Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo

Chương 26




Cổ Đình Tây quăng một cái khăn lông qua, Đường Lan Thanh giơ tay chuẩn xác bắt lấy, cười cười "cảm ơn."

"Muốn uống nước không?" Hắn ngồi bên cạnh Đường Lan Thanh, trong tay cầm chai nước chưa mở đưa cho nàng, sau đó dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt mình, dư quang liếc nhìn vết bỏng hồng hồng trên cánh tay nàng "tay đừng băng bó nữa, cũng gần khỏi hẳn rồi, để ra bên ngoài có lẽ sẽ mau hồi phục hơn."

Đem cánh tay đưa đến trước mặt mình xoay một vòng, thấy vết bỏng nguyên bản một mảnh màu hồng, hiện tại chỉ còn lại một ít, Đường Lan Thanh cũng cảm thấy mình đã gần khỏi hẳn, dù sao thời điểm chơi cầu khi nãy cảm giác đau ở tay cũng không bao nhiêu "ừm, hay là chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, ngươi mời ta."

Tùy tiện đắp khăn mặt lên đầu, Cổ Đình Tây ho nhẹ một tiếng, không hiểu hỏi "khụ, tại sao là ta mời?"

"Ta giúp ngươi nhặt cầu, phát cầu, còn giúp ngươi luyện tập. Cầu đều là ta hứng, ngươi nói có nên hay không mời ta ăn cơm?" Đường Lan Thanh không chút lưu tình đối với cái hài tử cao một mét tám này ra sức chèn ép, có thể ké cơm liền ké a.

"Được rồi được rồi, ta mời ta mời, miệng lưỡi thật lưu loát, vừa nãy sao không thấy ngươi trước mặt Cố bí thư cũng lưu loát như vậy đi" Cổ Đình Tây đầu hàng, vị tiểu học muội này tính cách rất hợp khẩu vị mình, xem ra ngày tháng luyện tập sau này cũng không khô khan nữa.

"A- -" Đường Lan Thanh cười không nói, phản kháng Cố Hoài Cẩn đối với nàng mà nói là một loạt tư tưởng quá mức xa xôi, trước đây không có, hiện tại tất nhiên cũng không, huống chi chính mình cũng rất hưởng thụ tính tình đôi khi kỳ quặc của nàng, không phải rất đáng yêu sao.

(Ta nói rồi, Thanh tỷ có khuynh hướng chịu ngược ╮(╯▽╰)╭)

"Đi ăn cơm đi, còn mười phút nữa sẽ hết tiết, chúng ta đi đến căn tin cũng gần tan học. Thể dục sinh tốt ở chỗ không cần phải chen chúc mua cơm." Đường Lan Thanh không hề trả lời, Cổ Đình Tây cũng không để ý lắm, ngược lại chỉ thuận miệng nói thôi, đồ vật không trọng yếu không nhất thiết phải theo đuổi không buông.

Đường Lan Thanh nghe lời đứng lên đi phía sau hắn, nguyên lai trước kia luôn đóng vai ca ca Cổ Đình Tây, cao trung thời điểm liền cao lớn như vậy, hắn tựa hồ sẽ vì nàng vĩnh viễn dựng thẳng khuỷu tay, bờ vai kiên cố của hắn từ trước tới nay luôn là nơi để nàng dựa vào.

"Đúng rồi, ngươi đợi một chút" Cổ Đình Tây giống như nhớ ra cái gì, xoay người nhìn thấy nét ôn hoà trên mặt Đường Lan Thanh liền hơi sững sờ, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, vừa chạy lui vừa nói "ngươi đừng có chạy lung tung, ta lập tức trở về."

Đường Lan Thanh giơ bàn tay lên ra hiệu đã biết, sau đó liền trực tiếp tựa vào rào chắn chờ hắn đến. Nàng cúi đầu đờ ra không bao lâu, một bộ y phục trùm lên đầu nàng, vừa lấy ra liền nhìn thấy Cổ Đình Tây cười hì hì đứng trước mặt nàng "mặc vào đi, ra mồ hôi coi chừng bị lạnh."

"Cảm ơn Phân Khối, thật biết săn sóc a" Đường Lan Thanh đem áo khoác tròng lên đồng phục học sinh, nhưng vì áo Cổ Đình Tây là loại cỡ lớn, nên sau khi nàng mặc vào lại có một loại khôi hài cảm giác, đưa tay lên năm ngón tay đều không thấy, đã vậy độ dài của áo làm váy cũng còn được.

"Ha ha ha - -" Cổ Đình Tây thấy nàng mặc dáng dấp buồn cười như vậy, nhịn không được trực tiếp bật cười "nhìn ngươi như vậy thật nhỏ nhắn a."

Nhỏ nhắn cái đầu ngươi! Đường Lan Thanh tàn nhẫn lườm hắn một cái, đem tay áo kéo lên, trực tiếp coi như áo gió mà mặc, không chút lưu tình đạp chân hắn nhưng lại bị hắn né được, sau đó cười mắng "quả nhiên chân dài, đi cũng nhanh."

"Ước ao sao, tiểu la lỵ?" Cổ Đình Tây không sợ chết thêm dầu vào lửa, sợ nàng dí theo nên chạy vòng quanh ven đường né tránh các chướng ngại vật.

Đường Lan Thanh hận nghiến răng nghiến lợi, biết mình đuổi theo hắn không có phần thắng liền dừng lại, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

"Này!" Cổ Đình Tây lui lại đứng đối diện nàng, la lớn "tại sao ta đối với ngươi lại có một loại cảm giác quen thuộc. Đây tuyệt đối là lời thật, không phải viện cớ."

Ngoắc ngoắc khoé miệng, Đường Lan Thanh hai mắt giả vờ hiện lên vẻ thâm tình "bởi vì chúng ta kiếp trước là người yêu, vì vậy kiếp này tiếp tục tiền duyên*** a- -"

***duyên kiếp trước

"Vậy thôi quên đi, ta chịu không nổi." Cổ Đình Tây bị ánh mắt nàng nhìn đến nổi da gà, hắn không muốn lát nữa ăn cơm cũng không thấy ngon miệng "liền dừng ở đây đi."

Cổ Đình Tây dừng bước chờ nàng đi tới, sóng vai với nhau "có muốn hay không cân nhắc xem nên tiến vào đội cầu lông hay không?"

"Hừ hừ."

"Theo ta cùng nhau đi, chúng ta có thể làm bạn, nếu không sau này cơm trưa ta bao ngươi. Hơn nữa cầu lông có thể rèn luyện độ linh hoạt của tay ngươi, lại ở trong phòng thể dục luyện tập, so với đội điền kinh thoải mái hơn rất nhiều."

Độ linh hoạt của tay sao...Đường Lan Thanh giơ tay phải lên, dùng sức nắm lại, cơ bắp có thể nhìn thấy trước kia đã không còn tồn tại nữa, có điều- - vì Cố Hoài Cẩn phương diện nào đó suy nghĩ, nàng hẳn là nên hảo hảo rèn luyện tay phải. Nét mừng rỡ từ từ hiện lên trên mặt, cầu lông vốn là đệ nhất sở trường của Đường Lan Thanh, không cần thiết bởi vì đôi huynh muội kia mà từ bỏ ước mơ của chính mình, bọn họ trong sinh mệnh của nàng chung quy chỉ là khách qua đường vội vã ma thôi, hà tất phải quá mức lưu ý. Đã từng kinh ngạc, thất lạc, bị thương, nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn chúng nó diễn ra một lần nữa trước mặt nàng.

Cổ Đình Tây bên cạnh vẫn đang tiếp tục chào hàng, Đường Lan Thanh thật không chịu nổi thói quen của hắn, mỗi lần nhắc tới sự tình liên quan tới nàng liền cằn nhằn liên miên không dứt, nàng lập tức ngắt lời "được rồi, được rồi, ta vào ta vào."

"Được, ta lát nữa sẽ cùng Hoàng giáo luyện nói."

"Ta đói..."

"Biết rồi, mua cho ngươi." Hắn nửa câu cổ Đường Lan Thanh, nửa kéo nàng thẳng tiến về hướng căn tin.

Đi vào bên trong phòng ăn, việc lấy cơm tất nhiên rơi vào trên người thân thể cường tráng Cổ Đình Tây, Đường Lan Thanh tìm chỗ trước kia vẫn thường yêu thích ngồi xuống, đối với hắn phất tay một cái "đi đi, ta có thể mặc quần áo của ngươi, nằm úp xuống chờ ngươi được không?"

"Ây..." liếc mắt nhìn bàn ăn sạch sẽ, Cổ Đình Tây nhún nhún vai "nhớ đem thân thể mình trùm kín chút, quần áo sao cũng được, đừng để chính mình bị bẩn."

"Được."

Đường Lan Thanh bởi vì thời gian dài không vận động, mà sáng nay lại tiêu hao quá nhiều năng lượng, cho nên nằm chốc lát liền ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng liền cảm giác được có người lay lay chính mình, nàng mở cặp mắt mông lung ra, trước mặt nàng bạn cùng bàn đang khom lưng mỉm cười- - Thải.

"Vì sao mỗi lần thấy ngươi đều đang ngủ, không ăn cơm sao?" Thải âm thanh nhu nhu, chẳng khác nào đang hù doạ kẻ vừa mới tỉnh ngủ là nàng.

"Có người đi mua giúp ta, ngươi cũng mau đi đi, tránh cho lát nữa đồ ăn ngon đều bị cướp hết." Gãi đầu một cái, Đường Lan Thanh thấy đám người từ từ gia tăng, liền lấy cặp trên tay nàng để ở xuống ghế bên cạnh "chỗ ngồi đã giúp ngươi chiếm rồi, đi đi a."

"Được, cảm tạ."

Đường Lan Thanh chống đầu, cũng không biết nàng trêu chọc Thải chỗ nào, mà mỗi thời điểm chính mình đang ngủ đều bị nàng đánh thức. May mà chính mình không có thói quen tức giận lúc rời giường, hơn nữa cũng biết nàng không có ác ý, nếu không phải vậy, chính mình cũng không biết đã tức giận bao nhiêu lần.

Trong khoảng khắc, Cổ Đình Tây trong tay bưng hộp lớp hộp nhỏ từ phía đối diện đi tới, thức ăn chất thành một chồng cao giống như xiếc tạp kỹ, khiến Đường Lan Thanh kinh hồn bạt vía*** lo lắng mỹ thực bị hắn làm đỗ. Không sai...Đường Lan Thanh chính là lo lắng thức ăn trong tay hắn chứ không phải hắn, cho nên nàng một tí xíu ý thức đi lên hỗ trợ cũng không có.

***hồn vía bị sợ hãi

Đợi hắn để thức ăn xuống bàn, Đường Lan Thanh sâu xa nói "ngươi đây là nuôi heo sao?"

"Ngươi không phải heo a, sau này mỗi ngày theo ta ăn cơm, đảm bảo cánh tay bắp chân sau này sẽ từ từ trở nên rắn chắc."

Đường Lan Thanh khoé miệng co giật, quyết định yên lặng mà ăn, không thèm nhìn đến trước mặt ngôn từ chính nghĩa, lẫm liệt Phân Khối.

Không bao lâu, Thải lấy cơm trưa xong đi chỗ bên cạnh bọn họ ngồi xuống, Đường Lan Thanh đối với hai người bọn họ giới thiệu lẫn nhau, sau đó cùng Cổ Đình Tây trò chuyện, Thải cũng dần dần hoà cùng bọn họ, một buổi cơm trưa có thể nói là vui vẻ ung dung.

Cũng vì bầu không khí như vậy dẫn tới Đường Lan Thanh không có phát hiện cách đó không xa, Cố Hoài Cẩn đang trầm mặc thỉnh thoảng trừng mắt về phía các nàng.

Tiểu tử năng lực thật lớn, còn dám nói không quen biết nữ sinh kia, mà hôm nay lại đối với người ta cười nói rồi cùng nhau ăn cơm, trên người còn khoác áo khoác của người khác, bản lĩnh không thấp mà.

Sau khi ăn xong Hoàng giáo luyện vung tay lên, trực tiếp đem Đường Lan Thanh đưa cho Cổ Đình Tây, dẫn đến toàn bộ buổi chiều đều bị Cổ Đình Tây huấn luyện, khổ không thể tả.

Tan học đi ra cổng trường, Đường Lan Thanh cảm giác xương chính mình đều sắp vỡ ra, nàng một bên trong lòng ai oán chửi bới nhiệt huyết nam nhân*** một bên đỡ lấy vách tường mà trở về nhà, kết quả vừa ra cửa một chút thì thấy Đinh Nhược Thủy ở đối diện nàng, cùng nàng vẫy tay.

***nam nhân sung sức

"Trùng hợp như vậy, sao ngươi lại ở đây?" Đường Lan Thanh trực tiếp đem cặp đưa cho nàng, chút xíu ý tứ khách sáo cũng không có. Chính mình thật sự quá mệt, đeo cặp đều cảm thấy hết sức gian nan... Nhưng đảo mắt nghĩ lại đây là cặp do Cố Hoài Cẩn mua, liền yên lặng nhận mệnh mà mang lại trên lưng.

Đinh Nhược Thủy nhíu nhíu mày, thần bí cười cười "để ta dẫn ngươi đến một nơi."

"Nhưng ta rất mệt.... Ngày hôm nay huấn luyện nguyên một ngày..."

"Ngươi xác định là không muốn cùng ta đi mua quà chứ? Hôm nay là sinh nhật tỷ ta."

"Sao ngươi không nói sớm a!" Đường Lan Thanh căm tức nói, thời gian gấp gáp như vậy nàng một chút chuẩn bị cũng không có, hơn nữa cả người đều là mồ hôi.

"Nhanh lên một chút, vừa đi vừa nói, tỷ ta cũng sắp tan học về nhà rồi." Đinh Nhược Thủy không nói hai lời liền nắm tay nàng bước nhanh về phía khu mua bán mà đi. Nàng chờ lâu như vậy là vì chờ đến ngày này a."

Lễ trưởng thành mười tám tuổi của Đinh Nhược Nhuận, Đinh Nhược Thủy dự định sẽ tạo cho nàng niềm vui bất ngờ, nàng tin tưởng tỷ tỷ của nàng nhất định cả đời sẽ khó quên.

"Cảm ơn ngươi hôm nay đến cùng ta mua đồ" Đinh Nhược Nhuận đứng ở một góc đường bên khu mua bán ôn hoà cùng nam sinh trước mặt gật đầu. Thời gian ở trường, hắn khắp nơi đều chăm sóc nàng, thường xuyên qua lại hai người cũng dần quen biết nhau. Hôm nay dự định chọn ít đồ mua cho Thủy Thủy xem như quà đáp lễ, kết quả hắn nói buồn chán muốn cùng mình đi dạo, Đinh Nhược Nhuận cũng liền đáp ứng.

"Không cần khách sáo với ta. Ta biết hôm nay là sinh nhật ngươi, vì vậy nên..." dứt lời, nam sinh lấy một hộp quà được gói tỉ mỉ đưa tới trước mặt nàng cười ngây ngô nói "sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi tháng sáu năm sau có thể thi vào trường mình ưng ý."

"A- -" Đinh Nhược Nhuận nở nụ cười xinh đẹp, thoáng chốc khiến ánh mắt hắn say mê "cảm ơn, ngươi cũng vậy, chúng ta đều cần cố gắng."

Nam sinh vươn tay, quẹt quẹt chóp mũi, có chút ngượng ngùng mà cúi thấp đầu "thật ra...ta thích đã rất lâu rồi. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ trước, không cần gấp gáp trả lời ta."

Dứt lời, hắn liền nhanh chóng tiến đến hôn một cái vào bên mặt của Đinh Nhược Nhuận, sau đó nhanh chóng lui lại, vừa chạy về phía sau vừa vẫy tay nói "ngày mai gặp, sinh nhật vui vẻ."

Đinh Nhược Nhuận nhất thời sững sờ tại chỗ, chưa kịp từ khiếp sợ khi nãy mà tỉnh táo lại, nàng khó tin mà xoa xoa gò má bị hắn hôn qua, thật lâu không thể động đậy.

Ở đường cái đối diện cách đó không xa, Đinh Nhược Thủy cầm theo hộp quà đã gói giấy, biểu tình lạnh nhạt mà xoay người rời đi. Đường Lan Thanh nhìn Đinh Nhược Thủy lại nhìn Đinh Nhược Nhuận một cái, thở dài một đuổi theo Đinh Nhược Thủy, một đường trầm mặc đi theo nàng.

Trong tình yêu thất vọng nhất là thời điểm ta suy nghĩ sẽ tiến thêm một bước, thì bất ngờ có người xuất hiện quấy rầy tất cả, đột nhiên không kịp chuẩn bị chính mình liền bị thương tích đầy mình, thế nhưng lại phải làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, cái gì cũng không để ý tới. Một số ngoài ý muốn sắp đặt, người bị động vĩnh viễn không thể hiểu được phần này bi thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.