Yêu Thêm Một Lần

Chương 8: Vì cô




Nó khi nghe mọi người trong trường đồn đoán cô sẽ lấy chồng vào tháng sau, nó suy sụp. Chẳng lẽ nó lại để mất cô, cô lấy chồng cũng được, nhưng người cô sắp lấy là tên sở khanh, nó làm sao để cô rơi vào hang cọp được.

Trằn trọc cả đêm tìm cách, nó quyết định phải làm gì đó để đưa cô trở lại thành người chị năm xưa của nó.

Đang trong mạch suy nghĩ thì từ đâu có người lao đến đè lên nó trên giường.

- Hàn tiểu thư, cô làm cái quái gì vậy!

- A..! Anh à sao lại nổi nóng, đã lâu không được gần chị em rất nhớ chị, cho ôm xíu thôi.

- Vào phòng tôi không gõ cửa, thật bất lịch sự. Mau xuống khỏi người tôi- nó cục súc đuổi cô ra, đang tâm trạng nào mà cô ta còn chọc phá mình.

- Anh à....người ta buồn đó, em chỉ ở lại xíu thôi ngồi đây ngắm Anh cũng được.

- Thôi, phiền chết được, tôi ra ngoài.

- " Anh Anh à chị không thoát khỏi tay em được đâu, nhất định chị phải là lão công của em, là chủ nhân Hàn gia."

- Khả Đồng! xuống gặp tao có chút chuyện.

- M chỉ đến bên tao lúc cần, còn những ngày vui m về nơi đâu- Khả Đồng ngáy ngủ than vãn, tên chết bầm nhà ngươi phá giấc ngủ của bố.

- Tao muốn cướp cô ấy về!

- Oái!!! táo bạo nha....Tống tiểu thư hắc hóa cướp cô Mặc một câu chuyện li kì.

- Đừng có cà rỡn. m điều tra dùm tao chưa?

- Rồi, cô ấy bị hứa hôn từ lúc công ty nhà bên bờ vực phá sản, Mặc lão gia đem con gái mình ra "bán" để đổi lấy nhiều phi vụ, cái đà này cô của m không thoát được.

- Lão cần tiền cần địa vị đúng không?

- Ờ nói trắng ra là như vậy!

- Được rồi, ngày mai nghỉ học đi với tao.

- Đi đâu?

- Sang Thái lấy bản hợp đồng của mafia.

- Điên hả con nhỏ này!

- Tao cũng điều tra, Mặc gia, Vương gia đang trên thương trường quyết đấu với bản hợp đồng này, lão ta cần thì t cho lão, t sẽ đưa cô ấy ra khỏi cái gông này.

- Sao lại lôi tao vào vậy trừi, t muốn bình yên.

- Không đi thì thôi.

- Này, giỡn thôi...sao bỏ m đi một mình được.

- Chị m biết không?

- Không dạo này chị ấy đang lo công chuyện cho ba.

- chả bù con em lo chuyện gái gú không..

- Thôi tao đi trước, hẹn m ngày mai.

- Chiến.

- --------------------------------------------------------------

" - Cô đợi em được không? "

- Đợi chuyện gì?

- Đừng vội tiến hành lễ hỏi, hãy đợi em, em sẽ giúp chị.

- giúp tôi? Tôi biết em có quyền thế trong xã hội, nhưng chuyện ba tôi đã quyết làm sao thay đổi được, xin em hãy buông bỏ, sống cuộc sống của em, đừng vì người xa lạ chỉ vài ba buổi nói chuyện rồi lại say nắng.

- Không..không phải vài ba buổi, không phải say hay cảm nắng gì cả, em đã thích cô từ..."

- Này trả điện thoại cho tôi!- Cô phản ứng mạnh khi có người dựt lấy điện thoại mình.

- Để xem.. Thiên Anh? con nhỏ hôm trước đánh chồng cô đây sao. Saoo giờ cô vẫn qua lại với nó.- Hắn dựt điện thoại cô trợn mắt hỏi.

- Anh thật bất lịch sự đó là tài sản cá nhân của tôi anh không được phép..- chưa kịp nói hết câu thì một cú tát trời đánh hắn đánh vào mặt cô làm cô ngã quỵ dưới sàn.

- Con khốn, cô được quyền lên tiếng? Mau an phận làm tròn trách nhiệm đi, nói rồi hắn ném điện thoại cô ra ban công khiến nó vỡ vụn, mặc cô ngồi đó khóc bước ra ngoài.

Lúc này cô nhớ nó, đột nhiên cô muốn ôm nó, cô yêu nó rồi...

- ----------------------------------------------------------------

- Anh Anh! chị định đi đâu thế, em mới về vài hôm thôi mà.- cô nói giọng nhựa nhựa, nhõng nhẽo quấn theo nó.

- Đi ra!- cô mặt lạnh leo lên moto cùng với cái balo trên vai.

- Nói với chị tôi tôi có chuyện đi với Khả Đồng không biết khi nào về, Phong quản gia giúp tôi một chuyện.

- Vâng!

- -------------------

- Nó đi Thái sao? Không ngờ đứa lười dấn thân vào thương trường như nó lại có ngày quả quyết cầm súng như vậy.- Thiên Ân cười nhẹ, thả ra làn khói trắng.

- Chị thôi đi không, em đã bảo không có hút thuốc nữa, hôi chết được!- giọng cô gái chua chát kế bên.

- Tuyết à~~

- Chị có phải giang hồ không đó, đôi khi em thấy chị như con mèo con nhà em.

- Chị là mèo của em, nhưng là hổ bên ngoài.

Cô đỏ ngượng mặt.

- Chị định để em ấy làm một mình sao?

- Tốt mà, cho nó biết mùi máu, vậy mới leo lên ghế này ngồi được.

- Chị thật ích kỉ đó, sao lại đưa con bé vào vị trí này, áp lực chết được.

- Không phải vì em sao? chị là muốn dành cả thời gian còn lại cho em, lão bà của chị!

- Hứ!

ây da không ngờ chị cảnh sát với đại tỷ bang phái đây là một cặp đôi ngọt ngào.

- Hôm trước ba về cũng là đưa chị giải quyết bọn phản động trong mafia. Bọn chúng tự ý cho giấu hàng trắng trong chuyến vận chuyển hàng hóa về kho, lũ khốn làm mất đi uy tin của mafia và Tống gia bọn chị.

- Chị nói xem liệu để lấy được bản hợp đồng đó, Lạc Lạc có đụng phải bọn phản động không?

- Chị không dám chắc được chuyện gì, phần tử phản động hôm bửa chị đã xử một nửa, nhưng cái đầu rắn chưa bắt được.

- Vậy rất nguy hiểm!

- Nghe báo cáo về thì tên đầu sỏ là người trong nước ta, cũng có quyền chức.

- Em lo cho Lạc Lạc quá, cơ bản sức khỏe em ấy đã không tốt.

- Cứ để nó thử sức mình, chị đã cho người theo nó, có Khả Đồng chị cũng đỡ lo.

- ------------------------------------------------------------------------

- thật thú dị, tìm đến tận đây sao... là cơ hội tốt...

- Ngài định làm sao với chúng?

- Có đi không về!

- ----------------------------------------------------------------------

- Chiều nay trên thường trường sẽ đưa thông tin về bản hợp đồng, các gia tộc đình đám đều tụ về Thái để săn mồi, một mình m không lấy danh phận Tống Gia liệu đấu nổi không? Khả Đồng vừa lướt web cập nhật vừa hỏi nó.

- Hôm nay tao không phải Tống Thiên Anh, tao là...

- ----------------------------------------------------------------------

- ông trùm đâu? - một người trong số các lão gia gia trong bàn tròn lên tiếng.

- mọi người đừng sốt ruột hôm nay ông ấy sẽ không ra mặt đến khi bản hợp đồng được thoả hiệp xong! - người đàn ông vest đen cao to đeo kính râm trả lời.

- Thật là có cần phải vậy không, chỗ làm ăn lại là hợp đồng lớn, đâu phải bon này không biết ông ấy.

- Thôi, vô thẳng vấn đề đi, bản hợp đồng hội nghi vận chuyển xuyên châu này phải là....

- của tôi!

Giọng nói này cất lên nghe có vẻ bình thường nhưng sao lại cảm thấy được sự nghiêm nghị, cứng rắn, khiến người nghe có phần sởn tóc gay.

Ai là ai vậy,...các phe đại diện bang phái xì xầm to nhỏ,...

- Ai, ra mặt đi! - một người đứng dậy quát to.

Trong bóng tối bước ra một người cao ráo, tay đeo chiếc nhẫn lóe sáng bộ vết trang nghiêm toát lên vẻ đáng sợ cùng với cái mặt nạ che nửa mặt.

Các người ngồi đây được một phen giật mình.

- Tôi muốn nó.

- Cậu là ai? Từ bang phái nào? Sao tôi chưa từng thấy?

- Các người đúng thật là, đây là con trai của Bá vương đó. - người vệ sĩ thân cận kế bên đáp trả.

Cái gì... Bá vương, con trai bá vương nghe bảo chết khi đi quân sự rồi mà, sao giờ lại ở đây, ông ấy cũng đâu muốn dính líu tới giang hồ nữa.. - đám đông bàn tán.

Một người đập tay mạnh xuống bàn quát to:

- Đừng có mà lên mặt kẻ giả mạo, con trai ông ấy từ lâu đã chết rồi!

- Thật đáng tiếc khi tối làm lộ bí mật của cha mình, vì muốn bảo vệ tôi khỏi đám đặc cảnh nên tung tin thế thôi, các người không tin?

- Đúng, tự xuất hiện rồi xưng danh ai làm không được!

- Này, khoan... Khoan đã, ông nhìn kĩ tay hắn kìa, cái đó, là chiếc nhẫn của Bá Vương.

Bọn họ lại tiếp tục bàn tán kẻ nói ra người nói vào.

- Tôi muốn có bản hợp đồng này! - nó cắt ngang mạch suy nghĩ của bọn họ.

- Vai vế của cậu không hơn chúng tôi, ngồi xuống nói chuyện cho rõ đi.

- Vệ sĩ sau lưng nó chĩa súng vào mọi người.

- Tôi cùng đẳng cấp?

Ui là trời vì cô mà chui vô hang cọp, Tống gia ngầu quá nhỉ.

À quên giải thích với mọi người Bá vương là ai...

Bá vương là người sáng lập ra các bang phái nói cách khác những người đứng đầu một phe đã từng là người dưới trướng ông tách ra hoạt động, giới mafia và Bá vương từng là hai băng đảng lớn, cả hai người cầm quyền là bạn thân của nhau.

Nhưng Bá Vương sớm đã muốn dừng hoạt động khi con trai ông đi làm nhiệm vụ của quân đội bị ám sát.

Tống Thiên Anh có được chiếc nhẫn vì Bá vương chính là chú cô, và người bị ám sát kia là anh họ cô.

Tống gia thật sự hùng mạnh, nhưng dùng danh nghĩa của một bang phái lớn để lừa các bang phái khác thì thật là....

Đoán xem chap sau nhaaa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.