Sáng hôm sau.
Phương Trúc từ trên phòng bước xuống với một bộ đồ đen bó sát, mái tóc thả tự nhiên, không cần thông báo nó rời khỏi biệt thự đến một khách sạn cách đó 3 cây số.
Dừng xe trước cổng, nó tiến thẳng vào trong, đứng trước một căn phòng, lấy chân đạp mạnh vào cửa khiến cảnh cửa mở tung ra.
-Cô là ai?_Chàng trai đứng trước mặt nó lên tiếng.
-Nếu là sát thủ và người của ông ấy thì anh phải biết tôi chứ._Nụ cười trên khóe miệng lúc ẩn lúc hiện khiến vẻ đẹp của nó toát lên một vẻ lạnh lùng thần bí.
-Huỳnh Phương Trúc._Người con trai đó đọc cả tên lẫn họ của nó.
-Tốt. "ĐOÀNG"_Tiếng nói của nó cùng tiếng súng vang lên. Viên đạn ghim sâu vào....đầu của người đó, chưa đầy 5 giây, cả thân hình cao to đó gục xuống.
Nó nhếch môi rồi rời khỏi khách sạn. Lại một mạng người nữa chết dưới tay Phương Trúc.
...
-Phương Trúc, nói chuyện với anh một xíu._Anh Khang chắn ngay đầu xe của nó khi vừa về tới cổng.
-BIỀN-DÙM._Nó gằn giọng rồi nhấn ga tiếp tục cho xe vào cổng.
Hắn tránh qua một bên, tim đau quặng thắt, giá như lúc trước hắn quan tâm đến nó hơn một chút, nghĩ cho nó nhiều hơn và biết trân trọng tình yêu của cả hai thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Điều duy nhất hắn hy vọng đó là nó sẽ cho hắn một cơ hội cuối cùng để cho hắn sửa chữa những lỗi lầm vừa qua. Nhưng đâu có ai đủ can đảm tha thứ cho một người chuyên gây tổn thương cho người khác như hắn.
...
"CHÁT"-Mày nói gì, mày tính bỏ tao đi theo ai, hả, hả, tao nuôi mày từ nhỏ, tao chỉ nhờ mày chút chuyện mà mày làm không xong còn bỏ tao đi sau?_Tiếng quát của Quế Chi vọng khắp căn nhà. Cô ta giận định tát Bích Thảo thêm vài cái nhưng đã bị bàn tay rắn chắt nắm lại:
-Cô ta bỏ theo tôi, được chứ Đinh tiểu thư.
-Là anh sao, anh có quyền gì chứ Thái Danh.
-Em không muốn làm người ác như chị nữa, em muốn có một cuộc sống bình thường._Bích Thảo vừa khóc vừa nói.
-Cái gì, mày nói tao ác, ai cho mày có cái quyền quyết định, mày nói muốn sống bình thường mà đi theo một tên sống trong thế giới đêm sau. Mày..._Một lần nữa tay Quế Chị bị Thái Danh ngăn lại.
-Từ giờ Đinh Bích Thảo là của tôi, cô không được phép đụng vào.
Người con trai tên Thái Danh kéo tay Thảo đi khỏi.để lại Quế Chi với ánh mắt giận giữ.
-Cô ở nhà tôi để tiện làm osin cho tôi, khi nào xong món nợ đó tôi sẽ thả cô đi._Bích Thảo không nói gì, đơn giản cô không có gì để nói.
*Quá khứ.
1 năm trước cũng là ngày mà Quế Chi biến mất khỏi cuộc sống Anh Khang, Bích Thảo đã phải tự lập nhưng vì quá nhỏ không ai nhận vào làm, cô phải đi vay ba của người tên Thái Danh kia, ba của Thái Danh chỉ ngoài 40, nhìn ông rất hiền hậu, tốt bụng, trong một năm cô vay rất nhiều nhưng chưa có điều kiện để trả, tới bây giờ họ quay lại để đòi nợ cô.
...
GTNV: Quách Thái Danh, 20 tuổi, cao 1m80, đẹp trai, lạnh lùng, cầm đầu một tổ chức lớn, chủ tịch của công ty Quách Huỳnh. Quay về đòi nợ Bích Thảo là có kế hoạch cho riêng mình.
...
Tại phòng Phương Trúc.
-Đau đầu...quá._Nó chau mày, gương mặt đỏ lên, hơi thở ngày càng nặng nề.
-Này. Trúc Nhi, em không sao chứ. Trúc Nhi, nghe anh nói gì không?_Thiên Bảo giật phăn tấm chăn ra, nhanh chóng bế nó lên và đi xuống xe.
-Cô ấy bị sao vậy?_Anh Khang thấy Thiên Bảo bế nó trên tay vội vàng chạy xuống nhà thì lo lắng hỏi.
-Không cần mày quan tâm.
...
Trong phòng bệnh, nó đang truyền nước, mắt vẫn nhắm nghiền, sắt mặt trong nhợt nhạt hẳn ra, nó hôn mê từ trưa giờ cũng đã được 4 tiếng, Thiên Bảo thì ngồi bên cạnh với ánh mắt lo lắng.
Còn Anh Khang, hắn chỉ đứng bên cửa phòng để được nhìn thấy nó. Khi nãy hắn đã nghe bác sĩ nói về bệnh tình của nó, hắn nghe như cơ thể đứt từng mạch máu.
Trên giường Phương Trúc dần dần mở mắt ra, khuôn mặt vẫn còn hơi biến sắt.
-Trúc Nhi, em tỉnh rồi, em bị bệnh mà sau không nói anh biết hả, em có biết là bệnh này nguy hiểm không?
-Bệnh gì?_Nó nhíu mày chờ đợi câu trả lời.
-Em đang bị khói u giai đoạn đầu, chuẩn bị chuyện sang giai đoạn thứ 2 và rất nguy hiểm. Sao em không nói anh biết dạo này em hay đau đầu và mắt bị nhòe chứ?
Nó im lặng, mặt không cảm xúc, khói u sao? Thì ra nó bị bệnh nguy hiểm, chữa trị à? Không đâu, nó sẽ trả xong mối thù này và ra đi, về thế giới bên kia chắc chắn sẽ được gặp mẹ nó.
-Không.
-EM NÓI GÌ VẬY HẢ?_Thiên Bảo quát lớn.
-Mặc em, đi về._Nó rút hết những thứ vướng víu trên tay rồi rời đi. Thiên Bảo ôm đầu mệt mỏi, sao nó không chịu nghe anh một lần, dù chỉ một lần thôi cũng được mà.
...