Yêu Thương (Đông Ái

Chương 20: Cứu thục [2]




Rất nhanh Hiên Viên Mộ đã gọi bác sĩ đến, nhìn thấy mị thái động tình của thiếu niên, bác sĩ bất giác nuốt nước miếng một cái.

Hiên Viên Bạc một phát túm cổ áo bác sĩ, uy hiếp nói: "Ánh mắt của ngươi nếu không thành thật, ta sẽ móc nó ra." Hắn buông tay ra, nhất thời bác sĩ lảo đảo vài bước mới đứng vững, thu hồi ý tứ, chuyên tâm xem xét tình trạng của thiếu niên.

Sau một lúc lâu, bác sĩ khổ sở nói: "Trực tràng bị xé rách, cần phải giải phẫu ngay, nếu cứ kéo dài thêm bốn tiếng nữa, thì tỉ lệ tử vong sẽ tăng thêm 15%, nơi này không có điều kiện để tiến hành giải phẫu, đề nghị lập tức đưa đến bệnh viện."

Hiên Viên Bạc gật đầu, lấy điện thoại ra liên hệ với bệnh viện. Hiên Viên Mộ muốn ôm thiếu niên lên, nhưng tứ chi thiếu niên lại bị còng tay ở bốn cái cột giường, Hiên Viên Mộ tìm chìa khóa hoài mà không thấy. Hắn xuống giường, đi đến bên Lưu Ngô đang hôn mê, một cước dẫm nát dục vọng dưới háng Lưu Ngô, Lưu Ngô rống lên tê tâm liệt phế, từ trong hôn mê tỉnh lại, chất lỏng màu vàng tanh hôi từ bộ vị kia chảy ra, hắn nhịn không được. 

Hiên Viên Mộ chán ghét dời chân, dẫm trên mặt Lưu Ngô, hơi cúi người tra vấn Lưu Ngô: "Nói, chìa khóa ở đâu?"

Lưu Ngô đau đớn khó nhịn chỉ lo ôm lấy hạ thể kêu thảm thiết, căn bản không nghe rõ Hiên Viên Mộ hỏi cái gì. Hiên Viên Mộ bóp chặt cổ Lưu Ngô xách hắn lên, gằn từng tiếng hỏi lại: "Nói, chìa khóa, ở đâu?"

Lưu Ngô nhìn Hiên Viên Mộ trước mắt giống như tu la chuyển thế, hai đùi run run, nhẫn nhịn đau nhức chỉ chỉ hạ thân thiếu niên: "Ở kia...khụ khụ...Trong thân thể nó..."

Hiên Viên Mộ hít sâu một hơi, lửa giận ngập trời khiến hắn muốn bóp chết cái người cặn bã trước mắt cho rồi, Hiên Viên Mộ đôi mắt đỏ bừng, hai tay dùng lực, lập tức Lưu Ngô bởi vì hít thở không thông mà trợn trừng mắt, tay chân giãy dụa loạn xạ, đầu lưỡi cũng không tự chủ được đưa ra ngoài...

"Mau qua đây giúp coi!" Hiên Viên Bạc quát lớn một tiếng làm Hiên Viên Mộ tỉnh lại, hắn buông tay ra, Lưu Ngô tựa như đống bùn nhão tê liệt ngã xuống, không ngừng ho khan trên mặt đất.

Đối mặt với thiếu niên trước mắt cả người đều là thương tổn, Hiên Viên Bạc không biết phải làm sao để giải tỏa được nỗi thống khổ của thiếu niên, mỗi lần chạm vào một chỗ, thân thể của thiếu niên sẽ vì đau nhức mà run lên một cái.

"Chìa khóa, ở...ở đây..." Hiên Viên Mộ nghiêng đầu sang chỗ khác không đành lòng nhìn hạ thể thiếu niên.

Hiên Viên Bạc kiên quyết, tay nắm lấy gậy mát xa từ từ rút ra ngoài, nhưng trên thân gậy mát xa có vô số điểm gờ nổi lên, vô luận có cẩn thận thế nào chăng nữa vẫn khiến cho tràng đạo đã bị xé rách mang đến thương tổn lần nữa, máu tươi chảy ra càng nhiều, miệng thiếu niên bị chặn phát ra tiếng nức nở thê lương.

"Không được, mất máu nhiều quá cậu ấy sẽ chết." Bác sĩ vội vàng ngăn Hiên Viên Bạc lại.

Hiên Viên Mộ thấy miệng thiếu niên bị chặn, muốn đi qua tháo dây thắt lăng sau đầu thiếu niên, lại bị bác sĩ cản lại: "Không được, nếu không có gì nhét vào miệng, người bệnh đang đau nhức có khả năng sẽ cắn lấy đầu lưỡi của mình."

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, người nói xem, chúng ta có thể làm gì đây?" Hai người ở trên thương trường hô phong hoán vũ giờ phút này tựa như khốn thú bị vây hãm, trơ mắt nhìn thiếu niên thống khổ giãy giụa mà không cứu được.

Bác sĩ mở hộp thuốc, lấy ống tiêm cùng thuốc chích ra, chích cho thiếu niên thuốc mê và thuốc cầm máu. Không lâu sau, thuốc mê cũng phát huy hiệu quả, hai hàng cánh bướm thiếu niên rung rung vài cái, liền chậm rãi khép lại, tứ chi luôn luôn căng thẳng cũng mềm xuống.

Hiên Viên Mộ lục lọi bộ đồ nghề dụng cụ, ba người cùng nhau cưa đỗ bốn cái cột giường, tuy rằng tứ chi thiếu niên vẫn mang còng tay, nhưng cuối cùng cũng thoát ly trói buộc. Hiên Viên Bạc dùng đệm bao lấy thiếu niên, bế lên, hai người ôm thiếu niên chạy ra ngoài cửa nhà, leo lên xe cấp cứu đã sớm chờ ở bên ngoài, hú còi chạy về bệnh viện...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.