6.
Trở lại phủ Tướng quân, Xảo Nhi, thị nữ bên người Chử Ưu Ưu tới tìm ta, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi thảm rồi, làm hỏng chuyện của tiểu thư, tiểu thư phạt ngươi quỳ trên mảnh sứ vỡ một đêm.”
Nàng ta hơi nghiêng người, ta liền thấy trong phòng chuẩn bị sẵn một đống mảnh sứ vỡ.
Ta liếc Xảo Nhi một cái, không nói hai lời quỳ thẳng xuống, mảnh sứ vỡ găm vào da thịt, ta run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dù sao cũng có chút võ công, ta quỳ tới nửa đêm vẫn thẳng lưng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cửu hoàng tử đi đến trước mặt ta.
Hắn thở dài: “Nhìn ngươi thông minh như vậy là sao tự nhiên lại lật thuyền trong mương?”
Trước đó vài ngày, ta từng bày mưu cho Chử tướng quân, khi đó hắn cũng có mặt, mọi người cũng có cái nhìn thoải mái hơn với ta.
Trong mắt họ đều thể hiện sự tiếc nuối.
Tiếc rằng ta không phải nam nhi.
Tiếc rằng ta không vào triều để phát triển cơ đồ.
Tiếc rằng ta có văn có võ nhưng cuối cùng vẫn phải gả cho người ta.
Bọn họ thương hại ta, ta cũng có thể thương hại bọn họ.
Rõ ràng là thân nam nhi sao không vào triều phát triển cơ đồ, là vì không muốn sao?
Ta là nữ nhi còn có thể như vậy, sao bọn họ luôn tự hào về giới tính của mình lại không thể bỏ xa ta?
Bọn họ chỉ biết thổn thức một câu không gặp thời.
Có người bị ta khích cho chửi ầm lên, chỉ có Cửu hoàng tử đứng một bên, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Ta nhịn xuống vị tanh ngọt trong miệng: “Khụ… Không cần ngươi quan tâm.”
Đêm hôm đó, ta cùng Cửu hoàng tử đạt thành hiệp nghị ——
Ta sẽ giúp hắn khôi phục thân phận hoàng tử, hắn sẽ kéo ta ra ánh mặt trời.
Hơn nữa hắn còn hứa sẽ là một quân chủ tốt, cùng ta nói chuyện trên trời dưới biển, ánh mắt sáng rỡ.
Bộ dáng hiện tại của hắn thật là mê người, nếu không phải đầu gối truyền đến đau đớn, chắc ta đã bị dung nhan anh tuấn của hắn mê hoặc.
Cửu hoàng tử kể về thân thế của mình thập phần đáng thương, nhưng ta biết hắn nói mười câu thì có năm câu là đang lừa người.
Từ xưa đến nay người ngồi trên cao đều đa nghi, thường đến khi bọn hắn bò lên được địa vị mong muốn, sẽ quay lại ghét bỏ ngươi đã biết quá nhiều.
Thấy ta có vẻ bình tĩnh, hắn quay sang nghi hoặc: “Vẻ mặt này của ngươi là sao? Không tin ta à?”
Ta lắc đầu: “Ta tin thân phận của ngươi.”
Hắn đã lấy ra cả lệnh bài của Hoàng Thượng, kiếp trước ta đã thấy cái này, Cửu hoàng tử chính là dựa vào nó để nhận tổ quy tông.
“Vậy sao ngươi lại bình tĩnh vậy?”
“Vì bây giờ ngươi là cọng rơm cứu mạng của ta, ta chỉ có thể tin ngươi, tưởng tượng đến cảnh mình lâm vào đường cùng, ta thấy đau lòng.”
Hắn nhe răng trợn mắt: “Tốt nhất lời này của ngươi là thật lòng.”
Ta nhêch miệng cười, đương nhiên là không thật rồi, đồ ngốc.
Phủ Tướng quân với ta mà nói cũng chỉ là chỗ lánh tạm.
Ta vốn nghĩ địa vị của phủ Tướng quân với Bát hoàng tử là ngang nhau, ta có thể nhân lúc hai bên chiến nhau mà nắm lấy cơ hội khiến kẻ đã hại ch*t ta kiếp trước phải nhận báo ứng.
Nhưng hiện tại… ta muốn… nhiều hơn.
Sau khi Chử tướng quân rời đi hơn một tháng, ngoài biên quan truyền tin về cho biết Chử tướng quân trúng tên trên chiến trường.
Đây vốn là quân tình tư mật nhưng Chử Ưu Ưu bối rối quá nên nháo lên khiến ai cũng biết.
Nàng ta thậm chí còn đến tìm ta hỏi xem có cách nào để Chử tướng quân quay về không.
Thương gân động cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, ta nằm trên giường tĩnh dưỡng, cũng may có Cửu hoàng tử thương hại ta nên ăn uống cũng không thiếu.
Nhưng mà Chử Ưu Ưu sốt ruột quá nên căn bản không để ý đến chuyện này.
“Với tình hình hiện tại thì cũng có thể bẩm báo Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng tìm một lương tướng khác thay thế.”
“Sao vậy được! Chiến công này nhất định phải thuộc về Chử gia chúng ta!”
Ánh mắt ta sâu kín: “Tiểu thư, nam đinh Chử gia hiện tại đều đang ngoài chiến trường. Hiện tại tính mệnh Chử tướng quân đang bị đe dọa, chẳng lẽ tiểu thư không quan tâm đến các ca ca của mình sao?”
“Chử tướng quân bị thương, bọn họ mới là tương lai của Chử gia, nếu trong thời khắc quan trọng bọn họ bị ám toán thì tất cả gia tài cũng chắp tay dâng cho người khác mà thôi.”
Những quý tộc nhà cao cửa rộng luôn tin rằng tài phú có nhiều đến đâu cũng không thắng được số mệnh.
Bọn họ vĩnh viễn sẽ không câm tâm dâng những gì mình có cho người khác, để cả là người cùng dòng tộc.
Mắt thấy sắc mặt Chử Ưu Ưu đã tái nhợt, ta liền biết nàng ta đã nghe lọt lời ta nói.
Dù mấy lời nhảm nhí này là thứ ta không muốn tin nhất.
Hôm sau, trong triều vì chuyện đề cử người được chọn mà cãi nhau túi bụi.
Hai phe cãi lớn nhất là Thái Tử và Bát hoàng tử.
Cả hai đều là long tử, võ công lợi hại, trong triều đều có phe phái, đều là người tiềm năng để lên ngôi.
Còn Chử gia lại đề cử Cửu hoàng tử chưa có danh tiếng gì.
7.
Sau khi ta kiến nghị, mấy ngày trước Cửu hoàng tử đã trở lại triều đình.
Hoàng đế cũng vui mừng khi thấy tình thế kiềng ba chân, nếu lần này Cửu hoàng tử có thể chiến thắng trở về, phỏng chừng có thể phá vỡ cục diện bế tắc của triều đình nhiều năm qua.
Ta đang ngồi đọc sách, Chử Ưu Ưu xông vào.
Nàng ta chỉ thẳng vào ta, giọng tức tối: “Tất cả là tại ngươi, con tiện nhân này, ta nghe lời ngươi đề cử Cửu hoàng tử đi tiếp ứng phụ thân, bây giờ nửa đường Cửu hoàng tử bị ám toán, giờ còn chưa rõ tung tích.”
“Đáng lẽ ta không nên tin ngươi!”
Chử Ưu Ưu nói xong, tiến lên định cào ta.
Ta nghiêng người tránh đi, giơ tay bóp cổ nàng ta, nhìn mặt nàng ta đỏ lên vì thiếu khí, hơi mỉm cười.
“Trời ấm lên, chắc tiểu thư cần giải nhiệt đó.”
“Tiểu thư bớt giận đi…”
Nàng ta sững sờ, ta đứng lên đi ra ngoài.
“Đứng lại! Ta còn chưa nói xong! Ngươi muốn đi đâu?”
Ta quay đầu lại: “Đi đến nơi ta nên đi.”
Ta biết ai phục kích Cửu hoàng tử.
Kiếp trước ta gả cho thị vệ của Bát hoàng tử nên cũng hiểu đôi chút về thủ đoạn của hắn.
Nhưng kiếp trước ta đã bối rối trước vẻ ngoài của hắn, dù trong lòng hiểu rõ nhưng không thể hận hắn.
Cái này… giống như là bị hạ cổ.
8.
Gặp lại Quận chúa Minh Thành lần nữa, nàng ta mặc một bộ xiêm y màu xanh lộng lẫy, tư dung diễm lệ, trang điểm kĩ càng.
Nàng ta đứng trước cổng vương phủ, nhìn chằm chằm vào ta.
“A Lục? Ngươi không ch*t à?”
Minh Thành tiến lên hai bước, che giấu sự bất an trong lòng: “Mấy tháng nay ngươi đi đâu? Trong ngày xuất giá ngươi bị bắt cóc, còn trong sạch của ngươi thì sao?”
Ta nhìn nàng ta một cái, lập tức tiến vào trong.
Thị vệ ngăn ta lại, ta lấy ra lệnh bài của Cửu hoàng tử: “Ta muốn gặp Bát vương gia.”
Sắc mặt Quận chúa Minh Thành đại biến, lập tức chạy theo ta: “A Lục, không thấy ngươi đâu, ta đã đi tìm ngươi…”
Ta nắm chặt lệnh bài trong tay, dừng lại.
Minh Thành “ai da” một tiếng, suýt nữa đụng vào người ta.
“Khi còn nhỏ lần đầu tiên ta gặp tiểu thư, tiểu thư nói với ta con người ai cũng bình đẳng, ta luôn tò mò, hiện tại tiểu thư nghĩ thế nào?”
“A Lục……”
“Ta đọc sách từ nhỏ, hiểu được thế giới ngoài kia rộng lớn thế nào, vốn ta muốn sau khi trả thù các ngươi sẽ cao chạy xa bay, nhưng hôm nay ta có ý nghĩ khác.”
“Ngươi muốn câu dẫn Vương gia?”
Minh Thành đứng trước mặt ta, rống lên, không hề có bộ dáng của một vương phi.
Ta lui về sau một bước, nhìn Bát hoàng tử đang đi tới, cúi người.
“Bái kiến Vương gia.”
Lần này ta đến là để thay Cửu hoàng tử đàm phán.
Trong thư phòng, ta nói lý với Bát hoàng tử, nhưng hắn chỉ im lặng, nhìn ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
“Nghe nói trước kia ngươi là nha hoàn bên cạnh Vương phi? Trước đó còn đính hôn với Kiến Lâm?”
Kiến Lâm chính là trượng phu kiếp trước của ta, thị vệ bên người Bát hoàng tử.
Cũng là nguồn cơn cho ác mộng đời ta.
Ta mím môi: “Vương gia, thân phận của ta cùng chuyện chúng ta muốn thảo luận hôm nay không liên quan đến nhau.”
“Đừng tức giận, nếu cô nương để ý thì bổn vương sẽ không nói nữa.”
Hắn cười đầy khiêm tốn, trong lòng ta lại nổi trận lôi đình.
Bát hoàng tử trước nay đều khinh thường ta, kiếp trước hắn coi ta chẳng khác gì tiểu miêu tiểu cẩu, vẫy tay là đến, phất tay là đi.
Nghĩ vậy, ta càng không hiểu sao kiếp trước ta lại chấp nhất với hắn đến vậy.
Bát hoàng tử lại cười nói: “Nghe nói… ngươi muốn gi*t bổn vương?”
Ta cũng cười đáp lại: “Vương gia tin không?”
Bát vương gia căn bản không muốn nói chuyện thêm với ta, mới được vài câu đã hạ lệnh đuổi khách.
Ta quay đầu lại: “Vương gia nghĩ cho kỹ đó.”
Ra đến cửa, ta thấy Minh Thành đứng bên ngoài, nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt phực tạp, thò đầu vào, muốn nhìn vẻ mặt của Bát hoàng tử.
Ta lướt qua nàng ta.
Nàng ta gọi ta lại: “A Lục! Vương gia đối xử với ta rất tốt, ngươi ngàn vạn không cần phá hỏng tình cảm giữa chúng ta!”
Ta đứng lại: “Yên tâm đi, ta không cần.”
Kiến Lâm đứng cách đó không xa, trong mắt toàn là hình ảnh Minh Thành.
Ta nghiêng đầu, che giấu sát ý trong mắt.
Phủ Thái Tử tọa lạc ở khu đất gần hoàng cung nhất.
Ta không bị ngăn cản, trực tiếp tìm đến tận chỗ Thái Tử.
“Ngươi đến rồi!”
Thái Tử đang ngồi trong điện uống rượu, bên cạnh là hai vũ cơ mua vui.
Thấy ta vào, các nàng liền lui xuống.
Thái Tử cười tủm tỉm: “Sao rồi?”
Ta gật gật đầu: “May mắn không làm nhục mệnh.”
Dựa theo ký ức của ta, ta gọi người mang đến một tờ giấy trắng, nhanh chóng vẽ ra một căn phòng.
Kiếp này hắn bất ngờ leo lên làm thái tử sớm hơn.
Với trí nhớ kiếp trước, đương nhiên ta nhớ rõ mật đạo trong thư phòng Bát hoàng tử, nhưng Thái Tử đa nghi, ta chỉ có thể giả vờ đi một chuyến.
Thái Tử cười ha ha, cầm bản vẽ lên khen ta vài câu rồi cho ta lui xuống.
Ta đứng im bất động, nhìn hắn: “Ta hối hận rồi, ta muốn hắn ch*t.”
“Ngươi đ/iê/n rồi à? Hắn là hoàng đệ của ta, thân đệ đệ đó.”
“Hắn ch*t thì bí mật của Cửu hoàng tử mới không bị vạch trần.”
Hai mắt Thái Tử nheo lại một lúc lâu, không từ chối cũng không đồng ý.
“A Lục, ngươi thật không đơn giản.”
Ta nhìn Thái Tử, bút trong tay đã bị bóp nát.
Cả một đám này, không ai đối xử với tôi như một con người, trong mắt bọn họ, ta mãi mãi chỉ là kẻ hạ đẳng.
9.
Ta biết Thái Tử cũng không tín nhiệm ta, ban đêm liền trốn ra khỏi phủ Thái Tử.
Trên đường đến khách điếm, ta gặp Kiến Lâm.
Hắn đứng ở đầu bên kia ngõ nhỏ, cả người chìm trong bóng tôi, toàn thân căng cứng.
“A Lục.”
Ta nhíu mày, quay đầu làm như không nhìn thấy.
Kiến Lâm chạy tới, đặt một tay lên vai ta: “A Lục, ta thích nàng.”
Thích ta?
Hay là thích Quận chúa Minh Thành, lúc này muốn tr///a t///ấn ta để người trong lòng vui vẻ.
Ta lui về sau vài bước, giơ tay lên đấm hắn một phát.
Kiến Lâm bị đau buông tay ra: “Ngươi dám đánh ta!”
Kiếp trước, Kiến Lâm thường xuyên bắt nạt ta vì ta tay không tấc sắt, mỗi khi Quận chúa không vui, Kiến Lâm lại tìm cơ hội đ/á/nh ta trày da tróc vẩy.
Đối với hắn, ta cùng lắm cũng chỉ là công cụ phát tiết.
Đời này để thoát khỏi ác mộng, ta đã luyện võ từ nhỏ, trong lúc thay Quận chúa học hành, ta năn nỉ võ sư trong phủ dạy ta luyện quyền pháp.
Minh Thành chỉ nghĩ rằng ta nhất thời nổi hứng, cũng không thèm quản.
Bây giờ, ta vặn cổ tay, thi triển võ công, dễ dàng kéo Kiến Lâm vào sâu trong ngõ.
Ta vốn nghĩ còn lâu mới gặp hắn, ai ngờ chính hắn lại không nhịn được.
So với ta, hắn còn kém xa.
“Kiến Lâm, ta không sợ ngươi, ngươi cũng nên thấy may vì ta đã thay đổi chủ ý, nếu không ta sẽ ném ngươi lên giường Quận chúa.”
“Không phải ngươi rất yêu nàng ta sao? Ta sẽ biến các ngươi thành một đôi uyên ương bỏ mạng.”
Hủy hoại trong sạch của Minh Thành là ý nghĩ trước kia của ta. Danh tiết đặc biệt quan trọng với nữ tử, mất đi trong sạch thì chẳng khác gì đã ch*t.
Nhưng hiện tại nhìn Kiến Lâm sợ tới mức tè ra quần, ta không nhịn được mỉm cười.
Ta rót độc dược vào miệng Kiến Lâm.
Sau đó nói cho hắn, nếu trong vòng ba ngày không quan hệ với người hắn yêu thì mạch máu toàn thân sẽ vỡ ra rồi ch*t.
Đạp chân lên khuôn mặt be bét m/á/u của Kiến Lâm, ta cười tươi: “Bản thân và người yêu, ngươi sẽ chọn thế nào?”
Thái Tử cần thời gian xác định tin tình báo của ta, Bát hoàng tử cũng cần thời gian cân nhắc những gì ta nói.
Ta nhân dịp đó, cầm lệnh bài của Cửu hoàng tử, đi vào yến hội, tới trước mặt Quận chúa Minh Thành.
“Ngươi tìm ta làm gì?”
“Quận chúa, ta thường xuyên suy nghĩ, nếu ngày ta xuất giá không gặp phải sự cố ngoài ý muốn thì bây giờ sẽ thế nào?”
“A Lục, ngươi ngày càng làm càn, nếu sau này để ta thấy ngươi nữa, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ta cạn lời, nhìn theo bóng dáng Quận chúa Minh Thành rời đi.
Xem ra đến cuối cùng ta cũng không thể có được đáp án cho câu hỏi trong lòng.
Sau thời gian một chén trà, yến hội bỗng dưng ồn ào, một đống nha hoàn chạy vào chỗ nam nhân nghỉ ngơi.
Xem ra Kiến Lâm vì tính mạng của mình, đã chọn cưỡng bách Quận chúa Minh Thành.
Ta đã cho hắn lựa chọn giữa bản thân và Minh Thành, còn đưa cả mê hương cho hắn.
Hắn do dự một hồi rồi ánh mắt kiên định: “Ta muốn sống, dù thế nào ta cũng phải thử một lần.”
Ta lẩn vào giữa đám đông, nhìn Quận chúa Minh Thành quần áo tơi tả.
Không còn chút tư thái quý nữ, bây giờ nằm rạp trên giường khóc lóc.
Kiến Lâm đã tính toán thời gian rời đi, chỉ còn mình Quận chúa Minh Thành, tỉnh lại mới phát hiện chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện này nháo thật lớn, toàn bộ kinh thành đều đã biết.
Minh Thành được nha hoàn nâng ra ngoài, ngồi trên kiệu của Vương phủ rời đi.
Bát hoàng tử sẽ không làm gì nàng ta, ít nhất là trước khi hắn đăng cơ.
Theo ta phỏng đoán, hắn thậm chí còn tới phủ Quốc công ra vẻ thiệt thỏi.
Sau đó, hoặc là bắt lão Quốc công gả nhị tiểu thư cho hắn. Hoặc là, lão Quốc công phải bồi thường cho hắn thật thỏa đáng.
Sự tình thật sự ngày càng thú vị.