Phục hồi lại tinh thần, Lưu Ngô qua loa dọn dẹp hiện trường mình đã xâm phạm thiếu niên một chút, rồi mới vội vàng chạy trốn.
6 giờ chiều.
Hiên Viên Bạc thả tập công văn xuống bàn, tay xoa xoa đôi mắt hơi cay, hắn ra khỏi văn phòng, có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy văn phòng Hiên Viên Mộ vẫn còn sáng đèn.
Người em này của mình luôn đúng giờ là tan tầm, một khắc cũng không chịu ngồi ở trước bàn làm việc, sao hôm nay lại tan ca trễ thế này.
Hắn đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Hiên Viên Mộ, chỉ thấy văn kiện bừa bãi trên bàn, Hiên Viên Mộ đang nhíu mi không biết đang suy nghĩ cái gì, thậm chí khi mình tiến vào hắn cũng không phát giác.
“Cốc cốc”, Hiên Viên Bạc gõ gõ bàn làm việc, lúc này Hiên Viên Mộ mới chợt nhận ra anh mình đã vào phòng tự lúc nào.
“Sao thế, đề án thu mua có vấn đề à?” Hiên Viên Bạc dò hỏi.
“Không có gì, đều tốt lắm.” Hiên Viên Mộ lắc lắc đầu, trên thực tế cả ngày nay hắn vẫn chưa làm gì, đầu óc toàn là hình ảnh hương diễm trong phòng tắm hồi sáng, nhưng dù có chết hắn cũng không dám ở trước mặt anh hai nói mấy lời này.
“Vậy thì dọn dẹp nhanh một chút rồi về nhà thôi.” Hiên Viên Bạc cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thúc giục Hiên Viên Mộ tan ca về nhà.
Hai anh em cùng nhau lên xe, thấy Hiên Viên Mộ có chút mất hồn, Hiên Viên Bạc đành phải ngồi ghế lái. Đi ngang qua tiệm thuốc tây, Hiên Viên Mộ tỏ ý hắn dừng một chút.
Một lát sau, Hiên Viên Mộ cầm trên tay thuốc bôi trơn và thuốc mỡ trị vết thương ngoài trở về.
“Lần nào cũng máu chảy dầm dề, thấy mà ghê.” Hiên Viên Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý nói một câu.
Hiên Viên Bạc cũng không nói gì, chỉ tiếp tục lái xe.
Hai anh em chợt phát hiện thiếu niên trở nên nhu thuận lạ thường, bất kể là tư thế khuất nhục ra sao, thô bạo ra sao khi sáp nhập vào thiếu niên vẫn không phản kháng, trái lại, thiếu niên còn nghênh hợp hai người họ đâm mình.
Từ cường bạo bây giờ đã biến thành hoan ái anh tình tôi nguyện.
Dần dần trầm mê trong tiểu huyệt ấm áp, hai người họ cũng quên mất nguyên nhân vì sao mình hoan ái với thiếu niên, nhưng thân thể thiếu niên gầy gò yếu đuối, ngoại trừ khi hoan ái có chút phấn khích ra, thời gian còn lại gần như thiếu niên đều lâm vào hôn mê, mấy vết xanh tím trên người vẫn không biến mất.
“Lạch bạch lạch bạch” thanh âm thân thể va chạm vẫn quanh quẩn trong đại sảnh.
Sáng sớm bị lôi dậy, hai chân thiếu niên mở to nằm ở trên bàn cơm, Hiên Viên Bạc gắt gao ấn thiếu niên ở trên bàn cơm, cự vật dưới háng cấp tốc ra vào trong hậu huyệt thiếu niên, bàn ăn không chịu nổi sức nặng phía trên phát ra tiếng cạch cạch, cái ly trên bàn lắc lư một cái, sữa văn ra đầy bàn.
Sau khi trận hoan ái trên bàn ăn chấm dứt, hai anh em đã thỏa mãn dục vọng bản thân bắt đầu ăn điểm tâm.
Mà thiếu niên hai chân vẫn mở to giữ nguyên tư thế bị thao, mệt lả nằm ở trên bàn cơm.
Hiên Viên Bạc nhìn cần cổ thiếu niên lộ ra xương quai xanh, nhíu mày, bây giờ hắn mới phát hiện hóa ra thiếu niên gầy yếu như vậy, cái eo thon nhỏ kia còn không vừa một vòng tay của hắn, sao cậu có thể thừa nhận hắn va chạm?
Hiên Viên Bạc tỏ ý không cần quản gia lôi thiếu niên đi tắm rửa, tự mình ôm lấy thiếu niên vẫn còn đang thất thần, cầm lấy ly sữa trên bàn đưa tới bên môi thiếu niên.
Thiếu niên nghe nghe, nhưng vẫn không hé miệng.
“Uống.” Hiên Viên Bạc nắm cằm thiếu niên, rót sữa vào miệng cậu.
“Ô… Ọe…” Vừa rót được vài ngụm, thiếu niên giãy dụa, cúi người không ngừng nôn mửa, uống vào bao nhiêu sữa đều nôn ra ngoài bấy nhiêu.
Thiếu niên nôn ra sữa và dịch dạ dày, làm dơ quần hai anh.
Hiên Viên Bạc giận tím mặt, một bạt tai nặng nề giáng trên mặt thiếu niên, thiếu niên từ trên đùi Hiên Viên Bạc ngã nhào, lăn một vòng trên mặt đất, đập vào chân bàn ăn mới dừng lại.
Mất khẩu vị hai người liền thay đồ sạch sẽ đi đến công ti.