Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 9




*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1 140324.png “Ồ…” Quý Thiến vẫn mù tịt, có ăn là được rồi, quan tâm nhiều làm gì chứ.

“Cô ăn đi, tôi đi dọn đồ.” Người đàn ông dặn dò, rồi đứng dậy ra ngoài, có lẽ là đi thu dọn mấy thứ ở ngoài cầu thang.

Người đàn ông vừa đi khỏi, Quý Thiến cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên mình lập tức tan biến, không nén được thở phào một hơi. Chắc hai nhóc kia đang ăn ở trong bếp, khó lắm mới được nhàn rỗi, Quý Thiến móc điện thoại của mình ra.

Lúc ăn cơm mà chơi điện thoại là một thói quen xấu, nhưng Quý Thiến thật sự không bỏ được, cô rất thích lướt weibo hoặc xem phim lúc ăn cơm.

Nào ngờ số một hotsearch lại không phải là cơn bão Anna, mà là tin tức liên quan đến chị em nhà họ Mạc.

Ngón tay Quý Thiến lướt thật nhanh, lông mày nhíu chặt.

Cô không nén được hồi tưởng lại cảnh Mạc Trường Ca và nhà sản xuất Doãn Minh Tú đối đầu nhau tại buổi công chiếu “Hứa trọn đời bên em”. Hóa ra một người phụ nữ thông minh, xảo quyệt và mạnh mẽ như vậy lại có nhân cách kép? Sao cô ta lại có thể giết cha mình? Sao có thể quá đáng như truyền thông miêu tả được?

Cô không tin.

Quý Thiến dứt khoát không xem nữa, có khi chỉ là những lời đồn vô căn cứ thôi, thậm chí rất có thể là chuyện bịa đặt. Ngón tay lại lướt xuống dưới, sau đó mới lật đến tin về cơn bão.

Giao thông bị chia cắt, mất điện mất nước trên diện rộng, Quý Thiến xem đến đây thấy nơi bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất là vùng ven biển phía Đông, đương nhiên khu chung cư Thắng Cảnh Lãm Sơn mà cô ở cũng nằm trong số đó.

Hóa ra cô thật sự “sống sót sau thảm họa”, nghĩ tới đây lại không nhịn được muốn đăng bài lên weibo.

Nói là làm, cô chụp nửa bát mỳ đang ăn dở, tiện tay chỉnh màu thêm một chút, cộng thêm bức ảnh vô cùng thê thảm chụp lúc dọn nhà, ghép hai ảnh lại với nhau, soạn thêm một đoạn văn bản rồi ấn nút đăng lên.

Sau khi đăng Weibo, cô nhìn lướt qua thời gian, đã hơn hai tiếng từ lúc Tiểu Lâu gọi điện cho cô, lẽ nào tình hình giao thông thật sự tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu không Tiểu Lâu phải tới đây từ lâu rồi chứ, bình thường cậu ta chỉ mất nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ là tới nơi rồi.

Đúng là đốt hương muỗi cũng lên, Quý Thiến vừa mới nghĩ trong đầu, chuông điện thoại đã reo.

Cô vừa nhìn thấy Tiểu Lâu thì nhanh chóng nhận điện hỏi ngay: “Sao đi lâu vậy còn chưa đến, đường vẫn tắc hả?”

“Chị à, chắc em không đến ngay được, chị tự chăm sóc bản thân nhé, em…”

“Cậu sao thế?” Quý Thiến nhanh nhạy nhận ra giọng nói bất thường của Tiểu Lâu.

“Ài da, chị đừng lo, hơi tắc đường chút thôi.”

“Tiểu Lâu!”

Giọng Quý Thiến lập tức trở nên nghiêm túc, mặc dù chỉ gọi một tiếng ngắn gọn nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.

Quả nhiên, còn chưa đếm đến ba, Tiểu Lâu đã khai ra hết.

Giọng cậu vẫn còn run rẩy: “Chị, em đang ở dưới tầng, nhưng em…”

“Sao cậu không lên đây?” Quý Thiến bản tính nôn nóng lập tức cướp lời.

“Em phát hiện ra xác chết ở dưới tầng chỗ chị, nên…”

Xác chết?

Quý Thiến sợ mình nghe nhầm, vội vàng hỏi lại lần nữa: “Phát hiện ra gì cơ?”

“Người chết, một người chết.”

Trong thoáng chốc, Quý Thiến chỉ cảm thấy da đầu tê rần, một cảm giác lãnh lẽo u ám từ trong điện thoại truyền tới.

“Báo cảnh sát chưa?” Cô cố gắng trấn tĩnh hỏi.

“Báo rồi, đã báo được một lúc rồi, em đang chờ cảnh sát đến, chắc lát nữa còn phải lấy khẩu cung, chị cứ ở trong nhà chờ em, chắc là nhanh thôi.”

“Tôi xuống dưới tìm cậu!” Quý Thiến không đồng ý mà nói.

Mặc dù Tiểu Lâu là trợ lý, nhưng cũng như em trai cô, hơn nữa còn không gan dạ bằng cô, đến con gián cũng sợ. Hôm nay đến tìm cô lại gặp phải xác chết, lúc này không biết đã sợ hãi đến mức nào rồi, nếu không giọng nói đã không run rẩy như thế.

Dù bản thân Quý Thiến cũng rất sợ, nhưng cô vẫn lựa chọn xuống tầng tìm Tiểu Lâu, bởi vì lúc này cậu nhóc cần cô.

Tiện tay lấy khăn giấy lau qua miệng, cô cầm điện thoại quay người đi về phía cửa.

Bước chân vội vàng, vừa tới cửa đã đụng phải người đàn ông nọ đang bước vào.

Quý Thiến bị va mạnh đến nỗi lùi ra sau một bước, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi có chút việc gấp, chó của tôi tạm thời để ở chỗ anh được không? Làm ơn!” Cô chắp hai tay, sau đó lách qua người đàn ông vội vã đi ra ngoài.

Tống Trăn chau mày nhìn cô chạy ra cầu thang bộ, trông thấy cửa an toàn phòng cháy khép lại, bóng lưng của cô đi khuất rồi mới rủ mắt, đang chuẩn bị vào nhà thì nghe được âm thanh chói tai quen thuộc.

Mũi chân đổi hướng, anh đi tới lối vào ở hành lang, nghiêng người nhìn xuống.

Từ tầng 17, tầm nhìn cực rộng cực xa, chỉ trông thấy trên con đường chính đi vào tiểu khu, xa xa có ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát đang lao nhanh đến.

Tầm nhìn lập tức đảo quanh một vòng trong tiểu khu, cuối cùng dừng lại ở vườn hoa dưới tầng.

Trong sân vườn non bộ, một cái cây lớn đổ ngang trên bãi cỏ, vừa vặn ngăn cản một phần tầm nhìn của anh, thấp thoáng có thể trông thấy một đám đầu người nhấp nhô, túm năm tụm ba tụ tập lại, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.

Tống Trăn nheo mắt, rãnh nhăn chỗ lông mày nhíu lại vẫn chưa biến mất, ngược lại còn tăng thêm gấp đôi. Sau khi im lặng quan sát tình hình dưới tầng, anh đột nhiên xoay người, khóa cửa rồi đi về phía cầu thang bộ.

Lúc này, Quý Thiến đã chạy ào xuống cầu thang bộ, hai chân luân phiên bước như bay xuống tầng. Trong hành lang vắng vẻ vang vọng tiếng bước chân cộp cộp của cô, nghe có phần trống trải đến rợn người.

17 tầng lầu, cầu thang bộ giống như một mê cung luẩn quẩn không có tận cùng, khiến người ta có cảm giác mãi không thể thoát ra.

Trong lúc xuống tầng Quý Thiến không nén được ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy cực kỳ chóng mặt, dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, lúc này mới đỡ hơn chút, sau đó cô lại tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Chỉ là tốc độ đi xuống của cô quá nhanh quá vội, vì thế không cẩn thận bị hụt chân.

“A!”

Cổ họng vừa thốt ra tiếng kêu ngắn ngủi, cô nhanh nhẹn quơ tay sang bên cạnh, lập tức nắm được tay vịn, vừa đứng vững lại ngửa đầu lên đã trông thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.