Yêu Tôi, Khó Lắm Hả

Chương 42: Cứu




Hôm sau.

Phương Trúc bận trên người là một bộ đồ đen bó sát, tay cầm súng, khuôn mặt lạnh lùng bước vào ngôi biệt thự của ông Khương, nơi mà người em gái của nó đang bị bắt.

Đoàng...đoàng...đoàng!

3 tiếng súng phát ra, 3 thân hình gục xuống, đó là Quế Chi, Bà Như và trợ lý của ông Mẫn.

-Mày..._Ông Khương tức giận nói không nên lời.

-Cảm ơn mày đã giết họ giúp tao, haha, nhưng mày xem đây.

"Bốp, Bốp, Bốp"_Ông Mẫn vỗ hai tay vào nhau, 2 con người bị trói hiện ra, xung quanh nó là 1 đám cận vệ của ông ta.

-Anh Khang?_Nó nhíu mày khó hiểu, tại sao hắn lại ở đây và trong tình trạng này..Như đọc được suy nghĩ của nó, ông Khương lên tiếng:

-Haha. Vì muốn cứu cô em gái của mày, và không muốn mày gặp nguy hiểm nên nó đã cầu xin tao cho dù tao có giết nó đấy, nhưng mà tao đâu có ngu. Haha.

Về phía Thiên Bảo, anh sợ nó xảy ra chuyện gì nên đã gắn con chíp trên người của nó, qua màn hình máy tính, anh không ngờ rằng ông Khương lại lấy ngôi biệt thự của mình làm nơi chém giết nhau. Sau một hồi tìm kiếm vệ tinh theo dõi bị mất tín hiệu, anh đập tay xuống bàn.

-Chết tiệt, bị nhiễu sóng rồi._Anh vội vàng lấy cái áo khoác trên ghế rồi dặn dò Hồng Mai và Bích Thảo.

-Em chăm sóc cho 2 người đó giúp anh, Phương Trúc đang gặp nguy hiểm.

-Thiên Bảo, anh kêu người thêm đi, ngôi biệt thự đó đã bị ông Khương cài bom._Hồng Mai nhanh nhẹn nói.

-Có bom ư, vậy Phương Trúc và Mỹ Hà sẽ gặp nguy hiểm. Được rồi, anh cảm ơn. Anh đi đây.

Vừa chạy đi anh vừa gọi cho Thanh Tuấn.

...

Đứng trước ngôi biệt thự của họ cùng đám người của Thanh Tuấn, Thiên Bảo khẽ nói:

-Làm sao cứu hai người họ đây.

-Anh yên tâm, anh vào đó kéo dài cuộc trò chuyện, chuyên gia tháo bom của em đang tìm vị trí chính xác sẽ vô hiệu hóa chúng, quan trọng là đừng làm gì cho họ tức giận để chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn.

-Được, khi nào hoàn thành hãy thông báo qua bộ đàm cho tôi.

Thiên Bảo chạy nhanh vào trong, kinh ngạc nhìn Anh Khang khi trên người đầy vết thương, khóe miệng vương lại những giọt máu.

-Thiên Bảo, sao lại ở đây?_Phương Trúc đưa mắt nhìn về phía Thiên Bảo.

-Không sao, hãy kéo dài cuộc trò chuyện, có bom._Thiên Bảo nói khẽ vào tai nó. Nó vẫn không màn đến, vì nó đã biết trước được tất cả.

-Haha, lại một thằng nữa tự động đến nạp mạng cho tao sau? hai đứa mày ai sẽ là người thay thế chỗ của hai đứa kia đây?_Ông Mẫn cười thâm độc.

-Đừng..._Anh Khang yếu ớt thốt ra một từ. Nó nhìn hắn mà lòng đau như cắt, thà hắn làm tổn thương nó như trước đây chứ nó không muốn nhìn thấy hắn như bây giờ.

Từ khi nào nó lại suy nghĩ nhiều như vậy, dường như nó gần nhận ra vị trí của hắn trong tim mình, có thể nói là một người mà không thể thiếu trong cuộc sống của nó. Còn những tổn thương trước đây nó đã ngủ yên ở một ngăn nào đó.

-Thiên Bảo, anh nghe rõ chứ, bom đã bị vô hiệu hóa, bây giờ người của em vào nhé._Trên tai của Thiên Bảo, vang vọng những tiếng nói của Thanh Tuấn. Anh nhếch môi.

-Làm gì mà vội vàng quá vậy? Xem nè.

1.

2.

3.

Xong ba tiếng đếm của anh, người của Thanh Tuấn trên tay cầm súng xông vào.

-Tụi mày...giỏi lắm. Lên._Ông Khương phẩy tay, người của ông ta tiến lên. Nó và Thiên Bảo thì nhắm vào 2 người đang trói Mỹ Hà và Anh Khang, 2 viên đạn bay thẳng vào tim của họ, nó kéo tay Mỹ Hà, Thiên Bảo kéo tay của Anh Khang né sang một góc khuất. Nó và anh lên đạn bắn trả đám cận vệ kia, cả 2 di chuyển thật nhanh và cố gắng hạ thật nhiều tên, tuy nhiên nó lại không để ý ông Mẫn đang nhắm súng vào nó.

-Trúc Nhi, cẩn thận.

Nghe tiếng Thiên Bảo, Phương Trúc quay lại nhưng căn bệnh khói u lại tái phát, nó nghiến răng.

-Chết tiệt, sao lại bị vào lúc này chứ.

Đoàng...

Khẩu súng trên tay ông ta được nổ, vang lên rợn người, máu bắt đầu chảy lên láng ra sàn nhà, nhưng máu không phải của Phương Trúc, lúc biết ông ta sắp bị nổ súng, hắn nhanh chóng chạy ra ôm chặt nó, viện đạn đã ghim sâu vào trong người hắn.

-Anh Khang...Anh Khang, anh tỉnh lại mau._Mắt nó bớt nhòe đi, nó lo lắng ngồi xuống cạnh hắn.

Lúc này nó chẳng nghĩ được gì ngoài hơi thở của hắn đang yếu dần như sắp tắt, máu vẫn không ngừng chảy ra đến cả một vùng loang lổ toàn máu.

-Anh...yêu...em._Hắn mỉm cười, một nụ cười ấm áp, một nụ cười thật sự, không bỡn cợt, không nhếch môi, hắn từ từ nhắm mắt lại.

Hai tay nó ôm chặt hắn, gục đầu xuống, những giọt lệ đau đớn trào ra, hóa ra nó tỏ vẻ lạnh lùng đến máy thì vẫn yếu đuối mỗi khi xảy ra chuyện.

-Trúc Nhi...

Đoàng...

Hự...

Một viên đạn nữa được phát ra, người đỡ cho nó là...Thiên Bảo.

-THANH TUẤN, ĐƯA 3 NGƯỜI HỌ TỚI BỆNH VIỆN. NHANH._Phương Trúc hét lớn. Thanh Tuấn vội vàng cho người đưa họ đến bệnh viện, còn mình thì ở lại giúp đỡ nó.

-Ông đụng vào người thân của tôi thì ông cũng tới số rồi._Nó gằn giọng.

-Đâu dễ đi như vậy._Ông ta cầm cái điều khiển trên tay, nhưng lại quay qua ông Khương hốt hoảng:

-Không được.

-Chuyện gì đang xảy ra vậy?_Ông Khương quát.

-Haha, ông nghĩ có thể qua mặt được tôi sao?, người của tôi đã vô hiệu hóa tất cả rồi._Nó cười lớn, một nụ cười khinh bỉ.

-Mày...

Đoàng.

Không để ông Mẫn nói hết câu nó giơ súng lên và một viên đạn vào tim ông ta.

Nó bất ngờ khi bị Thanh Tuấn chắn trước mặt thì mới để ý đến ông Khương đang đưa nồng súng vào mình, không muốn ai bị thương vì mình nữa nên nó xô Thanh Tuấn qua một bên, tự mình hứng trọn viên đạn đó.

Đoàng.

Viên đạn cắm sâu vào cánh tay của nó, từng dòng máu đỏ tươi ứa ra, chảy dài rồi rơi xuống nền đất.

Ông Khương nhanh chóng trốn thoát.

Thanh Tuấn lo lắng bế nó lên mặc kệ nó có giãy giụa đến thế nào, lên xe đưa nó đến bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.