1.
Quận chúa Minh Thành muốn gả cho Bát hoàng tử.
Vậy nên hôm nay nàng ta đã tiến cung lấy lòng Hoàng Hậu, ai ngờ trong lúc uống trà chờ Hoàng Hậu lại bị tiểu thư phủ Tướng quân khiêu khích.
Hai người họ cãi qua cãi lại, bị Hoàng Hậu nương nương nghe thấy.
Trước đó Hoàng Hậu nương nương vốn đã có điểm không hài lòng với Quận chúa, thêm chuyện này lại càng chán ghét.
Ta đẩy cửa ra, thân hình nhanh chóng né sang một bên, đèn lưu li sượt qua mặt ta, đập thẳng vào tường, vỡ vụn.
Đời trước, mỗi khi tâm tình không tốt, nàng ta lại cầm đồ vật ném vào mặt, vào người ta như vậy.
Quận chúa ngồi bệt dưới đất, hai mắt đỏ bừng trừng ta.
“Xuân yến hôm nay ta mất hết mặt mũi trước mặt Hoàng Hậu nương nương.”
“Có phải do ngươi làm không?”
“Là ngươi dẫn Chử Ưu Ưu tới đúng không?”
Chử Ưu Ưu chính là tiểu thư phủ tướng quân.
Tư thế này rất khó coi, ta đóng cửa phòng lại cho Quận chúa, sau đó mờ mịt lắc đầu.
“A Lục chỉ là tiểu nha hoàn, sao có thể quen được thiên kim phủ Tướng quân? Xin Quận chúa đừng nói vậy. Trời xuân vẫn còn lạnh, tiểu thư mau đứng lên đi.”
Ta càng cung kính, Quận chúa Minh Thành càng tức giận, sau khi hồi phủ lập tức cho người nhốt ta vào phòng chứa củi.
Nửa đêm, Hỉ Thước tỷ tỷ tới phòng chứa củi thăm ta.
“Muội tội gì phải vậy? Nếu không có Quận chúa cũng không có muội ngày hôm nay. A Lục, muội là tài nữ nhưng cũng chỉ mang phận nô tỳ, Quận chúa đã đối xử với muội rất tốt rồi.”
Ta cúi đầu cắn một miếng bánh màn thầu lạnh ngắt, nhai ngấu nghiến.
Nhưng mà… Hỉ Thước tỷ tỷ à!
Thanh sơn giai bất lão, vị tuyết bạch đầu. (*)
(*) Tạm dịch: Ngọn núi kia vốn là ngọn núi xanh, nhưng bị tuyết phủ thoạt nhìn trắng xóa nên tưởng đã già nua khi tuyết tan ngọn núi xanh sẽ xuất hiện trở lại.
Nếu đời trước chưa từng được ngắm cảnh đẹp, vậy đời này ta cũng sẽ không như vậy.
Còn bây giờ, ta không thể nào như thế nữa.
Ta luôn mong một ngày được thoát khỏi nhà giam này, được ra ngoài nhìn ngắm thế giới phồn hoa.
Quận chúa đã dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta về góc nhìn mới, nhưng sau khi ta mở mang đầu óc, nàng ta lại cướp đi tất cả. Nàng ta lại trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường phát triển của ta.
Kiếp trước nàng ta đối xử với ta như vậy, khiến ta ch*t thảm, nếu kiếp này ta vẫn để mọi chuyện lặp lại, chẳng phải uổng một lần trùng sinh sao.
2.
Quận chúa Minh Thành xuyên tới đây từ khi còn nhỏ, khi đó mỗi ngày nàng đều dạy ta về lý tưởng bình đẳng.
Nhưng hình như chính nàng ta lại dần quên đi lý tưởng ấy, càng ngày càng giống mấy vị tiểu thư lòng đầy mưu kế mà ta biết.
Quận chúa cho ta học chữ, tuy ta không giỏi lắm nhưng cũng biết phải nắm chắc cơ hội.
Nàng ta nói trước khi xuyên qua đã phải trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, bây giờ không muốn học nữa, nên phó thác hết việc học hành với tiên sinh cho ta.
Ban đầu, vì học lén học lút nên ta khá vụng về.
Khi đó, Quận chúa che miệng cười vỗ vai ta, ánh mắt đầy khích lệ.
Khi ta học ngày càng tốt hơn, ánh mắt Quận chúa nhìn ta lại thay đổi ——
Nàng ta nói đọc sách lâu ngày khiến ta ngày càng kiêu ngạo.
Không sai.
Khi còn nhỏ một chén cháo trắng là có thể mua được nhân phẩm của ta.
Nhưng lớn lên, giá đã là một lượng bạc.
Ta càng học hành, giá trị của ta càng lớn.
Sau đó, ta cảm thấy nếu ai cũng bình đẳng như Quận chúa nói, mình lại hiểu nhiều đạo lý như vậy thì sao phải chịu chôn chân ở phủ Quốc công này.
Sống cả đời co ro khép nép, so với trực tiếp gi*t ta còn khó chịu hơn.
Hỉ Thước tỷ tỷ nói Hoàng Hậu nương nương đã tha thứ cho Quận chúa, Quận chúa rất vui nên quyết định thả ta ra.
Ta ngồi trong góc phòng chứa củi, hơi nheo mắt lại nhìn Hỉ Thước tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ thật sự cho rằng Quận chúa tìm muội là chuyện tốt sao?”
Hỉ Thước ngây thơ nói: “Chẳng vậy thì sao? Chúng ta đều là nha hoàn, có thể được chủ tử coi trọng là phúc khí của chúng ta.”
“Dù họ bắt tỷ làm gì, tỷ đều cảm thấy là phúc khí sao?”
“Đúng vậy!”
“Dù có phải mất mạng đi nữa?”
“Quận chúa tốt như vậy… chắc hẳn sẽ không làm vậy đâu! Mà nếu đã là đầy tớ trung thành, đương nhiên phải vì chủ tử mà liều mạng!”
Ta nhoẻn miệng cười, xoa xoa tay đứng lên.
Sở dĩ Quận chúa thả ta ra, là vì muốn ta giúp bày mưu tính kế diệt trừ tiểu thư phủ Tướng quân, Chử Ưu Ưu.
Chử Ưu Ưu muốn văn có văn, muốn võ có võ, lúc nào ra ngoài cũng có cả đống hộ vệ đi theo, canh chừng nghiêm ngặt, nếu muốn hại thật sự rất khó.
Nhưng Quận chúa lại muốn.
“A Lục, ngươi phải biết là bổn Quận chúa không nuôi người vô dụng, lần trước ngươi đã phạm sai lầm, lần này đừng làm ta thất vọng nữa.”
Nàng ta nhìn ta, giống như thần tiên đang nhìn xuống trần gian.
Ta không muốn.
Nàng ta khẽ cười: “A Lục, ngươi đừng không biết tốt xấu.”
Ta cứ không biết tốt xấu, xoay người không nói một lời, tự mình quay lại phòng chứa củi.
Lần này, không có Hỉ Thước tỷ tỷ lén đưa màn thầu cho ta nữa.
Sau đó, ta nghe được mọi người bàn luận, Hỉ Thước tỷ tỷ bị Quận chúa phái đi ngáng chân Chử Ưu Ưu, không những không ngáng được mà còn bị một tên bắn trúng tim mà ch*t.
Nghe nói tỷ ấy còn không ch*t ngay tức khắc mà bị Chử Ưu Ưu treo trước cổng phủ Tướng quân một ngày một đêm, nhỏ đến giọt máu cuối cùng rồi mới tắt thở.
Hỉ Thước ch*t rồi, tâm tình Quận chúa lại tốt hơn.
Nàng ta tha thứ cho ta, kéo tay khen ta thông minh.
“Không hổ là A Lục của ta, nhất định là ngươi biết lần này đi sẽ mất mạng nên mới xui Hỉ Thước đi ch*t thay ngươi đúng không?”
“Đồ ngốc Chử Ưu Ưu này, còn treo thi thể trước cổng, không nghĩ đến việc khi lâm triều, văn võ bá quan đều sôi nổi bình luận. Cứ tiếp tục như vậy, để ta xem Chử Ưu Ưu còn dám lên mặt với ta không!”
“Dù sao thì phủ Quốc công chúng ta còn cao hơn một đẳng so với phủ Tướng quân, vậy hôn sự của ta với Bát hoàng tử nhất định không có vấn đề gì.”
Ta đứng bên người Quận chúa, hơi cúi người, ngây ngốc nhìn nàng ta cho cá ăn.
Bàn tay trắng nõn cầm chén đồ ăn cho cá, đổ ụp một phát xuống, đàn cá tranh nhau đớp mồi.
Ta đứng cạnh đó, váy lụa bị nước bắn lên, ướt sũng.
Ta vẫn ngẩn người, không tránh đi, trong lòng nghĩ từ giờ không ai đưa màn thầu cho ta, dặn ta ăn thong thả nữa rồi.
3.
Thế cục trong triều thay đổi trong nháy mắt.
Đại tướng quân vốn bị người chèn ép đột nhiên biến thành nhân vật chủ chốt nóng bỏng tay.
Ta bưng điểm tâm đi vào, thờ ơ nhìn Quận chúa đang nổi điên trong khuê phòng. Mắt nàng ta đỏ hoe, đập hết những thứ có thể đập.
Mục tiêu cuối cùng dừng trên tay ta, hất tung cả một mâm phỉ thúy bánh hoa quế vào mặt ta.
Ta cúi đầu, giả vờ sợ hãi, quỳ sụp xuống.
“Quận chúa bớt giận!”
“Ta cũng muốn bớt giận lắm nhưng con tiện nhân Chử Ưu Ưu kia đã ngồi lên đầu ta rồi đây này! Hôm nay ta đến hội thi đá cầu của Bát hoàng tử, bị rất nhiều người xem thường, tất cả đều là do con tiện nhân đó xúi giục, ta mới mất hết mặt mũi như vậy!”
Quận chúa nói chuyện một hồi lại đột nhiên im lặng.
Nàng ta nâng nâng cằm ta lên, trong mắt hiện ra thần sắc không rõ ràng.
“Từ nhỏ đến lớn, ngươi giúp ta học cũng vất vả rồi. Giờ ta sắp định hôn sự rồi, hay là để ta làm chủ cho ngươi cùng thị vệ bên người Bát hoàng tử.”
Quả nhiên, giống hệt đời trước, Quận chúa lại đưa ra một chủ ý chẳng ra sao.
Nàng ta biết ta ái mộ Bát hoàng tử, đầu tiên nàng ta thường xuyên châm chọc mỉa mai.
Sau đó thấy tư dung ta xinh đẹp, nghĩ sau này có thể gây rắc rối nên đã ban ta cho thị vệ bên người Bát hoàng tử, để ta ch*t tâm. Sau đó đã nhận biết bao khổ sở buồn bực mà ch*t.
Thu hồi suy nghĩ, ta đứng dậy, mỉm cười với Quận chúa: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Quận chúa là nữ tử xuyên không, còn ta là nữ tử trùng sinh.
Kết cục của chuyện xưa sẽ thay đổi thế nào, chúng ta cùng so kè một trận xem sao.
Hôn sự diễn ra nhanh gọn như kiếp trước, nửa đêm ta được đưa ra khỏi phủ Quốc công.
Kiệu hoa đi một vòng quanh phố rồi mới lộc cộc đi đến phủ của Bát hoàng tử.
Ta ngồi trong kiệu, nghe thấy bên ngoài có tiếng người ồn ào, lại còn cả tiếng vó ngựa.
Rốt cuộc ta cũng an lòng chợp mắt.
Là Chử Ưu Ưu, nàng ấy không quên hẹn ước của chúng ta.
Cướp kiệu hoa trên đường cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nhóm người đó đưa ta ra ngoài thành, bảo ta thay váy áo bình thường, ngồi đợi một đêm rồi lại đưa ta vào thành.
Kinh thành cũng không vì thiếu đi một tân nương nha hoàn mà thay đổi, vẫn phồn hoa như cũ.
Còn đối với Quận chúa Minh Thành thì sự biến mất của ta cũng giống cái ch*t của Hỉ Thước tỷ tỷ, chỉ là chút tô điểm cho cuộc sống tẻ nhạt, có cũng như không.
Sau khi ta được an bài xong xuôi ở phủ Tướng quân, Chử Ưu Ưu đến tìm ta.
“Cuối cùng cô nương cũng tới, xuân yến hôm đó, nếu không phải cô nương mật báo cho ta, ta đã không tránh được chiêu của Minh Thành.”
“Cũng may cô nương dặn ta treo thi thể ngoài cổng phủ, giúp phụ thân ta tránh khỏi vị trí đầu sóng ngọn gió. Bây giờ tốt rồi, biên quan xảy ra chiến loạn, Hoàng Thượng cử phụ thân ta đi đánh giặc, chúng ta tạm thời an toàn.”
Chử Ưu Ưu ríu ra ríu rít một hồi, mặt mũi rạng rỡ.
Ta ngồi một bên, rót cho nàng ấy một ly trà: “Chử tiểu thư, không biết nha hoàn lúc đó ngăn tiểu thư lại, tiểu thư xử trí thế nào rồi?”
“Đương nhiên là cho chút bạc rồi dặn nàng ta vĩnh viễn không được quay về đây. Nàng ta cũng ngốc thật đấy, không biết bị Minh Thành huyễn hoặc thế nào là lại dám đơn thương độc mã tới hành thích ta!”
Ta cúi đầu cười khổ.
Xem ra, ta thật sự không còn được gặp lại Hỉ Thước tỷ tỷ nữa rồi.
4.
Điều Chử tướng quân mong muốn là thoát khỏi kinh thành, ra biên quan thủ thành, cả nhà cùng sống yên ổn.
Nhưng nếu để Chử Ưu Ưu gả cho Bát hoàng tử thì sẽ không tránh khỏi việc bị cuốn vào cuộc chiến đoạt vị.
Kiếp trước tuy Chử Ưu Ưu không gả cho Bát hoàng tử nhưng vẫn bị cuốn vào phân tranh, thậm chí còn trở thành đá kê chân cho người ta.
Ta đếm từng ngày, thường xuyên bày mưu tính kế cho Chử Ưu Ưu, đã mấy lần giúp Chử tướng quân tránh được âm mưu trong tối ngoài sáng.
Tướng quân phủ chưa bao giờ thiếu phụ tá, một nữ tử như ta tiến vào địa bàn của nam nhân, đương nhiên sẽ bị làm khó dễ một phen.
Thời thế này, dù nữ tử làm gì cũng sẽ gian nan hơn nam nhân.
“Không lâu nữa Tướng quân sẽ phải lên đường ra biên cảnh nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại nói lời lập lờ, thuộc hạ nghĩ là quân lương có vấn đề rồi.”
“Khó đấy, lương thảo đi trước, nếu lúc chúng ta xuất phát, phía sau không đủ tiếp viện vậy sẽ rơi vào thế hai mặt giáp địch!”
Trong phòng, một đống nam nhân vây quanh một tấm bản đồ bàn luận, vì khó khăn trước mắt mà vò đầu bứt tai.
Còn ta chỉ nắm tay áo, ẩn mình trong bóng tối, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Mọi người tranh luận rôm rả, ta chỉ ngồi phát ngốc.
Dù sao làm phụ tá cũng không nằm trong kế hoạch của ta.
Trong khoảng thời gian này, ta chỉ cần giữ được mạng nhỏ của mình thôi. Chỉ có như vậy, khi cuộc chiến đoạt vị diễn ra, ta mới có thể đường đường chính chính có được tự do, không cần trốn đông trốn tây nữa.
“Nghe nói tiểu thư Nhiếp Doanh Tụ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, từng học với Trương đại học sĩ của Nội Các, sao giờ đến lúc cần cho ý kiến lại ngồi im không nói một lời vậy?”
Có một thư sinh khá trẻ đi đến gần ta, lượn quanh ta một vòng rồi “Phạch” một tiếng mở quạt ra.
“Chẳng lẽ là vô năng không biết gì, tin đồn về Chử tiểu thư chỉ là vô căn cứ?”
Ta nhìn mặt, khẽ cười: “Đại ca, thời tiết đang giao mùa, huynh không lạnh sao?”
Khi mọi người còn há hốc mồm, ta bước lên nói rành mạch phương pháp chuẩn bị quân lương của mình.
Cuối cùng khoanh tay lại: “Nhưng mà tốt nhất là vẫn chờ Hoàng Thượng nhả ra, mấy cái này đều là hạ sách.”
“Vậy phải làm sao Hoàng Thượng mới chịu nhả ra?”
“Cứ từ từ đi, biết đâu ngày mai nhả?”
Mọi người nhìn ta, đều hơi mỉm cười, nhưng đằng sau nụ cười đó có bao nhiêu phần chân thật thì ta không biết.
Ta chỉ nhìn thấy, trong tất cả mọi người, sắc mặt thư sinh kia đột niên trở nên rất khó chịu.
Ta biết thân phận thật của hắn, hắn là Cửu hoàng tử lưu lạc trong dân gian của Hoàng Thượng, mấy năm nay vì tránh né thế lực của Bát hoàng tử nên mới lánh tạm trong phủ Tướng quân.
Hoàng Thượng cũng biết chuyện này, bọn họ còn bí mật liên hệ, muốn âm thầm lật phủ Tướng quân.
Ta rời đi, cửa phòng vừa đóng lại mở, là Cửu hoàng tử theo ta ra ngoài.
Lông mày hắn nhíu chặt lại: “Sao ngươi biết ngày mai Hoàng Thượng sẽ nhả quân lương ra?”
Ta quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoàng Thượng là minh quân nhân nghĩa, biên quan báo nguy, đương nhiên ngài sẽ không bỏ rơi con dân bá tánh của mình, ngài cũng hiểu quân lương trước sau gì cũng phải nhả ra, đương nhiên sẽ không để quá trễ.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
Thật ra cũng không phải như vậy, những chuyện này đều là ta lén tìm hiểu được khi ở gần Bát hoàng tử.
Lúc ấy ta đã gả cho thị vệ bên người Bát hoàng tử, dù không muốn cũng chỉ có thể nhịn.
Nhưng dù cố gắng thế nào ta cũng không thể thoát khỏi bàn tay Quận chúa Minh Thành.
Nàng ta từng nói với ta “con người ai cũng bình đẳng như nhau”, nhưng đời trước lại dùng “thân phận khác biệt” để phán tử hình ta.
5.
Hôm nay là hội thơ, ta mang khăn che mặt, đi theo Chử Ưu Ưu.
Tận mắt chứng kiến Chử Ưu Ưu đẩy Minh Thành xuống hồ, rồi Bát hoàng tử đến cứu.
Minh Thành cả người ướt đẫm, đường cong lộ hết ra, một đám quý công tử đứng đó coi như bổ mắt.
Còn tay Bát hoàng tử lại đặt ở chỗ khó nói trên người Minh Thành, hai người lặng lẽ đỏ mặt.
Chử Ưu Ưu lén hỏi ta làm vậy được chưa, có phải rất kín kẽ không, ta gật đầu.
“Thân thủ Chử tiểu thư nhanh thoăn thoắt, nô tỳ chỉ thấy Quận chúa Minh Thành tự mình ngã xuống nước.”
Nàng ấy cười ha ha, tiện đà tránh đi.
Cửu hoàng tử tiến lên hỏi một câu đầy nghi hoặc: “Sao ngươi lại để Chử tiểu thư làm việc nguy hiểm như vậy? Nhỡ may bị Quận chúa Minh Thành phát hiện thì sao?”
Phát hiện?
Sợ là nàng ta đang mừng rỡ vì có thể gả cho lang quân trong mộng ấy chứ.
Hôn sự của hai người đã được ấn định vào mấy ngày sau, hoàng tộc vẫn luôn coi trọng nhất là thể diện.
Chử tướng quân suất lĩnh các vị tướng sĩ tiến ra biên quan, còn ta lưu lại kinh thành hầu hạ bên người Chử Ưu Ưu.
Hoàng Thượng là một con cáo già, dù để Chử tướng quân rời kinh cũng phải giữ nữ quyến Chử gia ở lại.
Cho nên, lần này, Cửu hoàng tử cũng phá lệ ở lại.
Ta nhìn hắn chằm chằm, lâm vào trầm tư.
Hắn bật cười, chớp chớp mắt với ta: “Có phải thích ta rồi không?”
Ta nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, có cơ hội để ta trở thành thê tử huynh không?”
Nói xong, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ bối rối, quay người đi.
Ta biết tại sao hắn lại như vậy.
Chỉ có quý nữ mới xứng với hoàng tử, đây cũng là vũ khí hữu hiệu nhất của bọn họ trên con đường đoạt vị.
Cửu hoàng tử coi trọng Chử Ưu Ưu.
Nhưng tiếc là chí của người ta không ở trong hoàng cung, mà chỉ thích thong dong nơi biên quan.
Suy nghĩ của Chử Ưu Ưu quá ngây thơ, miếng mồi ngon này Cửu hoàng tử không ăn được, hắn cũng sẽ không để cho người khác.
Người ta thường nói không chiếm được thì hủy, hắn chọn làm vậy.
Ta ngẩng đầu nhìn đám mây phía chân trời, thật đẹp, thật rực rỡ.
Ngày thành thân của Bát hoàng tử cùng Quận chúa Minh Thành, của hồi môn mười dặm hồng trang, bá tánh bên đường hân hoan vui mừng.
Ta ngồi cùng Chử Ưu Ưu, nhìn nàng ấy thong dong uống trà.
Đột nhiên nàng ấy thở dài một tiếng.
Ta trầm mặc một lúc mới cất tiếng hỏi: “Tiểu thư trước nay không hòa hợp gì với Quận chúa Minh Thành, sao phải đi đưa dâu làm gì?”
Chử Ưu Ưu mỉm cười: “Ta tới để xem kịch vui, ngươi đợi sẽ thấy.”
Ta kinh ngạc trong lòng, ánh mắt thăm dò nhìn xuống đường.
Bát hoàng tử mặc hỉ phục cưỡi ngựa đi trước, Quận chúa Minh Thành ngồi trong hỉ kiệu phía sau.
Bỗng đưng đám người chen chúc, có hài tử lảo đảo, sắp ngã nhào trước vó ngựa Bát hoàng tử.
Ta giật mình, không kịp nghĩ nhiều, nhảy xuống từ lầu hai, ôm lấy hài tử kia.
Ta biết võ công, thậm chí võ công còn không thấp, cứu một hài tử căn bản không thành vấn đề.
Đoàn người rước dâu cứ thế đi qua.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Chử Ưu Ưu trên cao bắn ra ánh mắt tức tối, có vẻ cực kỳ khó chịu.
Hài tử giãy ra khỏi tay ta.
“Phiền phức, có người nói nếu ta ngăn tân lang lại sẽ cho ta ngân lượng, bị ngươi phá hết rồi!”
Đoàn rước dâu đã đi xa, đám người tản ra, ta vẫn đứng bất động tại chỗ.
Hóa ra lý tưởng bình đẳng mà ta luôn chấp niệm, ở trong mắt nhiều người lại chẳng là cái thá gì.
So với bình đẳng thì nghĩ xem mai có cơm ăn, áo mặc hay không còn quan trọng hơn.
Thiên hạ này đã chịu cường quyền áp bức quá lâu rồi.
Ban đầu, ta chỉ muốn đường đường chính chính sống tự do dưới ánh mặt trời, nhưng đến khi sắp đạt được rồi, lòng ta vẫn trống rỗng.
Hình như ta… có thể làm nhiều hơn thế này.