Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 58




Tiêu Hạ bị người ta mời” lên boong tàu.

Lúc Lục Giác cực kỳ có lòng tốt nhắc nhở cô ta chủ động đi thẳng thắn với Tần Phong, là3 cô đã ta biết, mình không

thể nào rũ sạch khỏi chuyện này rồi. Nhưng trực tiếp đi tìm Tần Phong thẳng thắn, thì lại không phải phong 1cách

của Tiêu Hạ cô, nếu đều là diễn trò, thể thì làm trọn bộ luôn đi, tốt nhất là bọn họ điều tra camera giám sát, moi ra

cả Lục Giác9, muốn chết thì cùng chất chung.

Chỉ là cô ta thật không ngờ, nhân viên phục vụ lại đến mời mình đi nhanh như vậy. Rất hiển nh3iên, cô ta đã bị bại

lộ ở khâu nào trước đó rồi.

Có lẽ Tần Phong nhận ra bóng lưng của cô? Hoặc là… là giày cao gót của cô b8ị nhận ra?

Tóm lại, cô ta được đưa thẳng lên boong tàu.

Giữa đám đông, cô ta chỉ cần nhìn lướt qua đã cố định ngay được Qúy Thiển. Mặc dù Qúy Thiển khoác áo vest đen,

mặc váy đen, cả bộ đồ đen dường như hòa làm một thể với bóng đêm, nhưng da của cô trắng như vậy, ngũ quan

tinh xảo động lòng người như thế, dù tiều tụy, chật vật cũng chẳng che đi hết được nét nổi bật.

Hoặc có lẽ, là bởi vì mấy người đàn ông vây xung quanh cô hệt như sao vây quanh trăng ư?

Một loại tâm lý ghen tị râm ran, ngứa ngáy như kiến cắn nổi lên, khiến cho Tiêu Hạ vô cùng khó chịu.

Nhất là người đàn ông đang đỡ Qúy Thiển kia, không phải người ngồi trên bàn chính đó sao? Tại sao đến cả anh ta

cũng có quan hệ không cạn với Qúy Thiển?

Dựa vào đầu, cùng là một trong tứ đại hoa đán của giới giải trí, mà Qúy Thiển cô ta không cần tốn sức chín trâu hai

hổ gì cũng có thể nhận được đãi ngộ như thế, còn mình thì lại phải trả giá nhiều thế này, thậm chỉ là cả… thân thể.

Cô ta thật sự không thể nào hiểu nổi, cũng thực không cam lòng…

Khi Tiêu Hạ quan sát Qúy Thiển, Qúy Thiển cũng nhìn cô ta.

Đột nhiên, Qúy Thiển phần nào hiểu được tại sao Tiêu Hạ lại đối xử với mình như vậy.

Lần đầu tiên cô hiểu được, thì ra ghen tị là một thứ khủng khiếp và xấu xí đến vậy.

Nghĩ đến ý định ban đầu của Tiêu Hạ lúc ném giày cao gót ra, cô cảm thấy, có lẽ cũng đến lúc mình nên tiếp nhận

sự thật này rồi.

Tiêu Hạ, đã không còn là bạn của cô từ lâu.

Vì thế, cô đẩy tay Nhan kỳ ra, chậm rãi tiến về phía Tiêu Hạ.

Mỗi một bước đi qua, từng chuyện trong quá khứ được lật lại trong đầu.

Đã từng có, hai cô bé non nớt ở phim trường Lộc Xuyên cùng căng thẳng thấp thỏm, cùng nói cười vui vẻ, từng có,

hai người bạn chung chăn gối, tỉ tê tâm sự với nhau, chia sẻ những bí mật thầm kín nho nhỏ; từng có hai người

nâng ly cùng say, ước mơ gặt hái giải thưởng vinh dự, tưởng tượng đến ngày rạng rỡ nổi danh sau này…

Thanh xuân, không còn.

Sơ tâm, đã đổi.

Nhìn gương mặt đã nhuốm vẻ phong tình kia của Tiêu Hạ, trong đầu Qúy Thiển lại xẹt qua đôi mắt phượng trong

veo, sạch sẽ năm nào. Sau đó, cô giơ tay lên…

Bàn tay giơ lên cao, mang theo tất cả sức lực toàn thân Qúy Thiển, tựa như xé gió, hung hăng vung xuống. Tất cả

mọi người đều cho rằng, chỉ giây tiếp theo thôi, sẽ nghe thấy một tiếng bốp giòn vang.

Ai ngờ…

Trong nháy mắt đó, thậm chí Tiêu Hạ đã cảm giác được một cơn gió mạnh đánh vào mặt, cô ta đã nhắm mắt lại,

nghiêng đầu theo bản năng.

Nhưng, không có âm thanh nào vang lên.

Bởi vì một khắc cuối cùng, Qúy Thiển đã dùng tay lại, mà tay cô chỉ cách mặt Tiêu Hạ vẻn vẹn chưa đầy một

centimet.

Không có gì xảy ra cả.

Sự yên lặng đột ngột khiến mọi người như chợt tỉnh hồn.

Tiêu Hạ run rẩy mở mắt ra, nhìn bàn tay dừng lại trước mặt mình, rốt cuộc sự giễu cợt trong mắt không giấu được

nữa, cứ thế tràn ra.

“Ha ha, ha ha!”

Ngay sau đó, cô ta không kỵ gì cười lên.

“A!”

Qúy Thiển đột nhiên vươn tay siết chặt cằm đối phương, lạnh lùng nhìn cô ta đăm đăm.

Thế mà trong khoảng khắc chạm phải ánh mắt Qúy Thiển, Tiêu Hạ lại có chút sợ hãi.

Qúy Thiển có đôi mắt hạnh điển hình, vừa to vừa sáng, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng, khi cô lắng lặng nhìn chăm

chú vào người khác, luôn vô cớ khiến người ta phát hoảng.

Bởi vì ánh mắt kia quá mức thuần túy sạch sẽ, quả trong quá rõ, thể cho nên khi nhìn chằm chằm người khác, lực

tập trung như bị phóng đại vô hạn, mang theo sức mạnh đáng kinh ngạc, đánh thẳng vào lòng người.

Mà lực siết dưới tay cô cũng đang cảnh cáo Tiêu Hạ rằng, cô nghiêm túc. “Tiêu Hạ, tôi không tát thẳng vào mặt cô,

không có nghĩa là tôi sẵn lòng làm người tốt, tỏ vẻ ‘đạo đức giả mà bỏ qua cho cô. Không đánh vào mặt cô, một là vì

tôi không muốn có được như ý, có cơ hội công kích tôi; hai là…”

Cô trầm ngâm chốc lát, đầu ngón tay siết chặt, đến mức Tiêu Hạ không nhịn được đau đớn nhíu mày.

“Hai là nể mặt Tiểu Bạch, tha cho cô một lần, không để cô xấu mặt trước truyền thông. Đây cũng là lần cuối cùng

tôi bỏ qua cho cô.”

Lúc nói những lời này, giọng điệu của cô bình tĩnh, như thể chỉ đang trình bày một sự thật.

Nói xong, cô buông tay xuống, sau đó nhận lấy một chiếc giày cao gót từ trong tay nhân viên phục vụ, nhét nó vào

tay Tiêu Hạ.

“Chiếc giày cao gót này của cô coi như đã cứu tôi, cho nên, tôi cho cô chút thể diện cuối cùng.”

Dứt lời, cố lướt qua Tiêu Hạ.

Đầu vai bị đụng nhẹ, Tiêu Hạ hồi hồn lại sau cú va chạm này, nhìn chiếc giày cao gót trong tay đã hơi biến dạng, chạm vào vết máu

trên chiếc giày kia, cô ta nhất thời như bị kích thích, vội vàng quay đầu hét về phía bóng lưng lạnh nhạt kia: “Qúy Thiển, cô có tư

cách gì mà nhắc đến Bái Bach!”

Cô ta gần như cuồng loạn, trên vầng trán trắng nõn nối những đường gân xanh.

“Cô lúc nào cũng thể hết, già vờ như không thèm để ý đến chuyện gì! Rõ ràng khó chịu với tôi, còn muốn giả vờ tốt bụng để tôi đi!

Rõ ràng thích Bái Bạch, lại giả bộ làm anh em với anh ấy! Cô là đồ dối trá hai mặt! Nếu năm đó không vì lời cô nói, thì làm sao Bài

Bạch lại chết! Hà!”

Khoảnh khắc nhắc tới Thịnh Bái Bạch, Tiêu Hạ phát hiện, Qúy Thiền dừng bước lặng im, bóng lưng cứng ngắc, vì thế cô ta càng

mắng dữ dội hơn: “Con khốn! Tất cả đều là vì cô! Tất cả là tại cô! Không vì cô thì Bái Bạch cũng sẽ không chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.