Yêu Thương Ngọt Ngào

Chương 4




Phù Dung hết sức cho cả hai kỳ thi đầy vất vả, khó khăn. Sau khi dỡ bột thì kỳ tốt nghiệp và đại học đến. Cả hai kỳ thi địa điểm đều xa nhà nên cô phải xin ông quản gia cho cô đến nhà Đan Phượng để thuận lợi cho thi cử. Dù bản thân mình cố gắng nhưng Phù Dung không kỳ vọng lắm vì ôn tập không được nhiều nhất là những tháng cuối mà còn không bài bản nào cả nhưng trời không phụ lòng người cuối cùng cô cũng đỗ được Đại học Luật lại còn được học bổng hai kỳ liên tiếp. Đan Phượng cũng đỗ như cô và hai người cùng lớp. Niềm vui như được nhân đôi, thế là cô vẫn có thể cùng cô bạn thân mình học tiếp rùi. Cô báo cho ông quản gia biết mình đỗ và muốn đi học. Ông quản gia gật đầu bảo sẽ báo lại hỏi ý kiến bà. Bà không nói gì để ông quyết định. Ông nói cô có thể đi học nhưng các khoản chi phí ăn học cô phải tự lo. Phù Dung hỏi lại thì bà vú bảo hai anh chị đi du học rất tốn kém, cô đi học trong nước chả được cái tích sự gì cho đi là tốt, không thích thì có thể ở nhà.

Ngày anh chị đi du học cả nhà như náo loạn lên nhưng cô đi trong lặng lẽ, lẻ loi một mình. Hôm anh chị đi cũng là ngày cô nhập trường nên một thân một mình chuẩn bị mọi thứ để đi, không một lời quan tâm, không lời động viên và gần như không có đồng tiền nào trong người. Nhìn anh chị được ba mẹ chuẩn bị chu tất, lại lo lắng quan tâm khiến cô không khỏi rơi nước mắt. Lắng nghe những lời dặn dò của ba mẹ nào phải tự lo lấy sức khỏe, ăn uống tốt, nào là học hành chăm chỉ đừng đua đòi…. khiến Phù Dung nghẹn ngào không nói lên lời, giá như một phần nhỏ đó giành cho cô thì tốt biết mấy. Nuốt từng giọt nước mắt vào tim, tự an ủi bản thân rằng những lời đó giành ình. Thế là vác cái ba lô cũ mèm có vài bộ quần áo cũ, sách vở và một ít tiền, Phù Dung rời nhà vào trường, ngôi trường mang cho cô bao hy vọng, niềm tin.

Phù Dung cùng Đan Phượng nhập trường trong lòng đầy háo hức và lo lắng. Đan Phượng dù sao vẫn còn có sự hỗ trợ của gia đình, còn cô thì không có ai. Hai đứa nhập học hôm trước rồi đăng lý ở ký túc xá cho rẻ thì hôm sau tất tả đi kiếm việc làm thêm để kiếm sống. Phù Dung sống dựa vào tiền làm thêm và học bổng các kỳ. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng đầy vui vẻ, yêu thương. Cô làm rất nhiều nghề từ giao báo, phát tờ rơi, khuân đồ ngoài cảng…. miễn là có tiền ăn học là được, dựa vào bàn tay mình kiếm những đồng tiền lương thiện thì cô không nề hà gì cả dù vất vả, cực khổ đến đâu?

Anh Lâm Phong đã ra trường đã vào phòng hình sự của sở công an thành phố do những thành tích xuất sắc của anh đạt được và thi thoảng có thời gian lại đi thăm hai đứa và tiếp tế một phần lương thực. Anh rất thương và đối xử tốt với Phù Dung, luôn giành cho cô sự động viên và an ủi chân thành đến với cô. Cô luôn cảm thấy ấm lòng trước tình cảm của gia đình Đan Phượng đối với cô. Những ngày cuối tuần cô thường theo Đan Phượng về nhà, trừ những dịp lễ tết cô mới về nhà nhưng từ ngày anh chị đi học thì bà cũng đi lên biệt thự ở Đà Lạt, còn những ngày lễ tết thì thường sang Singgapo thăm anh chị. Ông bà quản gia cũng theo luôn. Ba cũng rất bận rộn với công việc, mẹ thường theo ba nên ít gặp. Hầu như nhà không có người, Phù Dung trở về cũng là đơn thân một mình….

Vật lộn với những tháng ngày sinh viên đã để lại trong cô những cảm xúc không lời gì diễn đạt được. Cô phải cố gắng rất nhiều để có tiền ăn học, lăn lộn với cuộc mưu sinh khiến cô trưởng thành nên rất nhiều. Phù Dung trở nên xinh đẹp có sự chín chắn, đĩnh đạc nhưng vẫn mang theo những nét vô tư, trong sáng và ngày càng trở lên im lặng. Đan Phượng vẫn cùng sát cánh bên cô chia sẻ những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống và đôi lúc có những giận hờn nhưng càng làm cho tình bạn ngày càng thân thiết…. Vậy là đã hai năm trôi qua và cô đang bước sang năm thứ 3. Trong cô vẫn mang theo chút nhớ nhà, những yêu thương không thể nói thành lời…

Sáng nay khi cô lên giảng đường về thì ông quản gia nói gặp cô bảo rằng bà nội muốn gặp cô. Cô hồi hộp không biết bà nội tìm cô có việc gì? Hay là gia đình có việc gì, đã lâu lắm cô về nhà rồi.

- Mày vẫn định về đấy à? Họ có bao giờ quan tâm mày sống chết thế nào đâu? Chả tốt đẹp gì đâu?

Đan Phượng hét ầm lên khi nghe Phù Dung nói vậy. Chả hiểu gia đình Phù Dung nghĩ cái quái gì nữa. Họ quẳng nó đi, chả quan tâm xem cuộc sống của nó ra sao. Mấy năm nay nó sống cơ cực lại chả nhận được bất cứ trợ cấp gì từ phía gia đình. Đối với họ thì chỉ có anh chị nó mà thôi? Anh chị nó đi du học thì được cung cấp tới “chân răng kẽ tóc” còn bản thân nó đi thì chả được xu nào lại còn bảo đi rồi không được tích sự gì chỉ phí công tốn tiền mà thôi? Thế mà mỗi lần nhắc tới gia đình quỷ quái đó thì mắt nó lại sáng rực như đèn pha ô tô….

- Tao cứ phải về? Biết sao được, nhỡ nhà có chuyện thì sao? Không thể trách người nhà tao được. Năm tao sinh có quá nhiều biến cố nên mọi người khó chấp nhận, nhất là sự ra đi đột ngột của ông nội tao. Còn anh chị tao học giỏi lại có tài nên cho đi học cũng đúng thôi mà du học thì tốn kém lắm. Tao thì bõ bèn gì?

- Con này mày điên thật rồi. Không nói mày nữa. Đi đường cẩn thận…

Phù Dung mỉm cười trước sự bỏ đi đùng đùng của Đan Phượng. Nó miệng nói thế nhưng vẫn quan tâm đến cô lắm. Nếu mấy năm nay không nhờ có gia đình nó thì cô sẽ không biết phải thế nào nữa. Cuộc sống sinh viên nhất là cuộc sống của những sinh viên xa nhà như cô thật vất vả, khó khăn. Cô nhớ những bữa gặm bánh mý thay cơm vì chưa có lương hay những tháng ngày chạy từng đồng học phí do học bổng chưa có. Nếu không có gia đình Đan Phượng thì cô không biết có thể học tiếp hay không?

*******

Phù Dung bước vào phòng của bà mà lòng đầy lo sợ. Căn phòng rất đẹp được trang trí theo phong cách châu Âu, không gian rộng rãi đầy ánh sáng. Bà ngồi trên ghế sô pha đầy nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng vẫn mang dáng dấp của sự sang trọng, quý phái trông gần gũi mà xa lạ, ấm áp nhưng đầy kiêu hãnh, giản dị nhưng lịch thiệp. Mái tóc dù ở tuổi 70 nhưng cẫn đen dày được búi lại càng tôn lên vẻ đạp của một quý bà như ở độ tuổi 50.

- Dạ, thưa lão phu nhân. Cháu đã về rồi! – Phù Dung khép nép cúi đầu thưa.

Bà nhìn Phù Dung từ đầu đến chân. Con bé này càng lớn càng giống đứa con dâu của bà, xinh đẹp mà quyến rũ, nhất là đôi mắt sao giống người chồng quá cố của bà thế. Đáng chết, ông ấy mà còn sống thì tốt rồi! Phù Dung đã có sự chín chắn, đĩnh đạc, sự trầm lặng và có cả sự dịu dàng cần có.

- Mày sống thế nào trong mấy năm qua?

- Dạ. Con là sinh viên năm 3 của Đại học Luật. Con sống cũng tốt lắm.

- Vậy sao?

- Vâng!

- Ta cứ vào chuyện chính đi? Hiện nay công ty của gia đình đang có một dự án hợp tác với một công ty khác. Công ty này vốn là của người bạn thân của ông nội ngươi. – Giọng nói của bà nhẹ hơn – Dự án này rất lớn đòi hỏi phải có sự tin cậy lẫn nhau mà sự tin cậy ấy tốt gì hơn bằng một cuộc hôn nhân giữa con cháu hai gia đinh. Vốn hai gia đình có hôn ước với nhau, giờ lên thực hiện. Một công đôi việc, ngươi hiểu ý ta chứ?

- Dạ! Ý bà là…. – Phù Dung mở tròn đôi mắt. Cô đã hiểu ý bà nhưng tại sao lại là cô mà không phải chị Thu Hương.

- Thu Hương đang du học tại nước ngoài, hơn nữa ta cũng nói thẳng. Ta muốn Thu Hương có thể tự lựa chọn ình một cuộc hôn nhân cho riêng mình không phải là một cuộc hôn nhân mang tính kinh tế?

- Bà… Bà…. Nhưng mà vốn dĩ không ai biết con tồn tại trong gia đình. Họ có thể tin tưởng được sao?

- Họ biết. Vốn hai gia đình có mối quan hệ mật thiết với nhau. Ngày ngươi ra đời họ cũng có mặt.

- Thế ba mẹ con thì sao? – Phù Dung cố lên tiếng dù trong giọng nói có sự run rẩy, tưởng chừng sắp khóc.

- Ba mẹ ngươi không ý kiến. Ta hy vọng ngươi cũng có thể đóng góp cái gì đó cho gia đình này….

- Vâng. Com hiểu ý bà. Nếu ba mẹ con không ý kiến thì con cũng không dám.

- Vậy thì chủ nhật này, 5 giờ ngươi hãy có mặt ở nhà! – Giọng nói nghiêm lại như ra lệnh.

Phù Dung gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng này. Nó thực ấm áp nhưng không giành cho cô. Cô bước vô hồn, không có bất cứ định hướng nào cả. Vì sao chứ? Tại sao cô không thể có những yêu thương của bà, ba mẹ, anh Hai và cả ông bà quản gia như chị Thu Hương. Quá khứ đè nặng họ vậy sao? Cuộc sống của chị Ba như một nàng công chúa còn bản thân cô là nàng lọ lem ngay trong chính gia đình của mình. Cô khóc hòa cùng những giọt mưa. Trận mưa to trút xuống bất ngờ khiến người đi đường vội vã nhưng mình cô bình thản. Chị ấy có thể tự lựa chọn ình cuộc hôn nhân, cô là người thay thế. Cô chỉ là cái bóng mờ nhạt, không chút ý nghĩ gì. Không gì cả, dù chỉ là một chút xót thương từ gia đình mà chỉ có sự thống hận mà thôi!

*******

- Cái gì? Họ nói thế với mày sao? Mày cũng gật. Điên thật rùi. – Đan Phượng hét khi nghe Phù Dung kể. May mà hôm nay cuối tuần mọi người về nhà hết chứ không thì lủng tai với âm lượng giết người.

Phù Dung ngồi trên bậu cửa sổ ôm con gấu bông to đùng cũ kỹ của mình. Mái tóc dài tung bay trong gió, đôi mắt buồn nhìn xa xăm khiến tăng thêm vẻ cuốn hút của cô. Dù cuộc sống đầy những bộn bề, lo toan nhưng bản thân Phù Dung luôn giữ ình sự bình thản, nét tự nhiên trên khuôn mặt mà ngay sự ưu tư cũng không làm cô mất đi điều đó. Cô trầm ngâm khẽ nói:

- Tao phải là sao đây? Dù sao từng ấy năm tao cũng chả có cái gì đóng góp cho gia đình. Thôi coi như lần này tao có chút công lao. Tao nghe ông quản gia nói dự án rất lớn. Anh chị tao còn phải về hỗ trợ trong thời gian sắp tới. Tao chả nhẽ ngồi không, không giúp gì?

- Nhưng bản thân họ có coi mày là thành viên trong gia đình không mới được chứ? Mày ra ngoài mấy năm đều tự bản thân mình bán sức lao động mà nuôi thân. Dạo gần đây mới nhẹ nhàng đi chút. Kệ họ đi. Chị Ba mày đâu? Hưởng thụ cuộc sống giàu sang thì cũng nên có chút đóng góp chứ? Ai lại để cái con bé bị coi là ăn nhờ ở đậu, bị ruồng bỏ gánh đỡ chứ?

- Bà nói muốn chị ấy có cuộc hôn nhân tự chọn không liên quan tới kinh tế.

- Mẹ nó! Lại còn thế nữa cơ đấy.

Đan Phượng hằm hằm cái mặt. Dù gì cũng là con cháu sao lại bất công thế. Con người ta gây ra lỗi lầm lớn thế nào huống hồ Phù Dung lại là đứ

a tốt chả gây ra tội lỗi gì? Có lỗi chăng là nó sinh vào ngày giờ không tốt, đúng lúc có những chuyện không may. Nhưng đó chỉ là trùng hợp thôi mà, chỉ là trùng hợp…. Phù Dung không có lỗi gì cả mà bao năm nay cô biết nó dằn vặt không nguôi, cứ khi gia đình có chuyện đều nghĩ tại nó xui xẻo kéo theo gia đình gặp vận không may. Cho nên dù bị đối xử thế nào nó cũng không ca thán nửa câu….

- Tao chấp nhận rồi. Mày tưởng tao không buồn sao nhưng bây giờ thì làm gì khác.

Nước mắt Phù Dung rơi xuống đầy đau khổ, tuyệt vọng làm cho Đan Phượng cũng trùng lòng, giọng nói cô thấp xuống:

- Còn anh Lâm Phong thì sao?

- Anh Lâm Phong thì liên quan gì tới chuyện này? – Phù Dung ngơ ngác hỏi.

Đan Phượng im lặng. Không gian cũng im lặng theo chỉ còn tiêng mưa rơi. Phù Dung lại chìm trong suy nghĩ của mình. Đan Phượng liếc nhìn Phù Dung rồi leo lên giường nằm. Đúng là đồ ngốc! Anh Lâm Phong rất yêu Phù Dung nhưng con bạn cô thì vô tư coi anh ấy như anh trai mình. Anh Hai thì chỉ im lặng không nói tình cảm của mình… Giờ thì sao chứ? Phù Dung là đứa quyết đoán nên đã quyết định thì trời sập cũng không gì đỡ được. Hai người này không duyên không phận chỉ có thể là anh em thôi? Khó trách được, “không duyên không phận đâu nên nghĩa phu thê”……

********

Chiều Chủ nhật, theo lệnh của bà cô về nhà từ sớm và đã chuẩn bị chu đáo cho cô một chiếc đầm màu trắng trông thật đep. Mái tóc của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng lượn song cùng khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng làm cho cô thay đổi rât nhiều. Đôi mắt to hút hồn, đôi môi hồng gợi cảm cùng chiếc váy trắng tôn nên nét quyến rũ, vẻ đẹp nhưng vẫn tạo nên những nét chấm phá riêng dễ thu hút đối phương. Phù Dung không tin đó chính là mình.

Cả nhà gần như choáng ngợp trước sự xuất hiện của cô. Ba mẹ nhìn cô nhưng chỉ thoáng qua như gợi lên điều gì đó khiến họ có chút gì đó không tự nhiên. Bà sau cái nhìn thì tối xầm lại, không khí trở lên yên ắng đến vô cùng.

Chiếc xe dừng lại tại một khách sạn năm sao, theo sự hướng dẫn của nhân viên thì mọi người được đưa tới một gian phòng riêng rộng rãi, yên tĩnh và rất sang trọng. Đây là lần đầu tiên Phù Dung đặt chân đến những nơi như thế này nên cô vô cùng ngạc nhiên. Khi mọi người đã yên chỗ, cô im lặng nhìn chung quanh thì cánh cửa bật mở cùng với sự xuất hiện của ba người. Cô sững lại nhìn người nam giới đi cuối cùng. Sao lại là anh ta cơ chứ?

- Vợ chồng cháu chào bác. Kẹt xe nên vợ chồng cháu đến muộn. Hoàng Tuấn, Ngọc Diệp lâu lắm mới gặp hai người. Cứ như là vợ chồng son ý nhỉ?

Ông Hoàng Tuấn nở nụ cười vỗ vai người bạn đã lâu không gặp:

- Vợ chồng cậu thì khác gì nhau đâu? Thế cậu út nhà cậu đâu rồi?

- Đang ở Mỹ học. Hôm nay chỉ có thể đem cậu cả đi thôi. Cao Phong chào bà và hai bác đi con.

- Chào bà và hai bác ạ? Con là Cao Phong? – Nam nhân im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

Hai người phụ nữ tíu tít từ nãy đến giờ quay ra. Bà Ngọc Diệp nhìn dịu dàng nói:

- Mai Thùy! Cậu không nói với mình là cậu có người con trai tuấn tú đến thế này.

- Đừng khen nó thế chứ? Nó sẽ kiêu ngạo đấy. – Bà Mai Thùy nở nụ cười không giấu được sự hãnh diện.

- Nào! Nào! Nào! Mọi người đùng mải nói chuyện thế chứ? Bà già này mỏi chân quá rồi.

- Vâng. Cả nhà ngồi đi. Đừng khách sáo quá chứ?

Cả nhà ngồi xuống, lúc này bà Mai Thùy mới để ý thấy sự có mặt của Phù Dung. Ôi chao, con bé thật xinh đẹp.

- Ngọc Diệp. Cậu không giới thiệu cô con dâu của mình sao. Cô bé thật xinh đẹp kia phải không?

- Phải. – Ngọc Diệp lúng túng thừa nhận. – Đây là Phù Dung. Chào hai bác đi.

Phù Dung nhẹ nhàng gật đầu cúi chào. Cao Phong ngỡ ngàng khi gặp Phù Dung. Lúc đầu anh còn ngờ ngợ nhưng khi nghe đến cái tên Phù Dung thì anh không thể nhầm được. Bà Mai Thùy thì có vẻ hoàn toàn ưng cô con dâu này.

- Phù Dung! Đây là con trai bác Cao Phong.

- Chào anh! – Phù Dung nhoẻn miệng cười với Cao Phong.

- Chào cô. Không ngờ gặp cô ở đây. Lạ mà hóa quen.

Cao Phong nhếch miệng cười đáp lại Phù Dung. Cái nhìn như xuyên thấu khiến cô có chút ngượng ngùng, đôi má ửng hồng. Cao Phong ngỡ ngàng trước nét đẹp đó của cô khiến anh hơi ngỡ ngàng.

- Hai đứa biết nhau à? – Bà Mai Thùy hỏi trước sự ngạc nhiên của hai gia đình với hàng ngàn câu hỏi.

- Vâng. Có thể nói thế. – Cao Phong nhẹ nhàng trả lời thay Phù Dung.

- Thế thì coi như có nhân duyên rồi đấy. Thôi đôi trẻ biết nhau rồi thì chúng ta bàn luôn chuyện đám cưới đi. Thân lại thêm thân.

Suốt bữa ăn cả hai gia đình bàn chuyện đám cưới cùng dự án kia. Cao Phong và Phù Dung hoàn toàn im lặng không hút ý kiến bởi có lẽ họ biết không thay đổi được điều gì cả nên để tùy người lớn quyết định.

Phù Dung khẽ ngước nhìn Cao Phong rồi lại cúi đầu. Quả là trái đất nhỏ bé thật. Cao Phong chính là tổng giám đốc công ty xây dựng Minh Hòa – một công ty xây dựng lớn và có tiếng khắp cả nước với những công trình xây dựng lớn và cô thì đang làm trợ lý cho thư ký của anh ấy. Chị Minh Thanh vốn là thư ký của Cao Phong được anh rất trọng dụng. Công việc của thư ký thì rất nhiều chứ không phải giống như “những bình hoa di động” mà theo người đời hay nghĩ chỉ theo sếp tới các bữa tiệc, các buổi ký hợp đồng mà uốn éo, liếc mắt đưa tình với sếp. Nhất là với những người yêu cầu cao như Cao Phong. Anh đòi hỏi thư ký của mình phải lắm vững chuyên môn, thông thạo ngoại ngữ, xử lý văn bản nhanh chóng và đừng làm mất thời gian của anh. Thư ký của anh phải nhanh nhẹn, hiểu chuyện và đừng có nhập nhèm công tư. Chính vì thế mà không biết bao nhiêu cô thư ký phải ra đi chóng vánh trừ Minh Thanh nhưng khi chị có em bé mà công việc cùng các dự án càng nhiêu nên một mình không kham nổi nên cần có một người giúp sức. Được sự giới thiệu của anh Lâm Phong vốn là bạn thân của chị nên Phù Dung được vào làm.

Ngày đầu tiên đến làm thấy Cao Phong thì Phù Dung đã rất có cảm tình. Anh trông rất tuấn tú, đẹp trai, ngũ quan dễ nhìn nhất là đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhưng vẫn rất ấm áp. Cao Phong đòi hỏi rất cao trong công việc nhưng bình thường rất hòa đồng với mọi nhân viên. Do Phù Dung buổi sáng đi học nên buổi chiều có thể đến làm việc nhưng phải làm đến 8 giờ. Công việc chủ yếu của cô là soạn thảo văn bản, dịch tài liệu, sắp xếp các lịch hẹn cùng ngàn công việc không tên. Cô làm việc chăm chỉ rất được việc lại rất nghiêm túc, ham học hỏi, dễ gần nên làm việc ở đây được gần một năm rồi….

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc và hai gia đình quyết định đám cưới sẽ được diễn ra vào cuối tháng. Theo ý của bà do hai anh chị cô còn đang ở nước ngoài nên tổ chức gọn nhẹ và giản dị thôi, chỉ cần mời những người thân thiết không mở rộng nếu không e chuẩn bị không kịp. Phù Dung không ý kiến gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.