Thật lòng mà nói, cái tát mà Tả Vi đánh em gái mình cũng khiến cô rất hối hận, hối hận cho sự vọng động của mình. Nhưng không thể phủ nhận là cô không thích em gái mình, bởi vì em gái đã từng yêu chồng mình, hơn nữa còn tiếp xúc gần gũi với chồng mình. Dù nghĩ thế, nhưng cô và Chu Văn Hiên cả hai vẫn đến nói tiếng xin lỗi Tả Á, nói cho cùng vẫn là chị em ruột thịt, không thể giận nhau suốt đời được. Khi đến dưới lầu khu Tả Á ở thì đụng phải Chung Dương tới đón Tả Á, thấy Tả Á đang định lên xe, cô vội gọi lại: "Tiểu Á!"
Thật ra thì Tả Á đã nhìn thấy Tả Vi, cô không có ý định quan tâm đến, nhưng chị đã lên tiếng gọi lại, Tả Á đành đứng cạnh xe bình tĩnh nhìn Tả Vi, Chung Dương cũng xuống xe đến bên cạnh Tả Á, đứng nhìn Tả Vi cùng Chu Văn Hiên đi tới.
Tả Vi ngập ngừng hỏi: "Tiểu Á, em và anh ta.....?"
Tả Á không lên tiếng, Chung Dương lại vươn tay, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là bạn trai của Tiểu Á!"
Tả Vi bắt tay với Chung Dương, nhìn nhìn Tả Á rồi lại nhìn sang Chung Dương, có chút không dám tin hỏi, "Ồ, chào anh. Hai người thật sự đang quen nhau ư?"
"Có chuyện gì sao?" Tả Á cau mày, "Tụi em đang vội."
Tả Vi dè dặt nói với vẻ mặt xin lỗi: "Tiểu Á, em vẫn còn giận chị sao, chuyện ngày hôm qua chị biết mình sai rồi, đừng giận chị nữa, có được không?"
"Nếu như giết người rồi nói xin lỗi có hữu dụng, vậy có luật pháp để làm gì?" Tả Á nói xong mở cửa bước lên xe, không để ý tới Tả Vi nữa, Chung Dương cười cười nói: "Vậy tụi em đi trước, hôm nào cùng nhau ăn cơm nhé."
Sau khi Chung Dương cùng Tả Á bỏ đi, Chu Văn Hiên ôm lấy Tả Vi, hai người liếc nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ, cũng xoay người rời đi.
Chung Dương nhìn khuôn mặt hầm hầm của Tả Á, không nhịn được trêu chọc cô, "Em đi xem hòa nhạc, hay là đi tìm người đánh nhau hả, mặt mũi nhăn nhó như thế, xấu quá đi mất."
Tả Á đưa tay nện cho Chung Dương một phát, "Đó là chị em, em còn chưa tỏ thái độ, anh thân thiết như vậy để làm chi hả?"
Chung Dương rút ra một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tả Á, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mập mờ kề sát lại gần cô, "Đó không phải là chị của một mình em đâu nha, tương lai cũng là chị của anh nữa đấy."
"Nè, nè, anh lo mà lái xe đi." Tả Á thấy mặt anh sắp sửa kề sát lại mình, vội vươn tay đẩy ra.
Khán phòng buổi hòa nhạc rất náo nhiệt. Tả Á và Chung Dương ngồi ở dãy ghết bìa, xem và nghe âm thanh cực kỳ rõ ràng, ca sĩ chính là Tiểu V mà Tả Á thích nhất, fan hâm mộ cũng điên cuồng reo hò, náo động cả khán phòng.
Sau khi kết thúc buổi diễn, vừa ra khỏi khán phòng, Chung Dương đang định đi lấy xe, vừa đi được vài bước, bỗng đâu có một cô gái nhào tới trước mặt ôm chầm lấy Chung Dương.
"Anh yêu à, anh mà cũng tới nghe hòa nhạc nữa sao, người ta vừa nhìn đã nhận ra anh ngay đó."
Chung Dương cau mày, rất không khách khí đưa tay đẩy mạnh cô gái đột nhiên từ trong đám đông kia chui ra. Dưới ánh đèn, Chung Dương vừa nhìn liền nhận ra chính là cô gái cuối cùng anh có quan hệ sau khi biết Tả Á.
Trước sự lạnh lùng phũ phàng đó của Chung Dương, tầm mắt cô gái liền chuyển sang trên người Tả Á, "Ồ, anh yêu à, hóa ra là anh thích kiểu trẻ con nhà lành ư, trông cũng thật đáng yêu đấy." (chỗ này ss chém hehe)
Chung Dương liếc mắt nhìn qua Tả Á, rồi nhìn trở lại cô gái đó nói, "Cô ấy là bạn gái tôi."
Nói xong lôi kéo tay Tả Á tay muốn đi, bỏ lại cô gái kia một mình lắp bắp kinh hãi, bạn gái? Chung Dương nổi tiếng trăng hoa có ai mà không biết, chưa bao giờ để bất kỳ người phụ nữ nào trong lòng, có lẽ chỉ là vui đùa nhất thời, mà lần này không biết sẽ chơi bao lâu, lập tức nở nụ cười vô cùng quyến rũ, với theo bóng lưng Chung Dương hô lên: "Anh yêu à, ngày nào đó nếu muốn đổi khẩu vị thì hãy nhớ đến tìm em nha, bye bye!"
Sau khi lên xe, Tả Á cũng chẳng ừ chẳng hử, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường, không nhìn ra là có giận hay không. Đưa Tả Á về đến nhà, lúc xuống xe, Tả Á nói hẹn gặp lại xong bỏ đi lên lầu.
Chung Dương níu tay Tả Á lại hỏi, "Không mời anh lên nhà ngồi một chút sao?"
"Chẳng phải mới vừa rồi còn có một mỹ nữ dự bị sao, anh đi tìm cô ta là được rồi, đêm dài đằng đẵng, hai người có thể tâm sự đến trời sáng mà."
Chung Dương không nhịn được cười, vươn tay ôm eo Tả Á, tròng mắt sâu hun hút dưới ánh đèn mờ ảo cực kỳ mê người, mập mờ nói: "Xem ra bé con nhà ta đã ăn dấm rồi. Anh nói thật, trước kia anh và cô ta đúng là có qua lại, nhưng kể từ khi em nói yêu cầu anh phụ trách thì anh đã cắt đứt với cô ta rồi, anh có thể thề rằng, là anh vẫn luôn thủ thân như ngọc, nếu không tin, em hãy tự mình kiểm tra thử xem, thân thể anh tuyệt đối đã vắng lặng từ rất lâu rồi đấy."
Mặt Tả Á ngay tức khắc đỏ bừng, hơi thở âm ấm của Chung Dương phả lên mặt khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, "Không biết xấu hổ, chỉ biết giở trò lưu manh, buông tay, em muốn về nghỉ ngơi."
Chung Dương không nhịn được cúi đầu chạm nhẹ lên môi Tả Á, "Bé cưng, quá khứ của anh quả thật hoang đàng bê tha, nhưng đó cũng đã là quá khứ rồi, từ nay về sau, anh chỉ có mỗi mình em thôi."
Tả Á hừ một tiếng, "Được rồi, nể tình anh thành thật khai báo, tạm thời tin anh một lần, nếu như hoa đào còn tái phạm lần nữa, sẽ giết không tha....Hừ."
Cái miệng nhỏ nhắn lại bị Chung Dương bắt nạt hôn lên tới tấp.
Sau khi vào đến nhà, Tả Á phát hiện trong nhà rất yên tĩnh, không có hơi thở của Kiều Trạch, không có bóng dáng của anh ta. Tả Á đi tới phòng ngủ mở ra tủ treo quần áo, bên trong chỉ còn lại quần áo của cô. Kiều Trạch đã bước ra khỏi thế giới của cô. Không hiểu sao cô lại nghĩ tới câu nói kia của anh ta: “Tôi luôn cho rằng em vẫn còn nhỏ, xem ra, tôi đã lầm rồi”. Tả Á quay trở lại phòng khách với tâm tình lơ đãng đâu đâu, không hiểu là cảm giác gì, theo thói quen vò vò đầu rồi nằm lăn ra ghế sofa.
***
Những ngày yêu nhau với Chung Dương rất vui vẻ, anh luôn nghĩ đủ mọi cách chọc cho cô cười, cũng rất hết lòng yêu thương cô. Tả Á cũng bắt đầu gửi gắm trái tim cùng tình cảm của mình, nhưng vẫn muốn lưu lại thứ gì đó theo bản năng, nhưng tình cảm thì không thể nói đến lý trí. Cô rất nghiêm túc trao đi phần tình cảm của mình, cư xử với Chung Dương cũng rất đúng mực, tình cảm của hai người cũng ngày từng ngày đơm hoa.
Rốt cuộc Tả Á cũng nhận được thư thông báo nhập học, cuối tháng tám khai giảng. Khu trường đại học hạng hai đó cũng không xa thành phố A lắm, lái xe chừng bốn năm tiếng là đã đến. Tính toán thời gian, không ngờ cô và Chung Dương đã quen nhau được bốn, năm tháng rồi, dây dưa vướng mắt, cuối cùng lại ở bên nhau.
Ngày nhận được thư thông báo, hai người quyết định tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ ăn mừng. Sắp xa nhau rồi, phải biết quý trọng thời gian mà thế giới chỉ có hai người, vì vậy hai người quyết định ở nhà nấu cơm ăn. Chung Dương không biết nấu cơm là cái chắc, Tả Á miễn cưỡng lắm cũng có thể làm được vài món.
Lúc ăn cơm, Chung Dương nằng nặc bắt Tả Á phải ngồi trên đùi anh ăn, kế tiếp dùng miệng đút cho cô ăn, sau đó lại chơi xấu đoạt lấy thức ăn từ trong miệng Tả Á. Sau đó nữa là hai người vui vẻ cười đùa ầm ĩ, từ ăn cơm lại biến thành hôn môi.
Chung Dương hôn Tả Á, ép cô phải nói yêu mình, dọa dẫm cô đến trường học không được lén phén với mấy tên nam sinh khác. Tả Á cắn ngược lại anh, cảnh cáo anh rằng, đôi mắt đào hoa này của anh không nên tùy tiện phóng điện với mấy cô gái khác. Nói một hồi lại cảm thấy có chút phiền muộn, tuy rằng còn cách ngày khai giảng một khoảng thời gian nữa, nhưng cô luôn cảm giác buồn lo khó tả, lần chia tay này, thật không hiểu cảm xúc nó ra làm sao nữa.
Hai người bỗng ôm chặt lấy nhau, không ai nói thêm gì nữa, dường như cũng đang sợ hãi điều gì đó….