Yêu Thêm Một Lần

Chương 16: Lo lắng




- Của cậu đây!

- Uả Thiên Anh đâu, sao em ấy không đưa trực tiếp mình.- cô thắc mắc hỏi cô Triệu.

- Mình cũng không biết. Đây là một em nào đó đưa cho mình, mà mình thấy em này cũng lạ lắm.

- Lạ là sao?

- Hình như không có trong nhóm sinh viên của chúng ta, cái lạ thứ hai là em ấy thô lỗ luôn nha, đưa cái này cho mình một cách rất cọc cằn như thể mình đã lấy cắp cái gì của em ấy vậy.

- Không có trong đoàn vậy sao lại ở đây nhỉ, nhưng cậu vẫn chưa gặp Thiên Anh sao?

- Ừa, mình có hỏi cái em đưa đồ, em ấy lại trả lời rất kiêu căng bảo là cô cứ lấy đi đừng thắc mắc, rồi đi ra ngoài rồi.

- Để mình gọi Thiên Anh.- cô lo lắng.

Tiếng chuông reo một hồi lâu nhưng không ai bắt máy,lòng cô sôi như dầu nóng, cô lo nó đã xảy ra chuyện gì, cô gọi lại đến cuộc thứ ba thì có người trả lời.

- Có bị điên không mà gọi giờ này, không để ai ngủ à.

Bên đầu dây kia trả lời rất cọc cằn, làm cô giựt bắn mình.

- Em là ai vậy? đây là điện thoại của Thiên Anh đúng không, em ấy đâu rồi.- cô bình tĩnh hỏi.

- Chị ấy ngủ rồi! Chị ấy đêm nay không có ở khu trại của các người đâu, đừng gọi nữa.

- Thiên Anh không ở đây? Em ấy bị gì sao? Mà cô là ai vậy?- cô lo lắng hỏi.

- Người yêu chị ấy Hàn Nhã Kỳ.- cô ta nói bằng giọng điệu kiêu ngạo.

Cô nghe xong câu này, tim bỗng chợt thắt lại, bụng vẫn còn đau nhưng tim lại nhói hơn.

- Nhưng mà, em ấy sao lại rời khỏi trại, vẫn còn đang trong thời gian học mà?- cô cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi với cương vị là giáo viên quản lí sinh viêng.

- Chị ấy cảm thấy ở đó không ngủ được nên xuống núi ngủ ở đây, cô đừng làm phiền chúng tôi nữa.- nói rồi cô ta cúp máy ngang không để cô hỏi thêm được câu nào nữa.

- Có chuyện gì vậy, Thiên Anh em ấy ổn không?- nhìn người bạn của mình rất lạ sau cuộc nói chuyện cô Triệu lo lắng hỏi.

- Mình cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, sao em ấy lại ở dưới núi luôn rùi.- giọng cô buồn bã.

- Chắc chắn có chuyện gì rồi, sáng mai mình xuống đó.

- Được.

Vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa phòng.

- Thầy Nguyên? có chuyện gì sao thầy?- cô Triệu hỏi.

- Tôi đi điểm danh thì thấy thiếu một em học sinh bên dãy nữ, không biết hai cô có biết chuyện này không?

- à....chuyện này..

- Em ấy xuống núi mua đồ giúp tôi, khi xuống tới dưới thì bị đau chân nên không về được, sáng mai em ấy sẽ quay lại đây.- cô Mặc cố gắng giải thích, vì nếu không có lí do tự ý rời đi khỏi chuyến thực nghiệm sẽ bị trừ điểm chuyên cần nếu nghiêm trọng hơn có thể bị cấm túc.

- Có thật vậy không? Tôi muốn nói chuyện điện thoại với em ấy.- Thầy Nguyên làm khó.

- Thầy không tin tưởng lời nói của giáo viên phụ trách luôn sao?- cô Mặc đã bắt đầu khó chịu.

- À..không tôi chỉ muốn biết em thấy thật sự có an toàn khi ở đó không...nếu hai cô đã nói vậy thì là như vậy rồi, thôi hai cô ngủ ngon.- thầy ta thấy không thể làm căng nên rời đi.

- ------------------------------------------------------------------

Ở dưới núi.

- Chân của chị ấy sao rồi bác sĩ?

- Chân cô ấy bị trật khớp, tôi đã tạm thời cố định bằng băng, ở đây không đủ thiết bị chuyên dụng để nắn chỉnh khớp lại, ngày mai hãy đưa cô ấy vào thành phố, không thể để như thế lâu được.

- Tôi biết rồi cảm ơn ông.

Nhã Kỳ quay sang nhìn nó ngủ, khi xuống núi mua đồ thì do chân quá đau và trên người thì cũng bị thương nhiều do cú xoay nhiều vòng khi nãy khiến nó kiệt sức mà ngã ra đất, Nhã Kỳ đưa nó vào một quán trọ gần đó, trong lúc mê man với cái chân đau nó vẫn cố gắng nói với Nhã Kỳ phải đem cái này lên núi. NK biết chắc đây là những thứ ả hồ ly kia cần, không muốn giúp nhưng vì sợ Thiên Anh tỉnh dậy điều tra ra sẽ nổi giận nên đành nhẫn nhịn đem nó đi.

- Chị sao lại soái như thế này, ngủ thôi cũng đẹp, và dáng vẻ khi ngủ này của chị chỉ có em mới được ngắm thôi. (tự luyến quá má:)

- ------------------------------------

Vì quá lo lắng và muốn làm rõ người con gái khi nãy nhận là bạn gái nó là ai, cô không tài nào ngủ được thật sự chỉ muốn gặp trực tiếp nó, xem nó có làm sao không, đã có chuyện gì xảy ra.

Không thể kìm lòng, cô lặng lẽ ra ngoài, chỉ mặc thêm cái áo ấm, đem theo một chiếc đèn pin rồi đi xuống núi trong đêm.

Khi vừa đi đến quãng đường nó gặp tai nạn khi nãy cô đã thấy vết bánh xe lết một đường dài, chiếc moto vẫn nằm đó, cô bất giác run người, nước mắt rơi mất kiểm soát, em ấy là bị tai nạn ở đây sao, là vì mình, lại là vì mình.

Cô ngồi gục bên chiếc xe nó được một lúc thì có tiếng bước chân tiến lại gần, cô cảm nhận được vội bật dậy chiếu thẳng đèn pin về phía đó.

- Là ai.- cô hét lên.

- Là tôi là tôi đây.

- Thầy Nguyên?

- Tôi đi vệ sinh thì thấy cô lẳng lặng xuống núi một mình, nên lo lắng đi theo, có chuyện gì với cô sao?

- À không...tôi muốn xuống núi mua đồ.

- Chiếc xe này là của Thiên Anh đúng không? sao nó lại ở đây, em ấy đâu?

- Em ấy...là người đã xuống núi mua đồ giúp tôi..- cô vừa nói vừa không kìm được nỗi hoảng sợ, sợ nó bị thương nặng, sợ nó bỏ lại cô.

Nhưng khoan đã, từ lúc lên đây thầy Nguyên sao thấy được chiếc xe này, khi vừa đến đây em ấy đã cất xe vào sâu trong dãy rừng phía sau, để không ai chú ý đến những người đi riêng như nó và Khả Đồng, làm sao thầy Nguyên biết được.

- Thôi chắc em ấy không sao đâu, chúng ta quay về thôi cô Mặc giờ này đi xuống núi rất nguy hiểm.

- Nhưng thầy có thấy lạ không, cái thanh gỗ này có dấu dao bị chặt gãy chứ không phải tự nhiên gãy, đã có ai đó đặt nó ở đây.

- Ô...vậy sao....chắc là người đốn củi nào đó để rớt ra thôi.- sắc mặt thầy có chút thay đổi.

Cô nhìn tay thắng bị bóp đến gãy ra, lại sinh thêm nghi ngờ rằng nó không phải bị tai nạn ngẫu nhiên, là có người đã nhúng tay vào, và giờ người cô nghi ngờ nhất chỉ có thầy Nguyên, vì nó luôn giúp cô giải vây với thầy, không ít thì nhiều thầy cũng để bụng chuyện đó.

- À thầy Nguyên, thầy giúp tôi đỡ chiếc xe về lại được không?

- Cô đùa sao...xe bị xả thắng khi dẫn lên lỡ có trượt xuống làm sao kéo lại kịp chứ!- Thầy Nguyên cười giòn trả lời.

- Làm sao thầy biết thắng bị xả ra?

- À...tôi thấy được.

- Nãy giờ thầy không lại gần xe, dây thắng siết hay thả nhìn bên ngoài cũng không thể biết được, chỉ có thể bóp thắng mới biết hoặc là....người xả thắng.

Không hổ danh là cô Mặc của chúng ta, suy luận đỉnh quá cô ơi.

Để xem thầy Nguyên sẽ chối như thế nào, và nếu biết được sự thật cô Mặc sẽ làm sao đây!!!

Warning! chap sau cô Mặc gặp nguyyy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.