Soo: Xin lỗi ~ Soo nhầm tên một chút, ông cha tên Hiên Viên Sùng ko phải Hiên Viên Cao =.="
Luật sư Triệu kể hết chuyện từ đầu đến cuối cho họ nghe, cả văn phòng chợt yên lặng đến đáng sợ.
"Ha ha, " Luật sư Triệu lúng túng cười khan, hắn nghĩ hai anh em kinh hãi chuyện cha mình có con riêng, thế nên định lên tiếng khuyên giải, "Nam nhân mà, cũng có lúc sẽ phạm sai lầm đúng không, chỉ là con riêng mà thôi, dùng tiền đuổi nó đi là được rồi..."
"Câm miệng!"
Luật sư Triệu đang muốn nói tiếp, lại bị Hiên Viên Mộ cao giọng quát lớn ngắt lời, lúc này luật sư Triệu mới phát hiện Hiên Viên Mộ nắm chặt hai tay, như đang cực lực nhẫn nại kìm nén cái gì đó.
Hiên Viên Bạc ngăn Hiên Viên Mộ đang chuẩn bị bạo phát lại, hắn cực lực giữ bình tĩnh, nhìn luật sư Triệu hỏi: "Vậy đứa nhỏ kia bây giờ đang ở đâu?"
"Cái này cha cậu chưa nói, nhưng chắc là trong mấy cái cô nhi viện ở thành phố này thôi." Luật sư Triệu là luật sư của Hiên Viên Sùng, Hiên Viên Sùng chết rồi, tất nhiên hắn sẽ đi lấy lòng các vị khách mới. Hắn nghĩ hai anh em nhà Hiên Viên sẽ không đồng ý đem tài sản chia cho Hiên Viên Hi, cũng đúng, một số tiền lớn như vậy vô duyên vô cớ lại chia một phần cho một đứa con riêng, có là ai cũng sẽ không vui.
Trên mặt luật sư Triệu hiện ra nụ cười có chút bỉ ổi, "Di chúc cha hai người nói đem 20% tài sản chia cho đứa con riêng kia, nhưng nếu đứa con kia chết rồi thì..."
Luật sư Triệu còn chưa nói xong, trên mặt đã trúng một đấm giận dữ của Hiên Viên Mộ.
Hiên Viên Mộ giơ nắm tay còn muốn đánh nữa, Hiên Viên Bạc liền vươn tay ngăn lại, hắn nói với luật sư Triệu: "Chúng tôi sẽ mau chóng tìm được... à em trai của chúng tôi, anh ra ngoài trước đi."
Luật sư Triệu ôm mặt bị đánh sưng tấy đi ra khỏi văn phòng.
Hai anh em vội vã lên xe chạy về nhà, gần đến cửa nhà thì lại giảm tốc độ. Hai người nhìn nhau cười khổ, đối xử tàn nhẫn với thiếu niên như vậy, nào còn mặt mũi nào đối mặt với thiếu niên vô tội đây?
"Chúng ta hảo hảo xin lỗi em ấy, " Hiên Viên Mộ dừng một chút, "Hảo hảo bồi thường cho em ấy, em ấy sẽ tha thứ cho chúng ta phải không..."
"Ừ" Hiên Viên Bạc ngồi bên ghế lái gật gật đầu, tắt máy muốn mở cửa bước xuống xe, lại bị Hiên Viên Mộ kéo lại.
"Anh, em nghĩ chúng ta nên mua chút quà cho em ấy, có lẽ sẽ tốt một chút?"
"Ừ" Hiên Viên Bạc đóng cửa xe lại.
"Vậy...em ấy thích cái gì?"
"..."
Tuy rằng tiếp xúc thân thể thiếu niên rất nhiều, nhưng trong tâm trí hai người luôn coi thiếu niên là vật phát tiết dục vọng, căn bản không biết thiếu niên thích cái gì.
Hiên Viên Bạc lại khởi động xe, hai người tới cô nhi viện.
"Ah, đứa nhỏ kia à." Viện trưởng bối rối xoắn tay, vạn phần không muốn đắc tội hai người trước mắt, nhưng hắn thật sự cũng không hiểu đứa nhỏ luôn trốn ở góc phòng kia nhiều lắm, "Hay là vầy đi, tôi mang hai người đến chỗ nó ở nhìn xem thế nào."
"Đây, chính là chỗ này." Viện trưởng đẩy một cánh cửa ra, bởi vì đã lâu không có ánh mặt trời chiếu vào, hơi ẩm trong phòng phả vào mặt. Viện trưởng chỉ một cái giường trong góc phòng, "Cái giường này là của nó. Mọi vật dụng của nó vẫn còn ở đây."
Thân là một tây trang hàng hiệu hai người không hề để ý bụi bặm xung quanh, cự tuyệt viện trưởng giúp đỡ, cúi người xuống dưới cái giường nhỏ tìm kiếm những gì thuộc về thiếu niên.
Một cuốn tập thật dày bị kéo ra."A, " Viện trưởng bên cạnh nhìn thấy như là nhớ tới chuyện gì, "Đứa nhỏ kia rất thích vẽ tranh, luôn ôm cuốn tập này không rời."
Hiên Viên Bạc thận trọng mở tập ra, là một bức tranh do thiếu niên vẽ, người trong tranh hẳn là cha của mình, mặc dù thiếu niên hoàn toàn không học một lớp hội họa nào, nhưng mỗi một nét vẽ đều phi thường dụng tâm, thiếu niên đại khái đem Hiên Viên Sùng trở thành chúa cứu thế, nhưng cậu vẫn không biết mọi khổ cực của mình tất cả đều do nam nhân trong tranh gây ra.
Hiên Viên Mộ từ dưới giường lại kéo ra một cái hộp, mở ra liền phát hiện bên trong là một đống bông vãi cùng mấy mảnh vải đã bị xé rách, có thể mơ hồ nhìn ra ban đầu hẳn là một con gấu bông. Hiên Viên Mộ nhìn thoáng qua viện trưởng, viện trưởng toát mồ hôi.
"À, kia là, trò đùa của mấy đám nhóc, lại nói, đứa nhỏ kia rất thích con gấu bông này, bởi vì lão chủ tịch đã tặng cho nó con gấu đó, nên nó luôn cho là bảo bối mang theo trên người."
Ra khỏi cô nhi viện, hai anh em liền đi đến cửa hàng đồ chơi mua rất nhiều thứ, nào là tập tranh, giá vẽ, hộp màu... Đương nhiên còn có con gấu bông to dễ thương.
Hai người ảo tưởng đến vẻ mặt vui vẻ của thiếu niên khi nhìn thấy những món quà này, có lẽ thiếu niên sẽ không lập tức tha thứ cho bọn họ, nhưng cũng không sao, đối với một thiếu niên bị tra tấn cùng khi nhục lâu dài mà nói, chắc chắn cậu sẽ vô lực kháng cự thiện ý cùng mảnh ấm áp bọn họ trao cho cậu, một ngày nào đó bọn họ sẽ giống như người một nhà sống hạnh phúc bên nhau.
Hai người vẫn giữ ý nghĩ như vậy trong đầu đến trước cửa phòng khách nơi thiếu niên ở, trong giây phút đẩy cửa ra đó, mọi gói quà sặc sỡ trong tay hai người đều rơi xuống đất...