Yêu Trong Đau Khổ

Quyển 1 - Chương 2: Sự trả giả cho việc đến trễ




Editor: TiêuKhang

Tả Á hiện đang học ở một khu trường phổ thông trung học tại thành phố, không đến nỗi tệ nhưng cũng không hẳn là tốt. Chị hai và anh Chu cũng từng tốt nghiệp ở trường này và nay hai người đã tốt nghiệp đại học. Mà cô thì vẫn phải tiếp tục ở lại ngôi trường này phấn đấu học hành.

Mấy ngày nay thực sự là cô không dám về nhà, bởi vì về đến nhà nhất định sẽ nhìn thấy chị hai và anh Chu ngọt ngào hạnh phúc ở bên nhau. Cho nên trong thâm tâm cô chỉ muốn dành nhiều thời gian để đi dạo phố hoặc ở lại trường học.

Hôm nay Tả Á đến trường bị muộn, bởi vì trong lòng không yên nên cô đã để lỡ chuyến xe buýt. 

Tiết đầu là môn Văn, sau khi hô to báo cáo rồi ngồi xuống trước ánh mắt không mấy tốt lành gì của thầy dạy văn. Khi vào học, cũng không biết thầy dạy văn đang giải cái gì, một chữ Tả Á cũng nghe không lọt, trong lòng luôn nhớ lại cái hôm chị và anh Chu ở quán cà phê.......

Môn Văn vốn cũng không chẳng có gì hay để nghe, nhất là hôm nay lại còn là môn cổ văn, thầy dạy văn còn vĩ đại phát cho mỗi bạn học trong lớp một quyển sách cổ văn đã phiên dịch, sau đó ông còn ngồi ngay ngẳn ở chỗ của mình, dựa theo sách cổ văn phiên dịch đọc không sót một chữ cho mọi người cùng nghe. Mà các bạn học phải ngoan ngoan lắng nghe và đọc.

45 phút tụng kinh kết thúc, rốt cuộc nhịn đến giờ tan lớp, tất cả mọi người thở dài một hơi, la hét được tự do rồi. Nào ngờ, thầy dạy văn đi ra khỏi phòng học được hai bước bỗng quay ngược trở lại nói: "Tả Á, Chung Tĩnh, Lý Lâm Lâm, đến văn phòng một chuyến."

Thầy dạy Văn cũng là thầy chủ nhiệm của lớp họ, ngày thường có một thói quen rất đặc biệt, thích nắm thóp từng lỗi nhỏ của học sinh để răn dạy. Mà một lần dạy không đủ, ít nhất phải ba lần.

Tính cả ngày hôm nay số lần mà Chung Tĩnh và Lý Lâm Lâm bị gọi vào văn phòng dạy dỗ đã là lần thứ tư rồi, nguyên nhân bị răn dạy cũng là vì đến trễ, hôm nay Tả Á cũng tham gia vào hàng ngũ bị giáo huấn. Ba người đều ủ rủ cúi đầu đi theo chủ nhiệm lớp vào văn phòng.

Chủ nhiệm lớp nói đến nước miếng văn tứ tung, lỗ tai của ba người phát ra tiếng ong ong, mãi đến tiết cuối môn tự học ba người mới được cho đi, thời điểm đó đã bỏ qua hai tiết học.

Chung Tĩnh với vẻ mặt rầu rĩ khổ sở nói: "Chịu hết nổi rồi, mình chỉ tới trễ thôi mà, thích phạt sao thì cứ phạt đi, sao phải hành hạ người ta như thế chứ, mình muốn nghỉ học!"

"Phải đó, trời ạ, chỉ vì cái đồng hồ báo thức mà hành hạ chúng ta bốn ngày, chết mất thôi! Chung Tĩnh, cũng tại cậu, tại sao phải nói đồng hồ báo thức không kêu nên ngủ quên hả? Ông trời ơi, giáng sấm sét xuống đi, không đánh chết ông ta thì cũng nên hù cho ông ta sợ một chút, đừng hành hạ chúng con như vậy nữa." Lý Lâm Lâm ai oán hô to, bóp cổ Chung Tĩnh để trút giận.

Cũng không trách được các cô lại nổi giận đến thế, vốn là Chung Tĩnh nói đồng hồ báo thức không kêu nên mới bị trễ, Tả Á và Lý Lâm Lâm không có liên quan. Không biết chủ nhiệm lớp nghĩ sao cứ mãi thảo luận xoay quanh cái đồng hồ báo thức kia là điện tử hay là cơ giới suốt bốn ngày nay.

"Mình cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, biết vậy nói tại vì đỡ bà cụ băng qua đường, hoặc là gặp phải con quái thú nào đó cho rồi!" Chung Tĩnh nói xong dùng khủy tay thúc vào Tả Á một cái, "Tả Á, cậu cho chút phản ứng đi được không, mình phát hiện ra mấy ngày tinh thần cậu lơ mơ thế nào ấy, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì!" Tả Á nhíu mày, đối với chuyện này cũng không nhiều lời, vừa mới bị chủ nhiệm lớp oanh tạc gần hai tiếng đồng hồ, trong lòng đã rất phiền, suốt hai tiếng đồng hồ chỉ hỏi có mỗi một câu đồng hồ báo thức kia là điện tử hay cơ giới, không lên tiếng bởi vì cái đồng hồ đó là ở nhà của Chung Tĩnh, cô làm sao biết được.

Những bạn học đã từng bị như thế cũng đang rối rít bất mãn nghị luận, chủ nhiệm lớp cũng thật là quá đáng, báo hại họ bị mất không ít tiết học. Ba người thề không bao giờ đến muộn nữa, không thể không thừa nhận, cái loại thủ đoạn của chủ nhiệm lớp này rất cao thâm.

Chung Tĩnh ỉu xìu nói: "Á, đúng rồi, mình phải đi mượn bài của ai đó để chép lại nữa, mình cần phải học bù đó!"

"Mình cũng vậy!" Lý Lâm Lâm cũng hô lên muốn tìm người mượn bài.

"Chúng ta đi xì lốp vỏ xe ông ta đi, sao hả?" Tiểu Bàn luôn rất yên phận nhất lớp bỗng lên tiếng, làm cho tầm mắt của mọi người đồng loạt bắn về phía cậu ta.

Nói đến Tiểu Bàn này thích nhất chính là ăn, nếu không thì cũng sẽ không có dáng vẻ mũn mĩn như vậy. Nhớ có một lần cũng bởi vì đến trễ, chủ nhiệm lớp tịch thu hộp đựng cơm của cậu ta mang theo suốt ba ngày, hộp cơm toàn là những món ngon của Tiểu Bàn bị tịch thu, cũng vì vậy mà ngày ngày Tiểu Bàn vẽ hình kẻ tiểu nhân nguyền rủa cho xe của chủ nhiệm lớp bị bể bánh, nhưng chưa có lần nào được như ước nguyện.

Ánh mắt ấy của mọi người làm Tiểu Bàn sợ sệt rụt rụt người lại, "Nhưng mà, mình không dám làm đâu, các cậu đừng nhìn mình như thế!"

Cậu bạn này rất thành thật, không dám thì nói không dám. Tả Á níu áo Chung Tĩnh  hỏi: "Cậu dám không?"

Chung Tĩnh vụt đứng phắt lên, "Có gì mà không dám chứ." Nói xong vỗ vỗ bả vai của Tả Á nói: "Chị em tốt, nhiệm vụ vinh quang này giao lại cho cậu đấy."

Tả Á là cô gái thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, vóc người cao khoảng 1m65, thân hình lung linh hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp y hệt như búp bê. Tính cách ngày thường cũng tốt, mặc kệ người ta có chọc như thế nào cũng không tức giận, đối với các bạn ở trong lớp cũng rất thân thiện, nhưng một khi nổi giận lên rồi thì không còn giống con gái nữa, giống như có sức mạnh tiềm ẩn không sợ trời cũng không sợ đất, từ một con búp bê đáng yêu biến thành một con ma búp bê đáng sợ.

Tả Á đứng lên khỏi chỗ ngồi, tóm lấy Chung Tĩnh nói: "Đi thôi, loại hành động này, sao có thể không có phần của cậu được!"

"Vậy được, mình canh chừng nhé!" Chung Tĩnh cười xấu xa chờ đợi, không có Tả Á cầm đầu, quả thực thật đúng là cô không dám đi.

Những bạn ở trong lớp cũng bừng bừng kích động, ào ào hưởng ứng, cũng làm cho hai cô yên tâm đi làm ‘chính sự’ còn bọn họ ở lại lớp thăm chừng động tĩnh. Trong đám người này cũng không ít người từng bị chủ nhiệm lớp bức hại, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi, trong lòng đều có một bóng ma ám ảnh, lúc này đang bắt đầu phóng ra.

"Lớp trưởng, cậu không có nghe thấy gì hết đúng không?" Chung Tĩnh cười gian nhìn về lớp trưởng Lưu Đông.

Lớp trưởng vẫn đang viết bài tập không quay đầu lại, rất nhỏ giọng nói: "Lớp trưởng đã phê chuẩn, đi đi, tốc chiến tốc thắng!"

Lớp trưởng nói với bộ mặt phớt tỉnh làm cho tất cả mọi người đều phải bật cười, vì sợ làm kinh động tới thầy cô nên phải cố nén để không phát ra tiếng đến nỗi sắp bị nội thương luôn. Có lớp trưởng hết sức ủng hộ như thế thì còn sợ gì nữa chứ.

Tả Á và Chung Tĩnh liếc mắt nhìn nhau cùng nở nụ cười quỷ quái, cũng may là môn tự học này không có thầy cô gác, đi gây án cũng tương đối dễ dàng. Hai người cẩn thận ngó trước ngó sau đi ra khỏi cửa phòng học rồi đi xuống lầu.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.