10.
Thái Tử gọi ta tới, nói tin tình báo của ta không có vấn đề gì cả, nhưng để chứng minh sự trung thành, hắn muốn ta tự mình đến lấy đồ vật mà hắn muốn.
Đó là bằng chứng Bát hoàng tử tham ô, một rương sổ sách, tùy tiện lấy một quyển thôi cũng có thể tạo nên cơn sóng lớn.
Chỉ cần Thái Tử có được sổ sách trong tay thì không chỉ Bát hoàng tử mà tất cả quan lại tầng cao đều sẽ cảm thấy bất an.
Ta biết sẽ như vậy, tùy tiện đáp qua đáp lại vài câu.
Thái Tử đương nhiên sẽ không tin tưởng một nha đầu như ta, hắn cử ta đi là để ta điều tra thật giả.
Nếu ta thật sự lấy được sổ sách, nam nhân đi theo ta nhất định sẽ lập tức gi*t người diệt khẩu.
Việc này nằm ngoài dự liệu của ta, ta tính toán sẽ kể chuyện này cho Chử Ưu Ưu.
Chử tướng quân tĩnh dưỡng nhiều ngày, thương thế đã tốt hơn, nhưng Cửu hoàng tử đến tiếp viện còn chưa rõ sống ch*t thế nào, Chử tướng quân đang trong thế nguy hiểm rình rập.
“Ta làm.”
Mấy ngày không gặp, Chử Ưu Ưu dường như thành thục hơn nhiều.
So với Vương phủ, phủ Tướng quân cũng chưa bao giờ thiếu kỳ nhân dị sĩ, cao thủ võ công cao cường đầy rẫy.
Huống chi đây là cơ hội ngàn năm có một với phủ Tướng quân.
Màn đêm buông xuống, ta bảo Chử Ưu Ưu phái người đi theo ta, sờ soạng một hồi, ta dựa vào ký ức đi tìm đến mật đạo trong thư phòng của Bát hoàng tử.
Ta khẽ nhấn một cái, mật đạo mở ra.
Người của hai thế lực lẳng lặng đi theo ta, ta nghiêng người lẩn vào chỗ tối, khó khăn lắm mới trốn được.
Hai nhóm sát thủ, một là của Thái Tử, một là của phủ Tướng quân.
Quả nhiên ta không thể xem nhẹ Chử Ưu Ưu.
Nàng ta cũng có tâm tư giống Thái Tử, muốn gi*t người c/ư/ớ/p của.
Người ngồi trên cao, quan trọng là phải tàn nhẫn.
Người của phủ Tướng quân và phủ Thái Tử giao tranh với nhau, ta lựa thời cơ, trực tiếp tiến vào mật thất.
Nhưng ở cuối mật đạo, ta lại gặp Bát hoàng tử đang ngồi đợi sẵn.
Ta thầm kêu không ổn, xoay người định trốn đi nhưng đối phương chỉ nhấc tay một cái, ta lập tức bị nhấc bổng lên.
Ta bị treo ngược lên, thật đáng thương.
Bát hoàng tử đi đến trước mặt ta, tươi cười: “Biết ngay là ngươi mà, con chuột cống này.”
Trong lúc nhất thời, ta chợt nghĩ có khi nào nam nhân trước mặt cũng trọng sinh giống ta.
Đến khi xác định được trong mắt hắn không có sự tàn bạo ta từng thấy trước kia, ta mới khẽ thở ra.
Kiếp trước sau khi Bát hoàng tử lên ngôi hoàng đế, hắn bắt đầu thi triển dã tâm lớn của mình, trong triều m/á/u đổ thành sông, ngay cả bá tánh vô tội cũng bị liên lụy.
Ta tận mắt chứng kiến núi sông nhuộm đỏ, rồi ch*t dưới sự tr///a t///ấn của Kiến Lâm.
Ngay cả phủ Tướng quân và phủ Quốc công cũng tàn lụi dưới tay Bát hoàng tử.
Ta cho rằng lần này mình đã tới đủ sớm, có thể ngăn mọi chuyện phát sinh, tiếc là ta vẫn còn mang tâm lý may mắn.
Bát hoàng tử giơ tay sờ loạn trên người ta: “Đồ đâu?”
“Đồ gì?”
“Lệnh bài của Tiểu Cửu?”
Ta nhếch miệng cười, rõ ràng đã thua nhưng lại cười cực kỳ thoải mái.
Cuối cùng.
Ta nhướng mày: “Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết lệnh bài ở đâu đâu.”
“Bốp!”
“Nhốt con tiện nhân này vào thủy lao, không cho ăn cơm, sáng tối hai trận đòn, bắt khai ra cho bằng được.”
11.
Ngày tháng ở trong thủy lao của ta không quá tốt, nhưng cũng không quá khổ.
Bát hoàng tử vì muốn moi tin trong miệng ta nên sẽ không dễ dàng để ta ch*t.
Càng ngày thủ đoạn của hắn lại càng tàn bạo hơn, cuối cùng, hắn cũng không giữ được vẻ ôn tồn lễ độ như thường ngày nữa.
Hắn gọi Kiến Lâm tới, bảo hắn báo thù.
Ta biết, Bát hoàng tử muốn để Kiến Lâm c/ư/ỡ/ng hi*p ta nhưng Kiến L m không chịu. Hắn nhìn toàn thân ta máu me loang lổ, vết thương lớn nhỏ chằng chịt, căn bản không xuống tay nổi.
Không chỉ có hắn, đông đảo thị vệ nhìn thấy ta đều chùn bước.
Bọn chúng không dám làm xằng bậy, ta cũng đang hấp hối rồi.
Cuối cùng Bát vương gia phất tay áo bỏ đi, Kiến Lâm cũng như gặp quỷ, quay người chạy mất.
Màn đêm buông xuống, lại một vị khách nữa không mời mà tới.
Trang điểm diễm lệ che đi vẻ mặt tái nhợt, là Quận chúa Minh Thành.
Nàng ta nhìn ta chăm chú, ánh mắt thật sự như muốn biến thành d/a/o găm đâm xẻo từng tấc da thịt trên người ta.
“Ta biết ngươi thích Vương gia, nửa đêm lẻn vào thư phòng định dụ dỗ chàng, tiếc là Vương gia căn bản chướng mắt một tiện tỳ như ngươi!”
“A Lục, đây là ngươi tự làm tự chịu.”
Mí mắt ta giật giật: “Sao Quận chúa không nghĩ, nếu thật sự là vì chuyện này, sao Vương gia không một kiếm gi*t ta luôn mà còn giữ ta lại đến bây giờ?”
“Chẳng lẽ… Vương gia thật sự có ý với tiểu tiện nhân ngươi nhưng không thành?”
Ta thay đổi tư thế, ngước lên nhìn nàng ta:
“Quận chúa, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, nếu không có Quận chúa, ta đã sống lay lắt rồi ch*t lúc nào không ai hay.”
“Cũng như Hỉ Thước tỷ tỷ, cũng như đứa trẻ hôm đó ta cứu trên đường.”
“Hóa ra là tư tưởng thay đổi thì lưng thực sự cũng thẳng hơn.”
Minh Thành tựa như cảm nhận được điều gì, theo bản năng lui về sau một bước: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Quận chúa, đây sẽ là lần cuối ta gọi ngươi là Quận chúa, ngươi có nhớ ngươi từng nói với ta… con người ai cũng bình đẳng không? Ngươi là người quyền quý, đã quen bố thí rồi lại đòi lại, nhưng kẻ từ nhỏ sống trong cảnh tăm tối như ta, thật sự vẫn luôn mơ về nó.”
“Mơ gì?”
“Đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời.”
Kiếp trước ta động tâm tư với Bát hoàng tử là vì trong lúc ta thất vọng nhất, hắn đã thưởng cho ta một chén cháo. Đó là tia nắng ấm hiếm hoi trong đời ta.
Cho dù ta biết đó là Bát hoàng tử cố ý làm cho người khác xem, nhưng một kẻ đã bị dồn vào đường cùng sẽ không quan tâm, sẽ bám trụ lấy tia nắng cuối cùng đó.
Vậy là đủ rồi.
Sau đó, ta gặp được Quận chúa Minh Thành.
Minh Thành không hiểu gì, bỏ đi.
Nàng ta đã truyền tư tưởng ấy cho ta, rồi lại quên thu lại.
Ta cũng biết, sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời chẳng là cái gì.
Nhưng Minh Thành sẽ mãi mãi không hiểu, khi một tiểu nha hoàn như ta nghe được câu đó, tim đã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta chăm chỉ học chữ, luyện võ chính là để có thể sống dưới ánh mặt trời, sống một đời bình đẳng.
Nhưng tiếc là, ở chỗ này của ta, muốn thoát khỏi khốn cảnh này ta sẽ phải nỗ lực rất rất nhiều.
Khi còn nhỏ, Minh Thành thấy ta hữu dụng, sẽ không để cho ta tự do, sau này lớn lên, nàng muốn lấy ta làm đá lót đường nên sẽ càng không buông tha cho ta.
Sau này dù ta có mượn tay người khác để thoát đi, thì cũng chỉ là bị cuốn vào một cái nhà giam khác.
Còn nữa, người trong lòng mang hận thù, dù có đứng dưới ánh nắng mặt trời cũng không thể cảm thấy ấm áp.
Không phá thì chẳng xây được có lẽ chính là như thế.
Trong lúc ta đang phát sốt đến mê sảng, có người bế ta ra khỏi thủy lao.
Ta nửa tỉnh nửa mê, kéo kéo ống tay áo người đó.
“Ta gửi lệnh bài gọi ngươi về, không phải để ngươi cứu ta. Trong thư phòng của hắn có rất nhiều sổ sách ghi chuyện tham ô.”
Cửu hoàng tử sửng sốt, thay đổi phương hướng: “Sao ngươi không nói từ đầu?”
Ta cố gắng mở mắt ra, cười đến mức tim gan run rẩy: “Nếu ta nói từ đầu, ngươi sẽ đến cứu ta sao?”
Sẽ không.
Chúng ta đều biết là sẽ không.
12.
Cửu hoàng tử thoát ch*t trở về, lại còn bắt được sổ sách, lập tức trở thành cái gai trong mắt các đảng phái trong triều.
Thái tử, Bát hoàng tử đối với hắn đều như hổ rình mồi.
Trong triều sóng ngầm cuồn cuộn, Chử tướng quân liền truyền tin thắng trận về kinh.
Tiếp theo, không biết tại sao, Chử Ưu Ưu thật sự gật đầu đồng ý hôn ước với Cửu hoàng tử.
Có phủ Tướng quân làm chỗ dựa, Cửu hoàng tử bắt đầu thể hiện tài năng.
“Đây là lý do trước đó Thái Tử cùng Bát hoàng tử đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh ra tiền tuyến.”
“Ý của Tuý Ông không phải ở rượu.”
Ta bóp bóp phần bả vai còn đau sau trận tr///a t/ấ/n của Bát hoàng tử, ngồi trong thư phòng bôi bôi vẽ vẽ.
Cửu hoàng tử đã được ngự tứ phủ đệ riêng, hiện tại trong phủ không có ai, để lấy lòng Hoàng Đế cùng Chử tướng quân, hắn cố tình không xa hoa tốn kém.
Trong phủ trừ bỏ ta cũng chỉ có năm sáu hạ nhân phụ trách dọn dẹp linh tinh cùng một nữ đầu bếp.
Hắn vừa hạ triều đã chạy tới chỗ ta.
Từ lúc hắn trở về đến nay đã gần nửa năm, hắn không còn là hắn trước đây nữa. Ta cũng không thể xưng hô tùy tiện với hắn như trước.
Hai chúng ta vốn đang bàn chuyện thế cục triều đình, bỗng dưng ta đưa bản vẽ trong tay cho hắn.
Hắn ngơ ngẩn: “Đây là…?”
“Bát vương gia biết luật mà phạm luật, trữ vũ khí riêng, ngài có thể tra theo manh mối này.”
“Sao ngươi lại biết?”
Cửu hoàng tử nhìn chằm chằm bản vẽ nửa ngày, cuối cùng ngẩng lên nhìn ta, trong mắt có thêm vài phần kiêng kị.
Ta nhoẻn miệng cười: “Chờ chuyện này kết thúc, ngài phải lập tức thành thân với Chử Ưu Ưu, nhớ nắm chắc cơ hội lần này.”
Cửu hoàng tử chấn động: “Ý ngươi là Bát ca sẽ chó cùng rứt giậu, bức vua thoái vị?”
Ánh mắt ta trầm xuống, không xác nhận, cũng không nói không phải.
Dù sao kiếp trước, Bát hoàng tử chính là dẫm lên xương máu mà thượng vị.
Nhưng lúc đó Bát hoàng tử đã lợi dụng sức mạnh của phủ Tướng quân.
Bây giờ Cửu hoàng tử kết thân với Chử gia, coi như là phân tán bớt thế lực của hắn.
Bát hoàng tử không phải kẻ ăn chay, sáng sớm hắn đã đến phủ Quốc công nhà mẹ đẻ Minh Thành bóng gió, có lẽ là chuẩn bị cho công cuộc bức vua thoái vị.
Nhưng hắn sẽ bức thế nào, khi nào bức, ta cũng không biết rõ lắm.
“Nhưng ta không chờ được lâu như vậy.”
“Ngươi nghĩ biện pháp cho ta đi, nếu thành công, đăng cơ rồi, ta sẽ phong ngươi làm Quý phi.”
Cửu hoàng tử nhìn ta, trong mắt tràn ngập hung ác cùng mất kiên nhẫn.
Gương mặt này, dần dần trùng với hình ảnh Bát hoàng tử trong trí nhớ của ta.
Ta cười nhạt: “Vậy tốt rồi, thỉnh Cửu hoàng tử rửa mắt mong chờ.”
13.
Ta hẹn gặp Quận chúa Minh Thành, cách đây không lâu, phủ Quốc công đã gả thứ muội của nàng ta vào phủ Bát hoàng tử.
Đây cũng coi như là biện pháp hợp lý, tuy không phải nhị tiểu thư tôn quý nhưng cũng cho Bát hoàng tử chút mặt mũi.
Sau khi mất đi sự trong sạch, Minh Thành trở nên thờ ơ hơn nhiều.
“Ngươi hẹn gặp ta có chuyện gì?”
Gần nửa năm không gặp, Minh Thành đã thay đổi.
Khuôn mặt kiều diễm giờ đây tái nhợt, vai chùng xuống, không còn khí phách hăng hái như trước.
Ta hơi ngây ngươi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự thích Bát vương gia?”
“Sao lại không?”
Minh Thành đã thích Bát hoàng tử ngay lần đầu tiên gặp tại yến hội.
Đương nhiên, Bát hoàng tử phong thái nho nhã, lại là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng hậu, người khuynh mộ hắn nhiều như lá mùa thu.
Sự ái mộ của Minh Thành có vẻ cũng chẳng tính là gì.
Trước kia ta luôn bị thù hận quấn quýt, giờ buông được rồi, ngược lại có thể nhìn ra những thứ trước kia không thấy.
“Nếu ngươi thích hắn, sao lại đồng ý chia sẻ hắn với nữ nhân khác?”
“Hắn nói hắn vẫn yêu ta nhất, cùng thứ muội chỉ là diễn cho cha ta xem.”
Ta cười tàn nhẫn, trực tiếp chọc thủng: “Thừa nhận đi, ngươi đã bị bỏ rơi.”
Không khí trong phòng trà nóng lên.
Ta nhìn chằm chằm vẻ mặt khủng bố của Minh Thành, đề phòng nàng ta xông lên đ/á/nh ta.
Ai ngờ tức giận một hồi xong, trong mắt nàng ta lại khôi phục vẻ tiêu điều như cũ.
“Ta đây có thể làm gì được? Những gì hắn có thể cho ta cũng chỉ có vậy. Người như hắn, để hắn có thể từ bỏ, thật sự quá khó.”
Từ bỏ cái gì?
Từ bỏ việc đoạt vị à?
Nhưng Minh Thành cũng là thiên kim phủ Quốc công, dù có tàn hoa bại liễu cũng vẫn còn danh phận. Dù phủ Quốc công có muốn đưa người mới vào, Bát hoàng tử không chịu, người ta có thể ép sao?
Cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.
Để Minh Thành không làm ấm ĩ mà tùy tiện lấy cái cớ, không ngờ đó lại trở thành tia sáng cuối cùng để nàng ta tóm lấy.
Ta kéo giãn khoảng cách với Minh Thành, ném ra một khối ngọc bội khắc hình long phượng, là đồ của hoàng tộc.
“Đây là đồ vật lấy từ chỗ người trong lòng của Vương gia. Hắn giấu nàng ta kĩ thật, Thái Tử điện hạ tốn rất nhiều công sức mới tìm ra.”
Ta nhếch môi cười, nhìn khuôn mặt Minh Thành toát ra sát khí, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật vui sướng.
Nhưng sau khi vui sướng lại cảm thấy hơi mất mát.
Minh Thành hiện tại so với ta của kiếp trước có gì khác nhau? Đều là quân cờ bị người ta đùa bỡn trong tay.
Ta ghé sát tai Minh Thành, chỉ cho nàng ta từng bước.
“Nếu hắn đăng cơ, không tránh khỏi sẽ đưa nữ tử kia về, đến lúc đó sợ là ngươi chẳng còn chỗ dung thân?”
Minh Thành tuyệt vọng rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta, đột nhiên cảm thấy tổn thương người khác thật sự có thể khiến mình sung sướng, chẳng trách những kẻ ở trên cao lại say mê việc đó đến vậy.
Thật ra chẳng có nữ tử nào cả, chỉ là Bát hoàng tử thật sự có rất nhiều lão tướng giỏi, ta không có nhiều tinh lực như vậy để theo dõi hắn.
14.
Sự tình rất thuận lợi.
Bát hoàng tử bị hạ tuyệt dục dược, là do Minh Thành làm.
Bởi vì nàng ta mang thai.
Bát hoàng tử từ trong miệng Minh Thành biết được ta làm vậy là do Thái Tử sai sử, trên triều cứ như ch/ó đi/ê/n cắn chặt Thái Tử không buông.
Thái Tử nào phải kẻ dễ chọc.
Hai bên tranh chấp tất có một bên bị thương, dù bên nào cũng là huyết mạch của Hoàng Thượng. Vậy nên sau khi hạ triều, Hoàng Đế nhắc nhở hai bọn họ tỉnh táo lại, cấm thượng triều ba tháng.
“Ba tháng, đủ không?”
Ta ngồi trên xích đu, mỉm cười với Cửu hoàng tử đang đi tới.
Gió thổi bay tóc ta, ta cúi đầu, phát hiện bản thân ngày càng giống những kẻ cao cao tại thượng kia.
Bởi vì ta bắt đầu trầm mê vào bày mưu tính kế, thích nắm quyền lực trong tay, thích cảm giác quấy nhiễu phong vân.
Cửu hoàng tử cười lớn: “Vậy là đủ rồi, ngày mai ta sẽ trình báo chuyện Bát ca tích trữ vũ khí riêng lên, còn rương sổ sách kia, bên trong cũng có không ít người của Thái Tử.”
“Được… Càng sớm càng tốt.”
15.
Ngày hôm sau, khi lâm triều, Hoàng Đế nổi trận lôi đình mắng Cửu hoàng tử vuốt mặt không kịp.
Nhưng vẫn tịch thu chứng cứ Cửu hoàng tử trình lên.
Cửu hoàng tử mặt đầy tức giận chạy đến trước mặt ta: “Là ngươi làm?”
“Vương gia, mấy ngày nay ta chưa từng ra khỏi vương phủ một bước.”
“Vậy tại sao…?
Tại sao à?
Ta cười không nói gì, chẳng lẽ Cửu hoàng tử nghĩ Hoàng Đế là kẻ ngốc sao. Hai nhi tử kia vừa bị phạt, một nhi tử khác lại trình chứng cứ phạm tội lên, vậy không phải rõ ràng hai nhi tử kia bị tính kế sao?
Cửu hoàng tử thông minh nhưng luôn tự gây áp lực cho mình, dục tốc bất đạt, đây là khuyết điểm trí mạng của hắn.
“Nghe này, nếu ngài muốn đoạt vị, vậy phải nghe theo ta.”
“Ngươi dám ra lệnh cho ta?”
“Nhưng ta không cần vị trí Quý phi, ta muốn làm Hoàng Hậu.”
Nam nhân sẽ luôn kiêng kị nữ nhân có dã tâm.
Cửu hoàng tử cũng vậy.
Từ sau hôm ấy, hắn không tới gặp ta nữa, ta cũng không vội, nên làm gì thì làm.
Cuối cùng hắn phải thỏa hiệp, ta lại giúp hắn quay về triều đình.
Hoàng Đế đã lớn tuổi, thích con cháu quây quần, ta bảo hắn quỳ trước Dưỡng Tâm Điện dập đầu hối lỗi, qua vài ngày là lại có thể lên triều.
16.
Một năm sau, Minh Thành hạ sinh nữ nhi.
Đêm hôm đó khi biết tin, Cửu hoàng tử cao hứng đến mất ngủ.
Lúc này, ta mới mơ hồ nhìn thấy khí phách thiếu niên ở hắn như lần đầu gặp nhau.
Cửu Ưu Ưu cũng mang thai, thường xuyên đến tìm ta. Nàng ta thành thục ổn trọng hơn nhiều. Lúc đầu biết đến sự tồn tại của ta đã náo loạn đòi gi*t ta.
Sau đó không biết Cửu hoàng tử nói gì, nàng ta mới chịu an ổn lại.
Nhưng mà gần đây, Chử Ưu Ưu ở trước mặt ta ngày càng lải nhải nhiều.
Không biết có phải do thay đổi khi mang thai không.
“Nam nhân chẳng có kẻ nào tốt. Giờ ngươi còn trẻ, còn cơ hội lựa chọn, không như ta chỉ có thể bị giam cả đời trong cái phủ này.”
Nàng ta nói rất nhiều, ta chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu.
“Vương phi muốn rời đi, hòa li là được mà.”
Chử Ưu Ưu ôm bụng: “Nữ nhi đàng hoàng ai lại hòa li? Nhi tử ta sau này còn phải kế thừa Đại Thống.”
Ta nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta, cười nhạt.
Ta biết nàng ta đang mỉa mai phủ Bát vương gia bên cạnh.
Nghe nói Minh Thành ôm nữ nhi làm loạn lên, đòi hòa li nhưng Bát hoàng tử không đồng ý.
Nhưng ta hiểu rõ, Minh Thành chỉ đang muốn thu hút sự chú ý của Bát hoàng tử mà thôi.
Cuối cùng trong một đêm đông trời đầy tuyết, Cửu hoàng tử tới tìm ta, nói hắn đã chuẩn bị xong.
Ta biết hắn là đợi rất lâu nên không nói gì thêm, chỉ buông một câu vạn sự cẩn thận.
Ánh mắt hắn lóe lên, lần đầu nhào vào ôm chặt lấy ta: “Chờ ta! Chờ ta phong ngươi làm Hoàng Hậu!”
17.
Nhân lúc toàn bộ binh lính Vương phủ xuất động đi bức vua thoái vị, ta trốn ra khỏi Vương phủ.
Ta hiểu Cửu hoàng tử, việc đầu tiên hắn làm sau khi đoạt vị thành công, sẽ là gi*t kẻ đã biết quá nhiều như ta.
Mấy năm nay, mỗi khi Cửu hoàng tử làm chuyện xấu, ta lại thu thập chứng cứ, chia ra giấu ở những nơi khác nhau trong kinh thành.
Ta để lại cho hắn một bức thư, liệt kê những việc hắn phải làm sau khi đoạt vị thành công.
Như vậy, hắn mới không biến chất, trở thành bạo vương như Bát hoàng tử.
Ta không phải chưa từng nghĩ đến ngồi lên vị trí cao, tiếc là mấy hôm trước ta đột nhiên tỉnh táo ra ——
Trong khoảng thời gian này, ta đã quên mất những gì mình từng trải qua.
Những tháng ngày làm nha hoàn trong phủ Quốc công dường như đã bị ta quên mất.
Việc này sẽ rất nguy hiểm với ta, ta không thể để bản thân bị quyền thế làm mờ mắt được.
Ta chỉ là một người bình thường, nguyện vọng của ta từ trước đến nay luôn là sống tự do tự tại dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà trước tiên ta phải nhờ tay Cửu hoàng tử, gạt hết mây đen trước mặt ta đã.
Ví dụ như gi*t cả nhà Bát vương gia.
Sau khi thượng vị, Cửu hoàng tử quả nhiên như sấm rền gió cuốn, hạ ngục cả nhà Bát hoàng tử, vài ngày sau bọn chúng ch*t bất đắc kỳ tử trong ngục.
Nhưng tân hoàng cũng sợ bị người khác lên án nên cuối cùng vẫn giữ lại nữ nhi duy nhất của Bát hoàng tử, phong làm công chúa nuôi trong cung.
Tiếp theo là cả nhà Thái Tử.
Còn rất nhiều kẻ khác nữa.
Đến lúc Hoàng Đế tìm thấy ta, ta đang bắt cá bên dòng suối nhỏ.
Một lao cắm xuống, dính hẳn hai con.
Hoàng đế đi đến trước mặt ta, vẫn bộ dáng vui vẻ như năm đó, nhưng khí độ của hắn nói cho ta, hắn không còn là thiếu niên phiêu diêu tự tại như trước.
“Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
“Chứng cứ đâu?”
“Ngài cảm thấy nếu ta nói cho ngài thì sẽ còn mạng sao?”
“Ngươi chỉ muốn giữ mạng thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Không muốn làm Hoàng Hậu?”
“Nếu ta nói chưa bao giờ muốn, ngài có tin không?”
Hắn lắc đầu: “Trong miệng ngươi chưa từng có một câu nói thật.”
Cuối cùng hai chúng ta nhìn nhau, bật cười.
(Hoàn)