Yêu Trong Đau Khổ

Quyển 3 - Chương 43: Cô quét anh hứng




Tả Á vốn muốn nói tin cô đã mang thai cho Kiều Trạch biết, cho dù hiện tại anh có còn yêu cô hay không, đứa bé bày vẫn là con của hai người, cô nên nói cho anh biết. Nhưng, sau khi nhìn thấy Kiều Trạch và Tình Văn ở cùng nhau, Tả Á lo lắng rằng thời điểm này nếu cô nói tin mình đã mang thai cho Kiều Trạch có thể anh sẽ cho rằng cô muốn dùng đứa bé để trói chặt anh, một chút lòng tự tôn đã đủ để cô do dự rồi.

Đau khổ, chấp nhận, rồi nghĩ thông suốt, nhất định cô sẽ giữ lại đứa bé này, cho nên, sớm hay muộn gì Kiều Trạch sẽ biết thôi, nhưng biết sớm so với biết muộn thì vẫn tốt hơn.

Căn cứ vào quan hệ của hai người hiện tại, Tả Á không thể xác định được Kiều Trạch có muốn đứa bé này hay không, do dự mấy ngày, cuối cùng Tả Á vẫn bấm số điện thoại của Kiều Trạch, sau khi chuông reo, nghe thấy tiếng đầu dây bên kia đã được kết nối, Tả Á sợ mình không có dũng khí nói ra, cho nên không đợi Kiều Trạch mở miệng nói ra những lời nói lạnh lùng, vội vàng nói: "Kiều Trạch.......Em đã mang thai."

Nói xong, lòng cô tràn ngập lo lắng.

Trầm mặc, yên lặng trầm mặc, khiến Tả Á nín thở, trái tim, đập thình thích trong lồng ngực, cô đang mong đợi Kiều Trạch sẽ nói gì đó, cho dù chỉ là một tiếng “ừ” cũng được, hoặc là nói đã biết, nhưng, sau khi giây phút trầm mặc, Kiều Trạch ở phía đầu bên kia đột nhiên cúp điện thoại.

Điện thoại truyền tới tiếng tút tút, từng tiếng từng tiếng như gõ vào trái tim Tả Á, lạnh buốt, đau đớn.

Kiều Trạch đã không còn yêu cô nữa, nhưng đến cả đứa con của cô với anh anh cũng không cần sao? Nhưng, nếu anh đã muốn ở bên Tình Văn, tại sao lại vẫn không hề đề cập đến chuyện ly hôn với cô? Tại sao lại muốn duy trì cuộc hôn nhân trống rỗng chỉ có vỏ bọc này?

Tả Á buông điện thoại trong tay ra, xoay người lại nhìn căn nhà lớn này, cười tự giễu, rồi đi tới nhà bếp, không sao, một mình cô cũng có thể chống đỡ được tất cả. Đi tới nhà bếp, cô liền nhớ ra mình phải nấu cơm trưa, phải ăn cơm đầy đủ để tang thêm dinh dưỡng cho con.

Tại nhà Tình Văn.

Người giúp việc làm xong thức ăn rồi bưng lên, Kiều Trạch đang rửa tay trong toilet, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nào, càng ngày càng trở nên lạnh giá, anh rửa tay xong thì đi ra, nhìn Tình Văn hỏi: "Có ai vừa gọi điện thoại cho anh à?"

"Không có." Tình Văn ngửi mùi thơm của thức ăn, nhíu nhíu mày nói, "Anh nghe lầm rồi, mau ăn cơm thôi, lát nữa đồ ăn nguội ăn sẽ không ngon đâu!"

Kiều Trạch nghe vậy liền không hỏi gì nữa. Hai người ngồi đối diện nhau, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa xong, người giúp việc đi tới thu dọn bát đũa. Tình Văn nhìn Kiều Trạch cầm áo khoác lên, có vẻ như anh muốn về công ty, cô cau mày nói: "Anh, anh vừa tới lại đi luôn sao, ở lại với em một lát nữa đi."

Kiều Trạch mặc áo khoác vào: "Phải đi họp."

"Ồ!" Tình Văn cau mày, hô lên: "Anh, thắt lưng em đau quá!"

Kiều Trạch buông áo khoác trên tay xuống, đi tới bên cạnh Tình Văn, đưa tay dìu cô: "Đi nghỉ ngơi thôi."

Tình Văn vươn tay ôm lấy cổ anh: "Anh, anh bế em đi, thắt lưng em đang bị đau đi lại nhiều sẽ càng bị đau đó."

Vẻ mặt Kiều Trạch nguội lạnh, anh đưa tay kéo tay Tình Văn ra, có chút không kiên nhẫn: "Đừng có làm loạn, tự đi vào nghỉ ngơi đi."

Tình Văn không chịu nghe theo, nói: "Không được, anh bế em vào trong đi. Nếu không em cứ đứng ở chỗ này, xem anh làm thế nào.”

Kiều Trạch khẽ cau mày, khom lưng, ý bảo muốn cõng cô ta trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Tình Văn mặc dù không nguyện ý, nhưng, vẫn phải thỏa hiệp, nằm sấp trên lưng Kiều Trạch. Mấy ngày nay, Tình Văn phát hiện Kiều Trạch có một thói quen, đó chính là chưa bao giờ ôm cô. Cô vẫn luôn mơ tưởng Kiều Trạch sẽ ôm cô, ôm trong lồng ngực anh giống như người vợ mới cưới vậy, nhưng dường như anh không thích ôm người khác, ngay cả cõng cô thế này, anh cũng rất miễn cưỡng.

Kiều Trạch cõng Tình Văn vào phòng ngủ, đặt cô ở trên giường, rồi đứng dậy định đi, Tình Văn vội ôm chặt lấy cổ anh, nhất quyết không buông, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng, thận trọng nói: "Anh, em sinh cho anh một đứa con được không?"

Nét mặt Kiều Trạch cứng đờ, dứt khoát đứng dậy, đẩy nhẹ Tình Văn xuống giường, rồi xoay người đi, Tình Văn ở phía sau anh cô đơn nói: "Anh.......Chỉ có cô ta mới có thể sinh con cho anh thôi ư? Em.......Em  thì không được sao?"

Anh nhìn cô, trong mắt Tình Văn đều là uất ức cùng bi thương, nước mắt dần dâng lên, con, anh đã có, nhưng chính anh lại vứt bỏ bảo bảo, anh nhất định sẽ tìm nó trở về: "Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh lại tới." Âm thanh cứng nhắc, cho dù là nói với người nào giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng trước sau như một. Anh nói xong liền không có chút do dự sải bước ra khỏi phòng ngủ của Tình Văn.

Gương mặt Tình Văn buồn bã tổn thương.

Tả Á lại trải qua một đêm tối yên tĩnh, cô lấy chăn quấn chặt cơ thể mình lại, như một cái kén tằm, nghĩ tới chuyện hôm nay gọi cho Kiều Trạch, nói cho anh chuyện cô mang thai mà anh lại im lặng khiến cho cô không thể nào thở được, lòng lại thấy khổ sở.

Có phải là anh không muốn có đứa bé này không, có khi nào anh sẽ bắt cô bỏ nó không? Không biết, không biết, cô không biết Kiều Trạch muốn gì, nhưng, tại sao anh không nói một lời đã cúp điện thoại, cảm giác này thật không tốt chút nào.

Tả Á hít một hơi cố gắng để cho mình không buồn rầu nhiều nữa, tránh làm ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng. Trong lúc cô đang đặt tay lên bụng mình, ngoài phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là một hồi tiếng bước chân quen thuộc.

Tả Á dựng lỗ tai lên, là Kiều Trạch trở về ư? Tả Á vươn tay bật chiếc đèn ngủ màu vàng ở đầu giường lên, tầm mắt cũng nhìn về phía cửa phòng ngủ, một, hai, ba.......Tả Á cho là phải đếm tới mười Kiều Trạch mới đi vào, nhưng chỉ mới đếm đến ba, Kiều Trạch đã đẩy cửa phòng ngủ đi vào, ánh đèn màu vàng khiến Tả Á thu lấy toàn bộ vẻ mặt lãnh khốc của anh vào mắt.

Đã lâu rồi anh không về nhà, Tả Á âm thầm ở trong chăn điểm đầu ngón tay, phải đến hai mươi mấy ngày rồi, sau lần đó gặp anh ở nhà hàng đã được hai mươi mấy ngày rồi, có lẽ thời gian đó anh luôn ở bên Tình Văn.

Nhưng sao hôm nay anh không đi tắm trước? Trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi đen và một chiếc quần âu, phong thái lạnh lùng, dáng điệu lạnh như băng, để lộ ra hơn nửa dáng người cao lớn rắn rỏi của anh. Mắt anh hơi phiếm hồng, Tả Á biết anh đã uống rượu, hơn nữa còn uống không ít, bởi vì, ánh mắt của anh không còn sự lạnh lẽo như ngày thường, ngược lại còn anh mang theo vẻ mờ mịt vì men say.

Tả Á nhìn anh, mà anh cũng đi tới bên giường, có chút không kiên nhẫn tháo cà vạt ra, tiện tay vứt sang một bên, thân hình cao lớn cũng nằm lên giường, chiếc giường lập tức lún sâu xuống, chiếc giường vốn lớn lại như nhỏ hẹp lại.

Thân thể cao lớn của Kiều Trạch thuần thục bao trùm lấy cơ thể mềm mại của Tả Á, đòi hỏi như mọi lần. Không nói tiếng nào, cũng không có quá nhiều giao tiếp, đôi môi mỏng của anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt, xuyên qua lớp áo ngủ hôn lên nơi đẫy đà của cô.

Tả Á khó chịu vặn vẹo thân thể, tay đẩy lồng ngực của anh, mùi rượu và mùi nước hoa trên người anh kích thích giác quan của cô, cô đẩy anh ra không cho anh tiếp tục làm loạn nữa: "Anh tự lái xe về à? Đã uống rượu lại còn dám lái xe sao?”

Đôi mắt đen sâu hút của Kiều Trạch khẽ nheo lại, nhìn Tả Á, không chút kiên nhẫn túm lấy bàn tay không nghe lời chống lên ngực anh của cô, cố định trên đỉnh đầu: "Nói nhiều quá." Anh lạnh lùng nói.

Dường như cô chỉ có nói mấy chữ, anh cũng đã cảm thấy phiền. Tả Á cắn môi không nói thêm gì nữa, cô chỉ hi vọng anh say rượu thì đừng lái xe thôi mà. Tay của anh đã kéo váy ngủ của cô lên cao đến tận lưng, rồi sau đó kéo vượt qua đầu, thân thể cô, giống như bóc vỏ trứng gà, cứ như thế mà phơi bày ra trước mặt anh.

Thân thể Tả Á chợt lạnh ngắt, hoảng loạn. Chuyện cô có thai, cô không dám nói nữa, bởi vì cú điện thoại lúc nãy của cô đổi lại chỉ là sự im lặng của anh, cô cảm thấy Kiều Trạch không muốn có đứa bé này, có lẽ bởi vì anh đã quá tuyệt vọng với cô, oán hận cô, cũng có lẽ là vì Tình Văn, cô sợ, sợ bây giờ nếu mình nhắc tới, Kiều Trạch sẽ nổi giận quát rống lên, sẽ bỏ đi!

Chỉ khi nào không vui anh mới uống rượu thế này thôi, cho nên, tốt nhất là cô không nói gì cả. Thân thể Tả Á cảm nhận được sự nóng lòng của Kiều Trạch, bàn tay của anh mang theo lửa nóng không ngừng dao động trên người cô, cô vội vàng nói: "Kiều Trạch, hôm nay không được.......A........"Tả Á đang nói thì Kiều Trạch chợt cắn lên cô cổ, cô bị đau liền hô lên.

"Sao lại không được?" Kiều Trạch dù đang rất nóng lòng nhưng vẫn dừng lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, không có một tia dục vọng nào, dường như anh chỉ là đang phát tiết mà thôi, nói xong cũng liền cởi quần áo của mình ra.

Thân thể hai người dán chặt vào nhau, ngay cả khi vẫn còn cách một chiếc áo sơ mi Tả Á cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Kiều Trạch, nhưng, ánh mắt sâu thẳm của anh làm cô không thể nhìn thấy nội tâm của anh.

Trên người của anh, trên tóc của anh có mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi nước hoa này không phải là của cô, cũng không phải là của anh, cô chưa bao giờ dùng nước hoa, còn nếu là mùi hương của Kiều Trạch sao cô lại không cảm nhận được sự quen thuộc chứ. Mùi nước hoa trộn lẫn với mùi rượu khiến dạ dày cô sôi trào, thân thể Tả Á vùng vẫy, cau mày hô: "Kiều Trạch, anh buông em ra đi, có được không?....... Em....... Anh đi tắm trước được không?" Tẩy đi mùi nước hoa, tẩy đi mùi rượu.

Đột nhiên Kiều Trạch dừng lại, cười lạnh, dường như có chút hiểu ra tâm tư của Tả Á, cô kháng cự là vì đã nhìn thấy anh ở cùng Tình Văn, anh lạnh nhạt nói: "Thế nào, vẫn còn ngượng ngùng sao?". Nói xong liền cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, thân thể Tả Á nhịn không được mà khẽ run lên, không thể nói được, nhưng dạ dày thật khó chịu, muốn ói, cô chọc vào bụng Kiều Trạch, Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn Tả Á, cảm thấy cô có cái gì đó lạ lạ liền buông lỏng cô ra, Tả Á vội vàng đứng dậy, che miệng vọt ra khỏi phòng ngủ, úp mặt vào bồn cầu, ói ra.

Tiếng Tả Á nôn mửa từng đợt khiến trong đôi mắt của Kiều Trạch dấy lên sự giận dữ, nét mặt lạnh lẽo đến dọa người, anh đi ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Tả Á tái mét đang từ toilet đi ra ngoài, anh cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế sofa, xoay người đi ra cửa, thay giày, rồi mở cửa rời đi.

Tả Á nhìn Kiều Trạch rời khỏi, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, trái tim hụt hẫng, anh không có hứng thú ân ái với người phụ nữ vừa ói mửa, sắc mặt tái nhợt như quỷ sao.

Cô quét anh hứng.

Có điều, như vậy cũng tốt, cô đang mang bầu, không thể làm chuyện đó được.

Đêm nay, không có niềm vui, không có hoan ái.

Bởi vì cô đang mang thai, sức khỏe lại không được tốt cho nên cũng ít khi đến cô nhi viện thăm bọn trẻ. Hôm nay cô vừa tới đã nghe viện trưởng nói, một Cô Nhi Viện ở thành phố khác có một đứa bé bị bệnh nặng, cần một số tiền lớn để chữa bệnh, nhưng Cô Nhi Viện không thể nào kiếm ra đủ chi phí.

Tên nhóc kia cũng một tuổi rồi, Tả Á không nhịn được nghĩ đến con của cô, bây giờ nó cũng được một tuổi rồi, nghĩ tới đứa bé đáng thuơng ở Cô Nhi Viện kia cùng tuổi với con mình, trong lòng Tả Á không khỏi thương cảm lo lắng cho đứa bé chưa từng gặp mặt kia, hai mươi ba vạn đúng là không phải số tiền nhỏ, bây giờ còn thiếu mười mấy vạn nữa, nhưng nếu như không có tiền để tiến hành phẫu thuật, tính mạng của đứa bé sợ là khó bảo toàn.

Nhưng, đó cũng là một sinh mạng, sao có thể để mất đi chỉ vì không có tiền chứ. Sau khi Tả Á trở về nhà, cô không sao ngủ được, cô thật sự rất muốn giúp đỡ đứa bé này, nhưng, hiện tại cô đang mang thai, hơn nữa tình trạng sức khỏe của cô cũng không tốt lắm, không có cách nào đi tìm người quyên góp được.

Mà bản thân cô lại không có nhiều tiền như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nhớ khi kết hôn, Kiều Trạch có cho cô một sợi dây chuyền, trong lòng cô liền kích động, trước tiên phải cứu lấy tính mạng của đứa bé cái đã. Nghĩ như vậy, Tả Á liền quyết định làm, một loại cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong cô, giống như có một sức mạnh nào đó đang làm chủ cô vậy, thôi thúc cô phải làm như vậy, nhất định phải giúp đỡ đứa trẻ này. Hôm sau, Tả Á liền đi lấy tiền rồi đưa tới cho viện trưởng để có thể giúp cho đứa bé kia.

Cô cầu nguyện cho sinh mạng bé nhỏ kia được bảo toàn,  cuộc phẫu thuật tiến hành thuận lợi, đứa bé có thể lớn lên khỏe mạnh, đáng tiếc là hai người cách xa cả ngàn dặm, thân thể của cô lại không thể đến gặp mặt đứa bé đang chống chọi với bệnh tật ấy, hi vọng cuộc phẫu thuật của bé có thể tiến hành thuận lợi, để cô có cơ hội để nhìn thấy đứa bé ấy mỉm cười.

Chớp mắt, đứa nhỏ trong bụng của cô cũng đã sắp được hai tháng rồi, Tả Á một mực cẩn thận che chở từng chút cho đứa bé trong bụng, mong mỏi nó sớm ra đời, nhưng, hôm nay cô lại đột nhiên cảm thấy rất đau bụng, trong lòng Tả Á không khỏi lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Cô chuẩn bị một chút, liền vội vàng  gọi xe đi đến bệnh viện.

Bác sĩ nói, thai nhi của cô có chút không ổn định, cần phải chăm sóc cẩn thận hơn, nhưng may là vẫn còn có thể giữ được. Sau khi đi bệnh viện để kiểm tra, tiêm một liều an thai, ở lại bệnh viện quan sát hai ngày cô mới được xuất viện.

Tả Á biết, tình trạng hiện tại của mình không tốt, không tốt chút nào cả, nhưng, không phải mọi chuyện cô đều có thể làm chủ được, lúc Tả Á từ bệnh viện đi ra, trong lòng có chút buồn bã, cũng thầm lặng cầu nguyện, đứa con trong bụng có thể ra đời khỏe mạnh, xin đừng........ rời xa cô. Rời xa, hai chữ này, khiến trái tim Tả Á chợt nhói đau, không dám nghĩ tiếp nữa.

"Tả Á!"

Lúc cô đang định bắt xe rời đi, chợt nghe thấy người nào đó gọi tên cô, cô liền nhận ra ở phía cửa chính của bệnh viện có một đôi nam nữ đang bước lại gần, chính là Chung Dương và Lô Hi, cô lại vô tình gặp hai người họ. Tả Á chớp chớp mắt, cười nhẹ, nhìn Chung Dương và Lô Hi đang từng bước một đi lại gần cô.

"Em không khỏe sao?" Chung Dương vẫn ngày càng anh tuấn, lại có thêm vè trầm ổn, nhưng, trong mắt anh vẫn là sự quan tâm đối với Tả Á, cùng tình ý thầm kín, đúng, thầm kín, anh đang thầm kín yêu cô.

Tả Á cười nói: "Em không sao. Còn anh... cái chân bị thương của anh đã khỏi hoàn toàn chưa? Bước đi còn cảm thấy khó chịu không?"

Lô Hi khễ đẩy Chung Dương một cái, thân thể Chung Dương loạng choạng lùi sang một bên mấy bước, Lô Hi nhíu mày nói: "Anh ấy mới vừa kiểm tra rồi, không có chuyện gì cả, không phải chỉ trúng một viên đạn thôi sao, đâu dễ bỏ đi như vậy, cho anh ấy chạy 2000m cũng không có vấn đề gì."

"Em đến đây một mình sao?"Chung Dương nhìn Tả Á một mình đi đến bệnh viện, không nhịn được nói: "Sao em lại đi một mình, không có người nào cùng em đến bệnh viện sao?"

Đây mới là giọng điệu của Chung Dương, bọn họ không còn là người yêu, nhưng vẫn là bạn, là người thân, tình cảm của bọn họ trải qua nhiều năm như vậy không thể nói cắt đứt là liền cắt đứt ngay được. Chung Dương vẫn là Chung Dương của này xưa, vẫn nói chuyện không nghiêm chỉnh, có chút du côn, có chút hư hỏng, ngàn năm cũng không thay đổi.

Tả Á nhìn ánh mắt lo lắng của Chung Dương, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bã không nói lên lời, nhưng, tất cả đều đã là quá khứ rồi, bây giờ bọn họ chỉ là bạn bè, cô lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần, em tự gọi xe về được."

Chung Dương cười vô lại nói: "Thế nào, sợ anh có ý đồ bất chính với em à? Đối với anh, em là người có chồng rồi, hiện tại anh không có chút hứng thú nào đâu."

"Anh ít lắm mồm lại đi, em đi trước đây." Tả Á cười nói xong, nhìn Lô Hi nói: "Hẹn gặp lại."

Tả Á xoay người đi, nhưng Chung Dương cũng chưa rời đi, ánh mắt thâm thúy bây giờ không có sự nhẹ nhõm, mà chỉ có u buồn, vẫn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Tả Á, ngây người đến mất hồn.

Lô Hi không vui đẩy Chung Dương mấy cái: "Tổng giám đốc Chương, nhìn đủ chưa, mau đi lấy xe đi."

Chung Dương cau mày, nụ cười trên mặt đã biến mất từ lúc nào, anh liền đi về phía chỗ đậu xe, Lô Hi cũng vội vàng đi theo, hai người lên xe, Lô Hi ngồi cạnh Chung Dương, lườm anh: “ Sao lại không nói cho cô ta biết, hôm nay chúng ta ly hôn? Bây giờ chỉ cần cô ta đồng ý là hai người lại có thể ở bên nhau."

"Ít xen vào việc của người khác đi!" Chung Dương khởi động xe, liền xe chuyển bánh, quay đầu lại, anh lái xe ra khỏi bệnh viện. Kết hôn, ly hôn, ở bên nhau, nếu quả thật đơn giản như thế thì thật là tốt.

Lô Hi hừ lạnh một tiếng: "Chung Dương, mặc dù chúng ta không còn là vợ chồng nữa, nhưng vẫn là đối tác, chú ý giọng điệu của anh đấy."

Chung Dương dừng xe, không vui nhìn Lô Hi, mặt lạnh nói: "Xuống xe!"

Lô Hi lại không hề sợ bộ dáng này của anh, quay đầu, không chịu yếu thế mà nói: "Tại sao tôi phải xuống xe?"

Vẻ mặt Chung Dương tràn đầy tức giận quát: "Nếu không xuống tôi sẽ ném cô xuống đấy, đừng có thách thức tôi."

Lộ Hi nhìn Chung Dương thẹn quá hóa giận, cô biết, năm đó là do chính cô dùng thủ đoạn hèn hạ buộc Tả Á rời đi, anh đã biết rồi, anh hận cô, là cô không đúng, nhưng, cô không hối hận, cũng không muốn nhận mình sai, làm thì cũng đã làm rồi, không còn gì để nói nữa, tất cả mọi chuyện đều không thể nào quay lại được nữa rồi.

"Chưa từng thấy người đàn ông nào không có phong độ như anh." Lô Hi mắng xong một câu liền giận dữ xuống xe, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa xe lại.

"Tôi cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như cô." Chung Dương cũng không khách khí mà lái xe rời đi.

Ly hôn, hai người cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô trả tự do cho anh, cũng là cho chính mình là một con đường sống mới. Trước kia là cô ép buộc anh, nhưng hôm nay đã chẳng còn ý nghĩ gì nữa? Lô Hi đứng ở đó, suy nghĩ đến mất hồn.

Trên đường về nhà, lòng Tả Á tràn đầy lo lắng, tất cả đều vì đứa con trong bụng cô, cô sợ nó mất đi, nhưng, bác sĩ nói, cô không nên quá căng thẳng, cho nên cô cố gắng không để cho mình suy nghĩ bậy bạ nữa, tâm trạng cũng được buông lỏng.

Nhấn thang máy lên lầu, lúc đi tới trước cửa nhà, cô chợt thấy có người đang đứng trườc nhà mình, bóng dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, mỹ lệ trang nhã, cô lẩm bẩm khẽ gọi: "Tình Văn........" Lúc Tả Á gọi cái tên này lên, không nhịn được lại nghĩ đến ngày hôm đó, Kiều Trạch ôm cô ấy một cách thân mật, "Cô.......Cô tới đây có chuyện gì sao?"

Tình Văn cười nói: "Để khách ở ngoài nói chuyện hình như không phải phép rồi."

"A, xin lỗi!" Tả Á vội tìm chìa khóa mở cửa, mời Tình Văn vào nhà. Tả Á đi toilet rửa tay rồi đi ra hỏi Tình Văn: "Cô uống gì? Cà phê hay trà?"

"Không cần đâu!" Tình Văn ngồi trên ghế sofa nhẹ mỉm cười, bởi vì đang bị thương, cho nên cô ta không thể đứng quá lâu, hay đi quá nhiều được, phần lớn thời gian vẫn cần người chăm sóc, "Chúng ta nói chuyện một chút."

Tả Á ngồi xuống một bên sofa, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tình Văn: "Thân thể của cô thế nào rồi? Có thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra không?"

"Tôi cần thời gian để từ từ hồi phục." Tình Văn cười cười, dáng vẻ không sao cả, dừng một chút rồi nói tiếp: "Tả Á, tôi nhớ cô đã nói một câu, quay đầu là bờ, nhưng bờ đã đi xa rồi, cho nên cô nhất định sẽ không về bờ, nhưng tôi lại có chút tò mò, cô đã sớm biết kết quả ngày hôm nay, tại sao lại lựa chọn quay đầu lại, sự kiên định lúc trước của cô đâu mất rồi?"

Tả Á cười khổ sở: "Cuộc sống giống như đánh cờ vậy, đánh sai một bước, thì bước kế tiếp cũng sẽ tiếp tục sai, hơn nữa cũng không phải chỉ một mình mình sai. Tôi vẫn cho mình là người đánh cờ, không ngờ tới cuối cùng mới phát hiện, thì ra mình cũng chỉ là một con cờ."

"Cô nói cũng có chút đạo lý, tôi nghĩ, nếu như cô là người đánh cờ, cô sẽ hi vọng mình và Chung Dương có thể tiến tới với nhau, mà không phải là đi đến kết quả như bây giờ với Kiều Trạch, cho nên, thật đúng là cô không phải là người đánh cờ, có điều, ván cờ này vẫn còn chưa kết thúc, tôi nghĩ cô còn phải đi tiếp."

Tả Á buông thõng cánh tay xuông: "Bây giờ đối với tôi mà nói, kết quả của ván cờ là thắng hay thua, muốn đi như thế nào đã không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên thôi. Tình Văn, tôi chỉ muốn chúc phúc cho cô, đừng đi sai một nước cờ nào. Đời người, một khi đã đi qua thì không thể quay trở lại được đâu."

"Cuộc đời của tôi, tôi sẽ tự làm chủ!" Trên mặt Tình Văn có chút tức giận, "Cô sẽ không buông tay Kiều Trạch thật sao? Dù giữa hai người chỉ còn lại cái vỏ bọc của một cuộc hôn nhân?"

Sắc mặt của Tả Á hơi tái đi, cười yếu ớt: "Tình Văn, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Tầm mắt Tình Văn rơi xuống bụng Tả Á, ngày ấy, Tả Á gọi điện thoại nói cho Kiều Trạch chuyện cô mang thai, là cô nhận điện thoại, lúc nghe thấy Tả Á nói ra mấy chữ kia, cô như bị sét đánh ngang tai, nếu như Kiều Trạch biết Tả Á có thai thì làm sao Kiều Trạch có thể trở về bên cô được. Nhưng, cô biết làm thế nào đây, trái tim đau nhói, cô rất sợ, rất sợ Tả Á yêu Kiều Trạch, nếu thật sự như vậy thì cô cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Lúc Tình Văn nghĩ tới đó, bụng đột nhiên đau đớn dữ dội, trên trán từ từ rỉ ra mồ hôi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt không có chút huyết sắc, đi về phía trước mấy bước, bước chân cũng không vững, thân thể có chút lay động, che bụng khom lưng cúi gập người xuống.

"Tình Văn! Cô làm sao vậy?" Tả Á thấy Tình Văn không ổn, vội tới đỡ cô ta, nhưng, sắc mặt của Tình Văn  lại tái nhợt đến dọa người, Tả Á nhất thời hốt hoảng nói: "Cô cố chịu đựng, tôi gọi xe cứu thương."

Trong phòng bệnh của bệnh viện, Tình Văn tay ôm bụng khóc thất thanh, có chút điện loạn, Tả Á luống cuống đứng ở đó, không biết nên an ủi cô ta thế nào, Tình Văn đau bụng chỉ là đau bụng kinh, nhưng, bác sĩ cũng nói cho cô ta biết tin cô ta không thể mang thai được, cô đã từng bị thương, làm tổn thương đến tử cung, vì thế về sau cô ta không thể mang thai được nữa. Tin tức này, đối với người phụ nữ mà nói, chính là một nhát đao trí mạng.

Tả Á nhớ lại lần đó cô bị bắt cóc, lúc Kiều Trạch cùng Kha Kiệt đánh nhau đã vô tình đá một cú vào bụng Tình Văn, hơn nữa, Tình Văn còn bị ngã xuống bên dưới, bị thương rất nặng, là lần ấy, chỉ có lần ấy mới tổn thương đến tử cung thôi.

Tả Á như bị bóng đêm nuốt sống, Tình Văn không đáng bị như vậy.

Trên mặt Tình Văn đều là nước mắt, nhìn Tả Á đứng bên cạnh, cô bị như vậy Tả Á nhất định sẽ rất vui mừng, trong bụng của cô ta còn đang mang  đứa con của  Kiều Trạch, còn cô, sau này ngay cả một đứa con cũng thể có, liền kêu khóc nói: "Cô đứng ở đây làm gì? Tôi như vậy, cô vui mừng lắm có phải không? Tôi không có khả năng sinh con cho Kiều Trạch nữa rồi, cô vui mừng đi, đắc ý đi!"

Khuôn mặt Tả Á cứng ngắc, tái nhợt, cô vội lắc đầu: "Tôi không có!"

"Tình Văn!"

Bóng dáng của Kiều Trạch vội vàng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, anh nhìn thấy bóng dáng của Tả Á, cũng nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Tình Văn, anh chưa từng thấy Tình Văn nóng nảy như vậy, anh đi tới bên giường bệnh của Tình Văn.

"Anh.......Anh bảo cô ta đi ra ngoài được không, bảo cô mau ra ngoài đi, em không muốn thấy cô ta." Tình Văn nhổm người dậy quỳ gối trên giường, nhào vào trong ngực Kiều Trạch, nức nở khóc, cô thực sự rất đau lòng, cô đã không thể có con được nữa rồi, đau lòng vì tại sao Tả Á lại có con với Kiều Trạch, còn cô ngay cả một cơ hội cũng không có. Nhưng tình huống trước mắt lại khiến người ngoài hiểu nhầm rằng cô bị Tả Á khi dễ.

Kiều Trạch cứng đờ người ngồi đó, mặc cho Tình Văn ôm anh khóc nức nở, bàn tay của anh vỗ vỗ lưng Tình Văn trấn an, quay đầu nhìn Tả Á khạc ra ba từ lạnh lẽo: "Đi ra ngoài!"

Trước mắt Tả Á là một màn hơi nước, trái tim đau đớn, hít sâu vào một hơi, cô nhìn bóng lưng Kiều Trạch, không nói một lời xoay người từ từ ra khỏi phòng bệnh, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Tình Văn ở phía sau, trong đầu cô toàn là hình ảnh Kiều Trạch lo lắng cho Tình Văn như thế nào, cùng lạnh nhạt đối với cô ra sao.

Bước chân của Tả Á có chút nặng nề, đưa tay vịn vào tường, từng bước từng bước đi tới thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.