Yêu Thương Vô Bờ

Chương 5




Phần 5 (cuối): Chương 9+10

_______

9.

Trình Thiếu Di đến, Tửu Tửu vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy anh, vẻ mặt than thở: "Đại ca..."

Trình Thiếu Di sốt ruột xua tay, Tửu Tửu mặc dù rất kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn nhường chỗ, trầm giọng nói: "Em đi gặp chị dâu trước đã."

Đồng Ngạn tỉnh lại sớm, cô chưa bao giờ là người tinh tế, chỉ là nhất thời trong cơ thể có thêm một người, rất khó thích ứng. Giờ phút này, mắt cá chân bị thương của Đồng Ngạn đã được chữa trị, nhìn thấy Trình Thiếu Di đi vào, Đồng Ngạn nhìn anh chăm chú, nhưng trên mặt anh không hề có biểu cảm gì, cũng không nhìn ra đang vui hay đang buồn.

Trình Thiếu Di kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, bình tĩnh nhìn cô: "Anh sẽ không lấy em."

Nhưng Đồng Ngạn thờ ơ bất động, nhưng Trình Thiếu Di dường như đã đoán trước được phản ứng của cô, anh nói: "Nhưng cô phải sinh đứa trẻ, sau khi đứa trẻ sinh ra, cô có thể về nước hoặc sống ở nước khác, tôi sẵn sàng đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của cô. "

Đồng Ngạn bất động thanh sắc, Trình Thiếu Di cũng kiên nhẫn đối mặt cô, thật lâu sau, mặt trời từ từ lặn xuống, Đồng Ngạn uể oải ngẩng đầu: "Anh Trình, anh dựa vào cái gì?"

“Dựa vào khả năng của gia đình họ Trình và tôi sẵn lòng.” Trình Thiếu Di trả lời lưu loát.

Đồng Ngạn cười: "Nhưng tôi không sẵn lòng"

Cuộc đàm phán ngày hôm đó kết thúc không thành, Trình Thiếu Di dặn dò y tá chăm sóc tốt cho Đồng Ngạn rồi quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh. Đồng Ngạn ngồi trên giường bệnh đếm bước chân của mình, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước... Cho đến khi những giọng nói đó hòa lẫn với giọng nói của người khác và cô không thể phân biệt được nữa, cô mới che mặt lại để nước mắt từ từ nhỏ xuống.

Trên thực tế, Tửu Tửu đã giải thích cho cô ấy rằng những gì viết trên báo là sự thật. Chủ tịch Trình đang bị bệnh nặng và Trình Thiếu Di trước đây đã từng có chết cũng không kết hôn.

“Trong một gia đình như chúng ta chuyện gì cũng tốt, nhưng tiếc là trong chuyện hôn nhân lại không có tự do…” Tửu Tửu chống má cười với Đồng Ngạn, “Chuyện này chắc chị cũng biết rồi, chị dâu. "

Đồng Ngạn im lặng, đúng vậy, cô đã sớm biết.

Đó là lý do tại sao cô ấy không bao giờ khao khát một lời hứa, và cô ấy không bao giờ khao khát một chiếc nhẫn. Chỉ vì cô ấy biết rằng cô ấy và Trình Thiếu Di không có tương lai.

Chỉ biết rằng một chuyện và chuyện kia thực sự xảy ra là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, tuy rằng Đồng Ngạn đã tưởng tượng vô số lần, nhưng đến giờ phút này cũng không thể tránh khỏi, trong lòng thực sự rất buồn bực.

Trong vô số giấc mơ năm xưa của cô, đều có hình ảnh bước vào lễ đường cùng Trình Thiếu Di.

Thật đáng tiếc khi một bức ảnh như vậy chỉ có thể là một giấc mơ xa vời trong cuộc đời, và Trình Thiếu Di sẽ không kết hôn với cô ấy.

Thậm chí, anh hoàn toàn không yêu cô, thứ anh yêu chỉ là hình bóng của Tửu Tửu.

Bây giờ cô có thể dũng cảm thừa nhận chuyện này, Đồng Ngạn nghĩ, cô có lẽ có thể buông tay. Cô không bao giờ hối hận vì đã yêu Trình Thiếu Di, nhưng cô không ủng hộ bản thân sinh ra một đứa con cho anh ta mà không được yêu thương và chúc phúc.

Vì lẽ đó, đứa trẻ này thực sự rất đáng thương.

Đồng Ngạn lau nước mắt, hít sâu một hơi, lăn lộn ở trên giường bệnh ôm bụng: "Đau quá, y tá, tôi đau, bác sĩ... Bác sĩ đâu?.."

Đồng Ngạn bỏ trốn rồi, Trình Thiếu Di nhận được điện thoại từ bệnh viện, tức giận đến mức ném phăng điện thoại, Trình Tửu Tửu ngẩng đầu nhìn anh với một làn sương mong mỏng: "Anh à, không phải anh đã đoán trước chuyện sẽ như nhế rồi sao?"

Trình Thiếu Di không phát ra tiếng động, chỉ cúi đầu nhặt chiếc điện thoại di động đã vứt trước đó, một lúc lâu sau, Trình Thiếu Di mới đứng dậy nói: "Giúp tôi đặt vé máy bay trở về nước."

10.

Lần cuối cùng Trình Thiếu Di nhìn thấy Đồng Ngạn là tại sân bay Charles de Gaulle, Paris.

Chính là Đồng Ngạn tìm tới anh, lúc đó anh ta chuẩn bị bay đi Rome bàn công việc, Đồng Ngạn đứng phía sau lưng anh nhân lúc anh ta đang không để ý phía sau mình, cô liền cất tiếng gọi: "Tiểu Di."

Đồng Ngạn hiếm khi gọi anh như vậy, Trình Thiếu Di không khỏi sửng sốt, vừa quay đầu lại liền thấy Đồng Ngạn đang nhìn anh với ánh mắt dịu dàng.

Anh đã hai tháng không gặp cô, lần cuối cùng anh nhìn thấy cô là khi cô về căn hộ để thu dọn đồ đạc của mình. Ngoại trừ quần lót, cô lấy hai cái đèn, anh không ngăn cản vì cô nhân tiện để lại giấy đồng ý phá thai ấy.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô ấy sau hai tháng, Trình Thiếu Di cảm thấy cô ấy giảm cân một chút, trước đây cô ấy rất gầy, ăn gì cũng không béo lên được, chỉ có một đôi mắt sắc sảo long lanh lấp lánh, điều này thực sự rất quyến rũ.

Cô ấy trông không giống Tửu Tửu chút nào, Trình Thiếu Di nghĩ, lúc nào đã phát hiện ra điều này, anh ấy đã không còn nhớ nữa rồi.

Giống như giờ phút này, anh không nhớ được, bọn họ đã xa nhau rất lâu.

Trình Thiếu Di trong tiềm thức muốn đưa tay chạm vào gò má gầy guộc của cô, nhưng Đồng Ngạn lại đột nhiên lùi lại, nhìn anh đầy phòng bị, hồi lâu sau mới nói tiếp, "Thiếu Di, hôm nay em đến gặp anh là vì một câu hỏi cuối cùng em muốn hỏi anh."

"Chưa bao giờ."

Trình Thiếu Di bình tĩnh thu tay lại, nắm chặt rồi lặng lẽ nhìn chút tia sáng cuối cùng trong mắt Đồng Ngạn đã vụt tắt.

Cô chắc hẳn đã rất ghét anh ta.

Trình Thiếu Di quay người lại và ra hiệu với trợ lý bằng một giọng trầm: "Sắp đến giờ lên máy bay rồi, đi thôi."

Chưa từng có đoạn đường nào như đoạn đường đó lại làm khó được Trình Thiếu Di như vậy. Chân của cậu ấy chắc là bị dính đầy chì nên cậu ấy thậm chí không nhấc chân lên được, phải đến khi vượt qua vòng kiểm tra an ninh, Trình Thiếu Di mới phát hiện ra, thông qua biểu hiện khác lạ của người qua đường, là cậu ấy đang khóc.

Chỉ là vì đã biết kết quả vẫn sẽ như cũ nên cô sẽ không bao giờ biết những gì anh đã làm cho cô, cô ấy cũng mãi mãi không cần biết.

Trình Thiếu Di nhắm mắt lại và chợt nhớ đến cái đêm anh trở về nước, anh quỳ xuống bên ngoài phòng của chủ tịch Trình và cầu xin ông cho mình lấy cô, Trình Tửu Tưu khóc lóc đau lòng bên cạnh anh, nhưng chỉ đổi lại là một thông báo khác từ bác sĩ rằng ông ta đang trong tình trạng nguy kịch. Bà Trình lần đầu tiên tát đứa con trai yêu quý của mình, bà nói, con đã là người thừa kế của Trình gia rồi, đây là chuyện tốt mà con làm đó sao? Con đã sinh ra trong gia đình họ Trình thì buộc phải có ý thức hy sinh vì gia đình này!

Trình Thiếu Di sững sờ, dường như cuối cùng cũng tỉnh lại, cắn chặt môi dưới một cách mãnh liệt cho đến khi khoé môi bị vỡ ra, chảy ra những hạt máu chói mắt.

Ngày hôm sau, anh ta trở lại Pháp mà không nói một lời nào.

Không ai biết Trình Thiếu i nhận ra mình đã yêu Đồng Ngạn từ lúc nào, đó là một đêm gió mát ở Bordeaux, anh lẻn đến muốn xin lỗi cô nhưng lại không ngờ ở bên ngoài khách sạn nơi cô ở, khi cô bước ra khỏi xe của Lục Tử Ngang, lòng ghen tị vô hạn đột nhiên bùng lên trong lòng anh. Trước đây, cho dù biết Tửu Tửu yêu sâu sắc mái tóc của mình Tiểu Diệp Thần An, Trình Thiếu Di cũng chỉ buồn chứ không ghen.

Vì vậy, dù biết sẽ bị từ chối nhưng bọn họ vẫn hèn hạ yêu cầu Đồng Ngạn sinh con cho mình, vì ghen tị. Anh ta ghen tị vì người khác có cơ hội được già đi với người mình yêu, nhưng anh ta không có, vì vậy anh ta cố chấp muốn giữ một cái gì đó. Nhưng anh quên mất Đồng Ngạn cũng là người cứng đầu như anh, nếu cô có thể ngoan cố yêu anh tám năm, cô cũng có thể kiên quyết từ bỏ đứa con của bọn họ, không để lại chút tâm tư nào cho anh.

Trên chuyến bay đến Rome, Trình Thiếu Di đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, cụ thể là bao lâu rồi, anh không còn nhớ nữa. Hồi đó anh còn quá trẻ, Đồng Ngạn vẫn còn là một cô bé vừa mới lớn, anh quyết định ở bên cô vì mùi rượu thơm thoang thoảng trên người cô, cô luôn đối với anh có chút dè dặt, thận trọng trước khi quyết định điều gì đó, anh nghĩ giờ đây nó chỉ còn là một giấc mơ đẹp mà thôi.

Mới sáng sớm, cô đã đánh thức anh sau khi nhéo mình, nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh, cô lẩm bẩm nói: "Anh đừng tức giận, hiện tại em chỉ nghĩ là em quá hạnh phúc rồi, hạnh phúc đến nỗi hình như là giả, vậy nên em muốn xác nhận điều đó, liệu em có đang nằm mơ hay không... "

Vẻ ngoài rụt rè của cô ấy thực sự rất đáng yêu, Trình Thiếu Di nghĩ, nhưng anh đã không biết sức mạnh của năm tháng, tình cảm mà anh cho là yếu ớt lúc đó, tích lũy qua nhiều năm, cũng có thể sâu đậm như vậy.

Thật tiếc khi dù có yêu thương vô bờ bến cũng không thể đến được bến bờ.

Trình Thiếu Di nghĩ, vậy thì cứ để bí mật này nằm yên trong lòng, chỉ bằng cách không cho cô ấy biết thì cô ấy mới có thể hoàn toàn cắt đứt quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.

Còn anh, chỉ cần anh canh giữ nỗi nhớ dai dẳng này, anh sẽ ổn cả đời.

- Hết -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.