Hiên Viên Bạc có chút run rẩy ấn môi lên trán thiếu niên, một người cường thế như hắn giờ đây xen lẫn một tia nghẹn ngào: “Xin em, nhẫn nại một chút, sẽ tốt thôi…”
Thanh âm Hiên Viên Bạc thấp xuống, hắn không biết nên nói cái gì để bù đắp lại tra tấn cùng thương tổn đã qua cho thiếu niên.
Thiếu niên chớp chớp mắt, có cái gì đó đặt trên trán cậu, mang theo một chút ấm áp, rất nhanh liền biến mất dưới mái tóc mềm mại của cậu.
Thiếu niên mở mắt thật to nhìn mui xe, không nói gì.
Ba ngày sau…
Theo thông lệ phải đi kiểm tra phòng, bác sĩ thở một hơi thật dài đi đến phòng bệnh số 1, đẩy cửa ra đi vào.
Trên giường bệnh có một thiếu niên gầy yếu đang nằm, drap giường màu trắng thật nổi bật, sắc mặt thiếu niên trắng bệch còn nổi bật hơn, vốn đã gầy yếu bây giờ đôi gò má càng lõm xuống, cằm nhọn nhô ra thật dọa người.
Bác sĩ cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, mặt trên hiện đầy lỗ kim do mấy ngày nay truyền dịch lưu lại, bác sĩ vỗ nhẹ vài cái, vẫn không tìm được mạch máu thích hợp để tiêm tiếp, lại phải dùng sức vỗ thêm vài cái nữa.
Bác sĩ rõ ràng nghe được phía sau truyền đến thanh âm nghiến răng, nhất thời khẩn trương, kim tiêm trong tay đâm sai vị trí, đành phải tiêm lại lần nữa.
“Sao em ấy còn chưa tỉnh nữa?” Hiên Viên Mộ mặt mày đầy râu giống như khốn thú ở trong phòng bệnh trông ba ngày, giờ phút này đã tiêu hao hết toàn bộ nhẫn nại, thầm nghĩ một phen tóm lấy bác sĩ để hỏi cho rõ.
Bác sĩ lau mồ hôi trên thái dương, mở sổ bệnh án nói với Hiên Viên Mộ: “Kết quả kiểm tra toàn thân đã có rồi.”
“Trừ bỏ trực tràng cùng hậu môn bị xé rách ra, dây chằng hai tay bệnh nhân có chút tổn thương, có thể sau này sẽ bị trật khớp…”
Hiên Viên Mộ nắm chặt nắm tay, hình ảnh đêm hôm đó, thiếu niên bị đối xử bạo lực, hai cánh tay bị bẻ cong gấp khúc quỷ dị hiện lên ngay trước mắt.
“Còn có ăn uống không điều độ cùng với áp lực tinh thần quá lớn đã mắc thêm bệnh loét dạ dày mãn tính…”
Lời nói khinh miệt phân phó người hầu không cần cho cậu ăn cơm quanh quẩn bên tai.
“Khuôn ngực bị bầm tím, xương sườn bị nứt…”
Hiên Viên Mộ nhớ lại một ngày kia ở trong phòng tắm bản thân mình nổi điên lên cường bạo thiếu niên, khuôn ngực thiếu niên đập vào bồn tắm nôn ra máu.
“Sinh hoạt *** quá độ cùng bị ngược đãi trầm trọng khiến cơ quan sinh dục bị tổn thương nặng…”
Hiên Viên Mộ cắn chặt răng, nhớ đến hình ảnh mấy ngày nay thiếu niên bị áp ở dưới thân, làm đến nỗi hậu huyệt sưng đỏ, yếu ớt giãy giụa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Có nguyên nhân mới có hậu quả, mỗi một lần thương tổn đều sẽ lưu lại vết thương trên người thiếu niên.
Bàn tay Hiên Viên Mộ mang theo thương tiếc bao lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, vết thương chồng chất khiến động tác hắn càng nhẹ nhàng hơn, sợ làm đau đến thiếu niên đang mê mang.
Chính là dù có thương tiếc gì đi nữa thiếu niên cũng vô pháp tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Sơn dương non nớt đi xuống tế đàn, nhìn thấy người thi bạo bên đàn liền run lẩy bẩy.
Khi tâm linh sơn dương chịu biết bao khi dễ bị phong bế, trên thế giới này sẽ không còn ai có thể tổn thương tới nó.
Mà hối hận lại giống như phù thủy nấu nồi nọc độc sôi sùng sục, ngày đêm tra tấn tâm người thi bạo.
Những vết thương gia tăng trên người thiếu niên cuối cùng lại dùng phương thức quỷ dị làm đau tâm can của người thi bạo.
Trời nhá nhem tối, Hiên Viên Bạc xong việc cũng chạy đến phòng bệnh, cùng Hiên Viên Mộ chờ đợi thiếu niên tỉnh lại, mấy ngày liền bôn ba cùng nóng nảy trong lòng làm hai huynh đệ mỏi mệt không chịu nổi, rất nhanh liền gục ở hai bên giường thiếu niên.
Hiên Viên Bạc nằm mơ, một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ thiếu niên khỏe mạnh hoạt bát, đôi con ngươi linh động, khiến hắn mê mang. Hắn ôm thiếu niên ra khỏi cô nhi viện, dẫn cậu đi nhìn cảnh sắc đẹp nhất trên đời, là bức tranh mà cậu đã vẽ, đến tối, thiếu niên hóa thân thành yêu tinh mê người, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn chằm chằm, tay cởi quần áo, trên mặt mang theo biểu tình khiêu khích.
Hắn kích động quỳ rạp trên mỗi một tấc da thịt trên người thiếu niên, gần như tự ngược đè nén dục vọng của mình, vì thiếu niên phục vụ tận tình. Thiếu niên thoải mái rên rỉ làm hạ thân hắn phát đau.