10,
“Tiêu Tiêu, sao em còn chưa lên?”
Tiêu Việt nhận ra tôi đang đứng yên.
Anh nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về Tiêu Việt và tôi.
Nếu bây giờ tôi nói chiếc trực thăng này hình như không phải của nhà tôi…
Liệu Tiêu Việt có tức giận không, hoặc là anh ấy sẽ thất vọng về tôi?
Tôi do dự không biết nên nói không.
Lúc này, phi công lên tiếng.
“Thưa cô chủ, chủ tịch nhờ tôi đến đưa cô tới bệnh viện!”
Tôi mở to mắt, đây là trực thăng nhà tôi sao?
Bố tôi mới đầu tư thêm cái nữa và đổi người lái à?
Tôi lập tức thẳng đầu ưỡn ngực, không nói thêm lời nào kéo Tiêu Việt lên.
Tôi vui vẻ nói với Tiêu Việt, “Ba em nói rằng chiếc trực thăng này ông ấy mua với giá 200 triệu. Em đưa anh bay một vòng hóng gió chút, xem xem Hải Thị hùng vĩ như thế nào!”
Tiêu Việt nén cười, nhướng mày hỏi tôi:
“Em không đi bệnh viện nữa sao?”
“À, vừa nãy em bị nắng chiếu vào nên hơi choáng váng một chút, bây giờ không sao rồi. Dù sao trực thăng cũng tới rồi, cũng không thể lãng phí tiền xăng được.”
Không biết anh ấy có tin hay không, nhưng anh ấy gật đầu rồi.
Sau khi bay một vòng, tôi bảo phi công thả chúng tôi xuống bờ biển.
Tôi nắm tay Tiêu Việt đi dạo trên bờ cát hóng mát.
Hoàng hôn thật đẹp.
Tiêu Việt đẹp đến nỗi cả người giống như phát ra ánh hào quang của mười phương chư phật.
Da anh ấy rất mịn, không có lỗ chân lông.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất ghen tị với Tiêu Việt, anh ấy suốt ngày làm việc ở công trường mà làn da còn có thể đẹp như vậy.
Được ở bên anh, tôi thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy rằng anh ấy ở bên tôi vì tiền, nhưng lại chăm sóc tôi rất tỉ mỉ.
Anh ấy dường như ghi nhớ tất cả những lời tôi nói.
Chỉ cần tôi nói thích ăn, có khi nửa đêm anh ấy cũng mang đến cho tôi.
Mỗi lần anh ấy nhìn tôi, ánh mắt ấy vừa cưng chiều lại vừa thâm tình, giống như anh ấy thật sự thích tôi.
Tôi muốn được ở bên anh ấy mãi mãi, kể cả dùng tiền cũng được.
Tôi dừng lại, quay người đối mặt với anh ấy.
Tôi nắm lấy bàn tay còn lại của anh.
Ngước lên, nhìn đôi mắt sâu thẩm kia.
Tôi trịnh trọng nói, “Tiêu Việt, em biết em dùng tiền để dụ dỗ anh là không tốt, nhưng em thật sự rất thích anh. Tiệc chào tân sinh viên hôm đó, anh một mình cõng em đến bệnh viện, khi đó em thấy anh mệt đến mức cả người đổ mồ hôi, không thở nổi nữa nhưng vẫn cố gắng không bỏ em xuống. Đó là lần đầu tiên có người cho em cảm giác an tâm như thế.”
“Khi đến bệnh viện, y tá đỡ em xuống, lúc đó anh mệt mỏi ngã xuống đất, nhưng câu đầu tiên anh mở miệng nói lại là thúc giục bác sĩ lo cho em trước. Em mặc kệ anh yêu tiền thế nào, em tin tưởng nhân phẩm của anh.”
“Anh có thể hứa khi hẹn hò với em, anh đừng qua lại với người khác được không? Anh cần tiền thì cứ nói với em, nếu một ngày nào đó anh chán ghét em và muốn ở bên người khác thì cứ nói với em, em sẽ cho anh rất nhiều phí chia tay, em sẽ không quấn lấy anh.”
“Nhưng khi yêu đương với em, anh có thể đừng cùng lúc ở bên người khác được không, em sẽ rất buồn.”
Tôi vừa nói xong thì Tiêu Việt đột nhiên kéo tôi lại gần.
Anh ôm chặt tôi vào lòng.
Trên người anh có một hương gỗ, rất thơm.
Khi được anh ôm như vậy, tôi có cảm giác mình là cả thế giới của anh.
Anh thở dài, thì thầm nói vào tai tôi, “Đồ ngốc, anh chỉ có một mình em thôi.”
Tôi nguyện ý tin tưởng anh.