- Cô ấy ổn rồi thưa cô, uống thuốc vài hôm sẽ khỏe lại.
- Có phải do di chứng vụ tai nạn để lại không?
- Tôi nghĩ là vậy, chắc là cô ấy lại gặp lại cái gì gợi nhắc lại.
- Nó gặp cái gì vậy nhỉ....
- ----------------------------------------
" - Chị ơi đừng đi có được không!
- Xin lỗi em, nhưng ba mẹ chị đi chị cũng phải đi, em ở lại giữ gìn sức khỏe, mốt chị về thăm em.
- Không, Lạc Lạc không cho chị đi.
- Lạc Lạc ngoan! Chị không đi lâu đâu, chắc chắn sẽ trở về gặp em.
- Không! Chị hứa rồi mà, sao giờ lại bỏ em, chị là đồ xấu, chị là đồ xấu- đứa trẻ ướt đẫm nước mắt dùi vào lòng chị, chị cũng ôm nó vào lòng, khẽ xoa đầu nó.
- Thôi, chị đi nha, em đừng khóc, mốt chị về thăm em.
- Không, đừng đi mà chị Nhi.... . Googl𝖾 𝑛gay 𝘵𝗋a𝑛g ( TR𝐔𝗠T R𝐔𝐘Ệ𝘕.V𝑛 )
- --------------------------
- Chị Nhi!!!!
- Nhị Tiểu thư, cô tỉnh rồi.
- Phong quản gia... Tôi đang ở đâu, cô ấy đâu rồi?
- Ý tiểu thư là cô Mặc sao? Sau khi đưa cô về cô ấy cũng về nhà rồi.
- Là cô ấy, chính là cô ấy.
- Tiểu thư ổn không, để tôi gọi Đại tiểu thư đến.
- Tôi ổn, ông ra ngoài trước đi.
Nhớ lại, nó oà khóc trong gối. Sau bây giờ nó mới nhớ, là chị ấy chính là chị ấy.
Người chị nó muốn lấy làm vợ từ bé.
- Sao giờ ta lại gặp lại nhau, là duyên phân chăng....
Nó mở ngăn bàn lấy ra tấm ảnh.
- Em nhớ lại rồi, em không để chị rời xa em nữa đâu Mặc Lâm Nhi. Vài giọt nước rơi trên tấm ảnh.
- ------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, không cần báo thức nó tươm tất đến lớp đúng giờ, Khả Đổng nhìn nó bằng con mắt khác.
- Ôi nhớ sáng đi xem dự báo thời tiết trời đâu có mưa bão, sao nay cơn gió nào đưa bạn tôi đi học đúng giờ đây?
- Quyết tâm học hành để chiều lòng chị tao thôi.
Cả lớp đứng!
- Chào các em.
Ánh mắt cô dán vào nó.
- Hôm qua bệnh sao hôm nay đến lớp rồi. - cô thầm nghĩ người bệnh lười như nó lại ko kím cớ xin nghỉ.
- Cho cô.- nó đưa cô hộp sữa và ổ bánh mì.
- Cho cô sao?- cô nghĩ nó cảm ơn vụ cô đưa nó về.
- Không cần ơn nghĩa vậy đâu, mà đầu em sao rồi, đã khỏe hẳn chưa mà đi học vậy?
- Em khỏe rồi, cảm ơn cô nha!- nó gãi đầu vui sướng trả lời.
Cô lấy làm lạ, thường ngày nó buồn chán tiết triết, nói chuyện mặt lạnh câu thì 2 3 chữ, giờ sao lại hoạt bát vui vẻ đến vậy, hôm qua em ấy bị đau ngay dây thần kinh cảm xúc hay sao?
- ------------------------------------------------------------------
Chuyện 10 năm trước.
- con không muốn đi, con muốn ở đây, ba mẹ hãy để con ở lại với dì.
- Không được! đang rối ren m đừng làm tao nóng!
- Thôi con! Mau mau thu dọn đồ đạc đi, đừng để ba con nóng.
- Công ty phá sản đến nơi, giờ là lúc cho m khóc lóc sao? Trời ơi là trời!!!!
- Sao ông lại tức giận với con đến vậy, đâu phải lỗi tại nó.
Người mẹ hiền hòa ôm đứa con vào trong lòng hứng chịu cơn phẫn nộ của người đàn ông kia.
- Mẹ ơi con sợ, con không muốn đi.- đứa trẻ khóc hết nước mắt vào trong lòng bà.
- Con ngoan, đừng khóc khi ổn thỏa ta sẽ lại về lại đây.
- Hai mẹ con m mau thu dọn, bọn chúng đến nơi thì không có cái mạng để sống đâu!
Cô bé thu dọn tất cả để ngoài sân đợi xe đến, trong lúc đó cô chạy đi tìm nó, đứa trẻ đáng thương của cô.
- Kẹo bông gòn em mua cho chị nè, là màu hồng luôn đó!- đứa trẻ hồn nhiên thấp hơn cô hai cái đầu với tới đưa lên mặt cô. Cô cầm lấy, nước mắt đã từ lúc nào đong lại đầy trong hốc.
- Chị xin lỗi em, sau này chắc chắn chị sẽ quay lại tìm em.
- Không, chị không được đi....- Đứa trẻ vừa mới cười nói giờ lại khóc òa lên.
Rồi cô cũng đi, cô phải đi theo ba mẹ, cô không thể nào ở lại đây. Đứa trẻ ấy ngày nào cũng đến trước căn nhà ghi chữ đã bán ngồi đợi cô, đợi cô ra chơi với nó, đợi cô quay về ăn kẹo bông gòn cùng nó.
Cứ mỗi chiều lặp lại ngày nào nó cũng chạy ra đầu đường mua kẹo rồi chạy sang nhà chị, nhưng cả tuần nay không ai thấy nó nữa, nó bị xe tông khi sang đường mua kẹo, đứa bé hồn nhiên lúc nào cũng cười từ đó không ai còn thấy nữa.
Vậy là sáng tỏa rồi!
Mặc Lâm Nhi chính là người tình trong lòng của Tống Thiên Anh, nhưng cô liệu còn nhớ nó không?
Liệu rằng khi nhận ra cả hai có thể hạnh phúc không.
Những chap sau bắt đầu xuất hiện tiểu tam và sóng gió. Có ngược nhe.