*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tuy nhiên so với hôm qua thì mưa gió bên ngoài đã ngớt đi nhiều, rõ ràng cơn bão đã qua rồi.
Cô bất giác phóng mắt nhìn ra xa, đúng như dự đoán, cả khu nhà trải qua một thảm họa như vậy đã hoàn toàn thay đổi, thật không đành lòng nhìn thẳng.
Quý Thiến híp mắt lại, thế giới hỗn loạn này ánh lên trong mắt cô một màu sắc rực rỡ.
Màu xanh của cái cây đã bị bật gốc, màu vàng của dòng nước bùn đục ngầu, màu xám của những kiến trúc đổ nát, và những chiếc xe màu đỏ, đen, trắng… đủ màu đủ kiểu bị lật nhào!
Mọi thứ vốn có trật tự giờ đã biến thành một mớ hỗn loạn, tất cả đều lật nhào khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kính sợ trước sức mạnh của tự nhiên.
“Ring ring…”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm Quý Thiến giật bắn cả mình, tâm trí cô vẫn còn dừng lại ở cảnh tượng hãi hùng đêm qua khi bản thân suýt bị cánh cửa đập bẹp!
Cô hồi hồn, vỗ ngực mấy cái, lấy điện thoại ra mới phát hiện là trợ lý Tiểu Lâu gọi tới.
“Tiểu Lâu à?”
“Chị không sao chứ? Tay chân, mặt mũi có bị thương gì không? Có nghiêm trọng không?” Tiểu Lâu bắn liên tục như tràng pháo nổ, thậm chí trong giọng điệu lo lắng còn có chút nức nở.
“Yên tâm, chị không thiếu tay cũng không thiếu chân, cũng không bị hủy dung, được rồi đừng lảm nhảm nữa, mau qua đây, trong nhà loạn hết cả lên rồi, một mình chị không dọn xuể.”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi… Lần trước chia tay với chị thì chị bị chó cắn, lần này thì gặp bão. Chị à, lần này quay về em sẽ bị giám đốc Mẫn lột da mất!”
“Mẹ chị có thể làm được chuyện như thế à? Thôi được rồi, có chuyện gì để chị chắn cho, mau qua đây!”
“Cảm ơn chị nhiều!” Tuy rằng chỉ là đùa, nhưng Tiểu Lâu vẫn thở phào một hơi, đang chuẩn bị cúp điện thoại lại nhớ ra gì đó, vội vàng nói: “Bây giờ giao thông vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, có thể em sẽ đến muộn một xíu, chị cứ để đấy đợi em, không phải dọn nhé!”
“Vậy thôi em đừng đến nữa, an toàn quan trọng hơn.”
“Không, chị nhất định phải đợi em, để đấy đợi em đấy nhá!”
Quý Thiến lắc đầu rồi cúp máy, tiếp tục thu dọn nhà cửa.
Bảo cô phải ngồi yên trong một căn phòng lộn xộn tứ tung đợi người khác đến, cô sẽ đứng ngồi không yên mất. Chi bằng tự mình làm, còn Tiểu Lâu, bao giờ cậu ấy đến thì làm cùng sau vậy.
Bận rộn dọn dẹp nên cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, trước tiên Quý Thiến dọn dẹp trong phòng ngủ, rồi lại thu xếp đồ đạc ngoài phòng khách. Bất chợt nghe thấy tiếng lạch cạch dồn dập, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Mao Mao đang dùng móng cạy khóa lồng.
“Nè, không được cạy!”
Chữ “cạy” vừa dứt, nhóc con kia đã nhanh nhẹn chui ra ngoài.
“Mao Mao, mày đứng lại cho tao, đi đâu đấy!” Quý Thiến vội vàng hét lên, Mao Mao biết cô đang đuổi theo càng ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn! Quý Thiến đuổi tới cửa, thấy nó nhanh như chớp vụt vào trong nhà kế bên.
Nhà hàng xóm không thấy ai, Quý Thiến đoán rằng anh vẫn ở trong nhà như lúc nãy nên vội vã ngồi xổm trước cửa, yên lặng vẫy tay, hung dữ làm khẩu hình: “Mày qua đây cho tao!”
Mao Mao quay đầu nhìn cô một cái, cặp mắt lạnh trông như quả nho đen, sáng lấp lánh lộ vẻ thông minh.
“Qua đây, qua đây.” Quý Thiến vẫy tay, ngồi xổm xuống từng bước từng bước bình tĩnh tiến gần tới chỗ nó.
Mùi gì vậy?
Đột nhiên, một mùi thức ăn thơm nức mũi từ trong bếp bay ra. Đầu của Quý Thiến khẽ nhúc nhích, Mao Mao đã xoay người chạy tót vào trong bếp không biết đường về.
Biểu cảm trên mặt Quý Thiến chớp mắt bạo phát.
“Mày đứng lại ngay…”
Cô vừa giơ ngón tay lên đã thấy hướng đó có một đôi dép lê màu xám, bên trên là đôi chân với cơ bắp rắn chắc, lên trên thêm nữa là một chiếc quần đùi thể thao mùa hè, áo phông trắng, và…
Quý Thiến ngồi xổm dưới đất hệt như con cua, nhất thời muốn tìm một cái hố mà chui xuống, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ đành chầm chậm đứng lên, sau đó phối thêm giọng cười “hi hi” ngốc nghếch.
Người đàn ông liếc cô một cái, ánh mắt đầy lạnh lùng, Quý Thiến chỉ muốn ôm mặt bỏ chạy.
“Gừ, gừ..”
Trong bếp chợt truyền tới tiếng chú chó nhỏ tranh giành thức ăn.
“Ngại quá, chắc là nó đói rồi, tôi sẽ tóm nó về.” Quý Thiến nở một nụ cười cứng ngắc, nói.
Ai mà biết được cô vừa nhấc chân định bước tới trước mặt người đàn ông kia thì nghe thấy tiếng…
“Ục ục… ọc ọc.” Âm thanh kia kéo dài bất tận lại cực kỳ có nhịp điệu.
Sắc mặt cô phụt một cái ửng đỏ, người đàn ông khẽ nhướn mày, cúi đầu hỏi: “Ồ, là con chó của nhà cô đói rồi à?”
Rõ ràng là người cũng đói rồi.
Lần này Quý Thiến có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không minh oan được, người nào đầu óc bình thường đều sẽ cho rằng cô đang cố bắt chuyện, cố ý tìm lý do để vào nhà người khác ăn trực nhỉ?
Nhưng ông trời ơi, Thượng Đế ơi, cô thề với trời, thề với Phật tổ Như Lai, thực sự không phải như vậy đâu!
Quý Thiến khóc không ra nước mắt chỉ biết gật đầu: “Chó nhà tôi đói rồi, ngại quá làm phiền anh.”
Nói xong, cái bụng lại vô cùng phối hợp mà kêu vang đầy tiết tấu.
Bây giờ cô chỉ cảm giác, đời người không còn gì luyến tiếc nữa thôi.
“Ăn không?”
“Hả?”
Tình huống thay đổi bất chợt khiến Quý Thiến không kịp phản ứng, dáng vẻ cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên trông vừa ngốc nghếch vừa ngớ ngẩn.
“Mì.” Người đàn ông nói tiếp.
“À… Được!” Quý Thiến lập tức không biết xấu hổ, gật đầu đồng ý, trong lòng nghĩ dù sao cũng xấu hổ không biết để đâu cho hết rồi, chi bằng cứ ăn no bụng cái đã.
“Có một điều kiện.” Anh ấy nói.
Quý Thiến chần chừ, sau đó lại nghe thấy người đàn ông nói: “Phải ký tên để đổi.”
Trong lòng thầm thở phào, trên mặt cô lại lộ ra một nụ cười: “Tôi còn tưởng là gì chứ, không thành vấn đề!”
Đợi đến khi nhận ra có gì đó sai sai, cô lập tức tóm lấy tay người ta: “Ơ, anh nhận ra tôi à?”
Người đàn ông nghiêng đầu liếc qua chỗ ống tay áo đang bị cô túm lấy. Quý Thiến chột dạ vội bỏ ra, thấy anh đi về phía tủ lạnh.
“Này.”
Anh ấy quay lại, đưa cho cô một chai sữa chua.
Quý Thiến nhận lấy chai sữa, thấy bức ảnh bản thân cười tươi híp mắt trên chai sữa, thậm chí vì để phối hợp với sự “hưởng thụ” và “cảm giác ngon miệng” của quảng cáo mà trên khóe miệng còn cố ý để sót lại một chút sữa chua chưa lau, cô chợt cảm thấy hơi xấu hổ…
Hóa ra, cách anh ấy “nhận ra” mình là như vậy.
Thế nhưng, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp một người sau khi nhận ra mình mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, dù gì cô cũng là minh tinh, là minh tinh đấy!
Trông theo bóng lưng của người đàn ông kia, Quý Thiến cảm thấy hơi thất vọng.
Khoảng chừng hơn hai phút sau, hai bát mỳ được bưng lên.
Cùng lúc đó, một tờ giấy và một chiếc bút được đặt trước mặt Quý Thiến.
Hóa ra thật sự không phải nói đùa mà là ký thật?
Cô cũng thành thật cầm bút lên ký tên mình, nhưng ký xong vẫn không khỏi tò mò, hỏi: “Anh là fan của tôi à?”
“Lấy hộ người khác.”
“À.”
Quý Thiến cúi đầu ăn mỳ, hương vị của sợi mỳ khá ngon, thanh đạm vừa miệng, còn có vài lát hành xanh tươi rắc bên trên, trông thật ngon miệng. Nhất là những lúc đói như vầy mà húp một bát mỳ nóng hổi, cảm giác cả người ấm hẳn lên, khắp người thư giãn thoải mái.
Nhưng đang ăn thì đột nhiên cô dừng lại, gắp sợi mỳ lên, hỏi: “Chẳng phải mất điện, mất nước rồi hay sao? Bát mỳ này…”
Bát mỳ này nấu kiểu gì vậy?