Thông tin truyện

[Zhihu] Ai đã hại Tĩnh Tĩnh?

[Zhihu] Ai đã hại Tĩnh Tĩnh?

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Hung thủ sau khi gi*t người, đã ép con gái của nạn nhân thành người của hắn, còn tính chuyện cưới cô ấy làm vợ.



Tôi từng nghĩ điều kinh khủng nhất chính là vụ án này. Cho đến khi tôi phát hiện ra…



1.



Tôi là một biên kịch, bình thường không có sở thích gì đặc biệt, công việc chính là viết kịch bản, thỉnh thoảng làm chút chuyện khác để giải trí. Tôi vừa viết xong một kịch bản mới, câu phía trên là câu mở đầu.



Tôi tự rót cho mình một ly vang đỏ, mắt liếc nhìn cô bạn gái đang nằm gọn trong vòng tay mình.



Cô ấy xinh đẹp, đôi mắt to tròn trong sáng như mắt nai, điều này làm tôi không khỏi mê mẩn.



Cô ấy vòng tay qua cổ tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Lần này anh viết kịch bản về chuyện gì vậy?"



Tôi đưa tay vuốt nhẹ lông mi của cô: "Một vụ án gi*t người liên hoàn tàn ác, được cải biên từ câu chuyện mà hai người bạn anh từng trải qua."



Bạn gái tôi rõ ràng rất hứng thú: "Bạn nào vậy?"



Tôi nhấp một ngụm rượu rồi đáp: "Ngô Dã."



2.



Ngô Dã là một cậu trai phản nghịch.



Hắn sinh ra trong một gia đình có truyền thống y học, nếu không có gì thay đổi, cuộc đời hắn hẳn sẽ diễn ra theo kế hoạch của bố mẹ: học khối tự nhiên ở bậc trung học, thi vào trường y hàng đầu trong nước, tiếp tục theo đuổi bằng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, rồi sau đó cưới một cô gái môn đăng hộ đối.



Nhưng Ngô Dã cực kỳ ghét mùi thuốc khử trùng hăng hắc, nên đã đấu tranh với bố mẹ suốt hai mùa hè, thử mọi cách từ bỏ nhà đi, uống thu/ố/c ngủ, thậm chí c/ắ/t cổ tay, cuối cùng buộc bố mẹ phải nhượng bộ để hắn được chọn ngành xã hội.



Thực ra, cuộc đời Ngô Dã sau khi theo ngành xã hội cũng khá suôn sẻ.



Hắn học lịch sử ở bậc đại học, rồi theo đuổi ngành nghiên cứu lịch sử Minh Thanh khi học thạc sĩ.



Chỉ có một điều không suôn sẻ, đó là mối quan hệ với bạn gái Nguyễn Tĩnh, một cô gái học sư phạm, bị bố mẹ hắn kịch liệt phản đối.



Nhưng sự phản đối ấy vô ích, Ngô Dã yêu Nguyễn Tĩnh.



Vào kỳ nghỉ đông năm thứ hai thạc sĩ, Ngô Dã quyết định đưa Nguyễn Tĩnh về nhà.



Không ngờ bố mẹ hắn lại ném quà của Nguyễn Tĩnh ra ngoài, cửa cũng không cho cô bước vào.



Bố hắn thậm chí còn nói những lời cay độc: "Mày không đẹp trai, không cao ráo, con bé đó là hoa khôi của trường, nó coi trọng mày vì cái gì? Chẳng phải vì nhà mày giàu, và cha mẹ mày có thể lo cho nó một công việc trong tương lai sao? Loại người đào mỏ như thế tao gặp nhiều rồi!"



Ngô Dã cảm thấy bố mẹ quá khinh thường người khác, liền đưa Nguyễn Tĩnh đi ngay lập tức.



Cùng ngày, cả hai lên tàu về quê của bạn gái hắn, một huyện nhỏ hẻo lánh.



Nguyễn Tĩnh kể với Ngô Dã rằng bố cô học không cao, chỉ mở một quán ăn sáng, nhưng rất nghiêm khắc.



Nhưng Ngô Dã không ngờ lại "nghiêm khắc" đến mức đó.



Vừa bước vào nhà, ông Nguyễn đã giật lấy hành lý của con gái, mở ra kiểm tra kỹ càng, thậm chí còn hỏi về việc bao lâu rồi chưa giặt áo ngực.



Khi phát hiện hai hộp BCS trong túi đồ trang điểm của con gái, sắc mặt ông Nguyễn lập tức trở nên vô cùng khó coi.



Chưa kịp để Ngô Dã giải thích, ông Nguyễn đã đuổi hắn ra khỏi nhà.



Bạn gái hắn phải làm căng, tuyên bố: "Con yêu Ngô Dã, nếu bố không cho con ở cùng anh ấy, con ch*t cho bố xem!"



3.



Mười phút sau, ông Nguyễn cuối cùng cũng mở cửa, ánh mắt săm soi Ngô Dã từ đầu đến chân, đầy vẻ thù địch.



Ngô Dã không cảm thấy có gì lạ, vì dù sao hắn cũng vừa khiến ông ấy phải nhượng bộ.



Hắn nhìn ông Nguyễn, tầm 50 tuổi, lưng hơi còng, khuôn mặt bình thường đến mức rất dễ lẫn vào đám đông, nhưng đôi mắt lại sắc bén và sáng ngời, đúng kiểu một người đàn ông trung niên với nhiều mối lo toan.



Sau khi vào nhà, ông Nguyễn không muốn nói chuyện với Ngô Dã, thậm chí không thèm nhìn đến chai rư/ợuMao Đài mà Ngô Dã mang tới.



Khi Ngô Dã đề nghị ra nhà hàng ăn cơm, ông Nguyễn lạnh lùng từ chối: “Không cần, ăn ở nhà!”



Dứt lời, ông Nguyễn mặc tạp dề và vào bếp nấu ăn.



Ngô Dã thở phào nhẹ nhõm.



Hắn thực sự không thích ông Nguyễn, nếu sau này kết hôn với Nguyễn Tĩnh, chắc chắn hắn không muốn sống chung với ông ấy!



Lúc này, bạn gái bảo hắn ngồi đợi, còn cô ấy đi rửa trái cây.



Ngô Dã quan sát nhà của Nguyễn Tĩnh, đây là một căn nhà cũ kỹ khoảng 60 mét vuông, không gian nhỏ hẹp đến mức có 3 người đã cảm giác chật chội. Nhà có hai phòng ngủ, gian bên trái khép hờ, trên cửa dán một tấm bùa cũ.



Ngô Dã cảm giác trong phòng có điều gì đó bí ẩn, dường như có tiếng khóc thầm vọng ra từ đó, khiến hắn không tự chủ được mà tiến lại gần.



Hắn dừng lại trước cửa, nhíu mày.



Từ khe cửa, có một mùi hôi thối lạ lùng, khó diễn tả, vừa giống mùi thịt thối rữa, vừa giống mùi cống rãnh.



Bất ngờ, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai hắn.



Ngô Dã giật mình quay lại, thì ra là Nguyễn Tĩnh.



Ngô Dã căng thẳng đến nỗi giọng nói trở nên run rẩy, hắn cố trêu đùa: “Phòng này có mùi kinh thật đấy, bố em ở trong đó à?”



Bạn gái véo nhẹ eo hắn, đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, rồi nhỏ giọng nói: “Đó là bà nội.”



Nói rồi, cô ấy bật đèn phòng và nhẹ nhàng đẩy cửa ra.



Lúc này Ngô Dã mới thấy, căn phòng rất nhỏ, trên sàn có một chiếc bô cũ đầy nước tiểu, trên giường là một bà lão tóc bạc trắng đang nằm, ngủ rất say, như đã ch*t vậy.



Bạn gái nghẹn ngào nói: “Đây là bà nội em. Khi còn trẻ, bà rất xinh đẹp. Năm 1969, khi bà còn là giáo viên trung học, bà đã bị hai tên lưu manh trong vùng cư/ỡ/ng b/ức. Một trong hai tên đó, chính là ông nội em. Em cũng không rõ họ đã kết hôn thế nào, nhưng từ đó, tinh thần của bà đã có vấn đề, và gia đình bên ngoại cũng cắt đứt liên lạc với bà. Sau khi ông em mất, bố em là người chăm sóc bà.”



Nói đến đây, bạn gái xúc động đến mức mũi đỏ ửng, nói với giọng nghẹn ngào: “Bà nội chắc lại đi vào cơn mê rồi, để em đi lấy nước ấm lau người cho bà.”



Bạn gái đi rồi, Ngô Dã nhón chân bước vào phòng.



Có lẽ vì học ngành văn sử, Ngô Dã trời sinh đã có lòng thương cảm trước những nỗi khổ của con người.



Hắn ngồi xổm xuống mép giường, rưng rưng nhìn người phụ nữ già cả với cuộc đời đầy đau khổ này, rồi lắc đầu thở dài.



Đột nhiên, hắn cảm thấy mùi hôi thối kia càng thêm nồng nặc, như thể phát ra từ dưới giường.



Ngô Dã đưa tay chạm vào chiếc ga trải giường, định vén lên xem thử.



Bất ngờ, bà lão mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, chộp lấy cổ tay hắn: “Gi*t người, chạy mau!”



4.



Ngô Dã bị dọa đến nhảy dựng lên.



Lúc này, sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Hắn quay đầu lại và phát hiện ông Nguyễn đang cầm d/a/o phay lao tới, lưỡi d/a/o còn dính mấy lá cải trắng.



Ông Nguyễn đứng chặn ở cửa, lạnh giọng chất vấn: “Ai cho phép cậu vào phòng này?”



Ngô Dã hoảng hốt nuốt khan, liếc nhìn bà lão trên giường. Đôi mắt của bà giờ đây đục ngầu, nước dãi chảy xuống khóe miệng, trông như một người mất trí hoàn toàn, khác hẳn với hình ảnh bà lão sắc sảo lúc nãy.



Trong lòng Ngô Dã cảm thấy nhà này thật kỳ lạ, hắn không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Tĩnh Tĩnh dẫn cháu vào đây để thăm bà.”



Sắc mặt ông Nguyễn tối sầm lại: “Bà mới vừa uống thuốc, cậu ra ngoài đi, đừng làm phiền bà nghỉ ngơi.”



Ngô Dã vội vàng đứng dậy: “Vâng, vâng.”







Bữa cơm được dọn lên lúc 6 giờ tối.



Ông Nguyễn là chủ một cửa hàng bán đồ ăn sáng nên nấu ăn rất khéo. Ông lặng lẽ gắp thịt cho con gái, còn bản thân thì chỉ ăn rau, rồi bất ngờ nói: “Tiểu Ngô, thật lòng mà nói, tôi vẫn không thích cậu và Tĩnh Tĩnh ở bên nhau.”



Nguyễn Tĩnh tức giận, đập mạnh đôi đũa xuống bàn: “Bố, bố có thể bớt tranh cãi được không? Bố không thể cứ giữ con bên mình mãi được!”



Ông Nguyễn nhìn con gái thật sâu, không nói gì thêm.



Bữa cơm hôm đó, ba người ăn trong bầu không khí nặng nề, chẳng ai vui nổi.



6 giờ 20 phút tối.



Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng điều chỉnh tông giọng, nói với bố mình: “Nhà mình nhỏ quá, không đủ chỗ ngủ. Lúc về, bọn con đã đặt phòng ở khách sạn rồi.”



Khi nói câu này, Nguyễn Tĩnh khẽ đá đá vào chân Ngô Dã dưới bàn.



Ngô Dã hiểu ý cô ấy, tai đỏ ửng lên.



Ai ngờ lúc này, ông Nguyễn lại thản nhiên nói: “Đêm nay, bố với Tiểu Ngô – hai người đàn ông sẽ ở khách sạn, còn Tĩnh Tĩnh, con ở nhà chăm bà nội.”



Ngô Dã chỉ biết u oán thở dài.



5.



Khách sạn ở huyện nhỏ này không tiện nghi, cách âm cũng kém. Phòng bên cạnh, đôi nam nữ chính đang cuồng nhiệt, tiếng rên rỉ vang lên chói tai. Bên này, Ngô Dã ngồi uống rượu Mao Đài và ăn một chút đồ ăn cùng ông Nguyễn. Không khí trở nên kỳ lạ và khó xử.



Ông Nguyễn uống thêm một ly rượu, có vẻ hơi chếnh choáng: “Cậu và Tĩnh Tĩnh đã làm chuyện đó rồi đúng không?”



Ngô Dã bất ngờ, cúi đầu đáp khẽ một tiếng.



Ông Nguyễn liếc qua: “Sướng không?”



Ngô Dã cảm thấy cực kỳ khó chịu, làm sao một người cha lại có thể hỏi những câu riêng tư như thế về con gái mình! Thật sự là quái dị! Hắn tạm thời cho rằng ông Nguyễn đã uống quá nhiều, vội vàng thề thốt: “Tĩnh Tĩnh là người con gái thứ hai và cũng là cuối cùng của cháu. Cháu sẽ dùng cả cuộc đời để yêu cô ấy.”



Lời này là thật lòng, Ngô Dã có thói quen sạch sẽ rất nghiêm trọng, và trong mắt hắn, Nguyễn Tĩnh là một đoá hoa bách hợp thuần khiết và xinh đẹp.



Ông Nguyễn uống thêm hai ly nữa, nhìn chằm chằm Ngô Dã với ánh mắt lạnh lùng như nhìn kẻ thù. Một lúc sau, ông mới thở dài và nói một câu sâu kín: “Phản bội sẽ dẫn đến cái ch*t.”



Ngô Dã không nghe rõ: “Chú nói gì ạ?”



Ông Nguyễn nhẹ nhàng day day thái dương: “Tôi nói, nếu cậu dám phản bội Tĩnh Tĩnh, tôi sẽ gi*t cậu.”



Ngô Dã vội vàng rót thêm rượu cho ông: “Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ. Chú cứ yên tâm.”



Sau đó, hai người uống hết hai chai Mao Đài và nửa thùng bia, đến gần 12 giờ đêm mới đi ngủ. Phòng bên cạnh cũng bắt đầu im ắng.



Đêm đó tối đen như mực, mọi âm thanh đều chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng ngáy phát ra từ các phòng khách sạn.



6 giờ sáng hôm sau, Ngô Dã bị ông Nguyễn gọi dậy.



Hắn cảm thấy đầu mình mẩy đau nhức, liếc nhìn điện thoại, mệt mỏi nói: “Chú, còn sớm mà.”



Ông Nguyễn vừa mặc quần vừa nói: “Sớm gì, ngày thường 4 giờ tôi đã dậy làm bánh quẩy rồi. Mau dậy đi, chúng ta về nhà nấu cơm, bà nội còn đang chờ tôi dọn dẹp.”



Ngô Dã miễn cưỡng ra khỏi giường và mặc quần áo.



Mùa đông, trời sáng muộn, đường phố vẫn còn im ắng, chỉ có tiếng chổi của người quét rác vang lên lạch cạch.



Ngô Dã cùng ông Nguyễn bật đèn pin, băng qua mấy con hẻm nhỏ để trở về khu nhà, lên đến tầng 3.



Vừa đến cửa, Ngô Dã đã nhận ra điều gì đó không đúng, cửa nhà chỉ khép hờ.



Theo bản năng, hắn nhìn về phía ông Nguyễn, ông cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Tĩnh Tĩnh dậy sớm vậy à?”



Ngô Dã theo ông Nguyễn vào nhà, phòng khách tối đen, nhưng đèn trong phòng ngủ chính lại đang bật sáng.



“Tĩnh Tĩnh?”



Ông Nguyễn gọi con gái.



Hai người tiến vào phòng ngủ lớn, nhưng bên trong trống trơn, chẳng có ai. Trên giường, chăn gối lộn xộn, vài cái BCS đã dùng qua và chưa dùng rơi rải rác. Ga trải giường trắng tinh còn có những vết bẩn không rõ nguyên nhân, ngoài ra còn có hai chiếc thắt lưng của đàn ông.



Rõ ràng đây là dấu vết của một cuộc hoan lạc kịch liệt.



Ông Nguyễn nổi giận, túm lấy cổ áo Ngô Dã: “Mẹ nó, tối qua cậu chuốc say tôi để về đây với nó phải không?”



Ngô Dã lắc đầu đến chóng mặt: “Cháu uống còn say hơn chú, ngủ như ch*t mà.”



Ông Nguyễn buông Ngô Dã ra, điều này đúng thật, tên tiểu tử này tửu lượng rất kém.



Nếu không phải Ngô Dã, vậy Tĩnh Tĩnh đã ở với ai?



Lúc này, ông Nguyễn liếc nhìn Ngô Dã, Ngô Dã cũng nhìn lại ông.



Rõ ràng, cả hai người họ đều nghĩ đến cùng một điều.



Nguyễn Tĩnh... ngoại tình.

Các chương mới nhất

Danh sách chương

Bình luận truyện