Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 55




Trên hành lang, Tiêu Hạ khiếp sợ nhìn người trước mắt!

Lục Giác!

Tại sao anh ta lại ở đây?

Không kị3p suy nghĩ vấn đề này, đôi chân mày lá liễu của cô ta đã dựng thẳng, giận dữ nói: “Buông tôi ra!” Ai ngờ,

bên cổ tay cầm g1iày cao gót lại bị đối phương túm lên ấn vào tường, sau đó toàn bộ thân thể người nọ đè lên, kề

sát lại cười hỏi: “Thế nào9, không thích?”

Lúc thốt ra câu này, anh ta như cười nhìn chằm chằm chiếc giày cao gót trong tay cô nàng, có chút 3mỉa mai.

Bởi vì hai người áp sát quá gần, hương vị đặc trưng thuộc về giống đực ập tới, bá đạo xâm nhập vào từng l8ỗ chân

lông, thân thể đang đè ép trên người cũng mạnh mẽ rắn giỏi, mang theo sức mạnh độc đáo, hấp dẫn của người đàn

ông trẻ tuổi, hô hấp của Tiêu Hạ lập tức trở nên nặng nề.

Cô ta cũng đâu phải mấy cô gái nhỏ chưa trải sự đời, làm sao chịu nổi sự khiêu khích cố ý này của Lục Giác.

“Anh muốn gì?”

Nhưng mà lý trí vẫn online, vừa rồi Lục Giác còn làm mất mặt mình ngay ngoài kia, làm sao có thể thấy hứng thú

với mình được? Huống chi, sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ là… bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau?

Anh ta vẫn đi theo mình cả đoạn đường đến đây đấy à?

“Muốn gì, càng không biết à?” Lục Giác hỏi ngược lại, càng tiến sát cô ta.

“Anh!” Thế nhưng Tiêu Hạ không giận còn cười, vươn chân phải ra quấn lấy chân anh ta, ánh mắt đong đưa, buông

lời quyến rũ: “Tôi muốn, anh dám cho không?”

Ai ngờ, Lục Giác đột nhiên trở mặt, đưa tay nắm lấy cằm cô ta, giữ chặt, khiến cánh môi mềm mại của cô ta cũng

không kìm được hít vào một hơi.

“Tiêu Hạ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng dùng cái chiêu đó của cô lên tối, hay là cô cảm thấy, khuôn mặt này

của cô đẹp hơn tôi nhiều, có thể hấp dẫn được tôi? Lấy đồ ra đây, tôi thả cô đi, nếu không…”

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát, khóe môi nhếch lên nụ cười tà, “Cô nói xem, nếu đoạn video này

bị tuồn ra ngoài, thì kim chủ đại nhân của cô còn có thể trước sau như một, nâng đỡ cô không nhỉ? Còn nữa, cô thật

sự cho rằng, lấy được đồ rồi chạy là xong chuyện à?”

Tiêu Hạ không khỏi run rẩy, camera…

Mặc dù Tần Phong không đuổi theo, nhưng chỉ cần anh ta điều tra camera giám sát thì sẽ biết là ai chụp lén, với

năng lực của anh ta thì muốn giẫm chết mình chỉ là chuyện cỏn con thôi.

Vào giây phút này, cô ta bắt đầu sợ hãi.

Quan trọng nhất là, hình như Lục Giác biết trong tay cô ta có gì.

“Anh là vì Qúy Thiển?” Cô ta liếc mắt nhìn đối phương, trong đôi mắt phượng tràn ngập ghen tị cùng khó hiểu.

Tên đàn ông nào cũng đều là vì Qúy Thiển, sao Qúy Thiển lại tốt số như vậy chứ!

Cùng lúc đó, cô ta cũng càng thêm hối hận vì hành vi ném giày cao gót của mình, nếu không, giờ phút này Qúy

Thiển đã thành thi thể rồi!

“Đương nhiên là vì cô ấy, lấy ra đi.” Lục Giác nhếch môi nở nụ cười.

Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười kia, Tiêu Hạ lại không kìm được rùng mình, bất giác rụt tay cầm điện thoại về

phía sau. “Thì ra là điện thoại di động à.” Lục Giác cười nói, sau đó trực tiếp vươn tay còn lại ra giật lấy điện thoại

di động của cô ta.

“Anh!”

“Cục cưng à, tôi nghĩ em chủ động đi tìm Tần Phong đi, dù sao em cũng như vậy…” Anh ta lại quét mắt qua đôi

giày cao gót giơ cao trên tay cô ả, cười nhạo: Giày cũng rớt mất rồi, em đâu có đi ra đại sảnh được nữa, chỉ bằng chủ

động khai báo đi, thế nào? Không chừng ảnh để đại nhân của chúng ta thiện tâm tốt bụng, lại tha cho em một lần

đấy.”

Tiêu Hạ nhíu mày, hiển nhiên là không muốn.

Lục Giác buông tay cô nàng ra, cô ta đang định thở phào thì bàn tay giao di động đột nhiên bị siết chặt, sau đó cổ

tay lành lạnh. Cô ta cúi đầu, nhất thời kinh ngạc không thôi. “Đây là thù lao, đền cho em, vừa vặn.”.

Trên cổ tay, một chiếc vòng màu xanh lá cây được đeo trên cổ tay tựa như sứ trắng càng thêm tô điểm lẫn nhau.

“Anh. ? Lần này cô ta sốc hơn.

Lục Giác áp sát lại gần lỗ tai đối phương, “Thế nào, cục cưng, không thích à?”

Tiếng cục cưng này thốt ra cực kỳ cuốn hút, kích thích cô ả đến run rẩy, thiếu chút nữa mềm nhũn cả người. “Điện

thoại di động ở chỗ anh, làm sao tôi…” “Suyt!” Lục Giác đưa tay đè lên môi cô ta, ngón tay còn tỉ mỉ mô tả, hai

tròng mắt cũng nghiêm túc nhìn đăm đăm.

Khoảnh khắc ấy, Tiểu Hạ suýt thì lạc trong ánh mắt dịu dàng của đối phương, thậm chí không nhịn được nuốt

khan.

“Mật mã là, 201314.” Anh ta nhẹ giọng nói, trong tay Tiểu Hạ bỗng bị nhét vào một chiếc điện thoại di động.

Tận đến khi Lục Giác rời đi một lát sau, cô ta vẫn chưa hoàn hồn.

Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, Lục Giác thì như một nam hồ ly tinh hút máu người trên núi, khiến người ta mê

mệt choáng váng, biết rõ là cạm bẫy vẫn nhịn không được lao vào.

Cầm chiếc điện thoại di động xa lạ, Tiêu Hạ dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, nhưng vẫn không cách nào ổn định

suy nghĩ trong lòng. Còn cả chiếc vòng ngọc trên tay nữa, rõ ràng anh ta nói là dành cho Qúy Thiển, thế mà đảo mắt

cái lại không chút do dự tặng mình…

Lục Giác, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Gọi điện thoại báo bình an cho Tống Trăn xong, dựa theo sự sắp xếp của cảnh sát, Qúy Thiển, Tân Phong, Nhan

Hựu cùng hung thủ sẽ sớm lên thuyền cứu sinh về bến tàu trước.

Sau một thời gian ngắn phục hồi, truyền bổ sung glucose, Qúy Thiển bắt đầu cảm thấy sức lực dần trở lại.

Cô vô thức nắm tay, cảm nhận sức lực từ năm ngón tay mình.

Một người, chỉ có từng nếm trải cảm giác bất lực, mới hiểu được sức mạnh quan trọng với mình cỡ nào… bất luận là

sức mạnh cơ thể, hay sức mạnh nào khác, để chống lại sự xâm hại từ bên ngoài.

Khóe môi cô lập tức nhếch lên một nụ cười tự giễu, sao lại giống như vấn đề triết học thế này, thật là… chẳng giống

cô tí nào.

“Anh rể, chị Thiển Thiển.” Nhan Hựu gãi đầu, vẻ mặt đầy khó xử.

Vừa mới rồi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại sau cơn ngất xỉu, cánh tay cũng đã được bằng bó ổn thỏa từ lâu. Thực ra miệng vết thương không sâu lắm, nhưng người trẻ tuổi máu nhiều, nên tình trạng máu me lúc nãy trông mới hơi

đáng sợ.

“Cám ơn cậu.” Qúy Thiển cười nói với đối phương, cô quả thực không thể ngờ, vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc,

Nhan Hựu lại liều mình che chở cho cô. Hành động cùng tinh thần hy sinh quên mình này, không thể không nói đã

thật sự khiến cô bị sốc. Vì vốn dĩ ban đầu, trong mắt cô, Nhan Hựu cũng chỉ là một cậu ẩm cà lơ phất phơ, giỏi chơi

bời thôi mà.

Cho nên, lời cảm ơn này cô nói rất trịnh trọng, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, coi cậu như một người ngang hàng,

chứ không phải thằng nhóc loi choi, gì cũng không biết. Nhan Hựu nhất thời ngây ra, sững sờ nhìn cô.

Ảnh mắt của cô ấy…

Không biết tại sao khuôn mặt cậu lại đột nhiên đỏ lên.

Ngay sau đó, điều khiển Qúy Thiển không thể ngờ được xảy ra, thể mà cậu lại quay đầu bỏ chạy như thể đằng sau

có thú dữ đuổi theo.

Chạy rồi?

Qúy Thiển ngây ra như phỗng, sau đó chuyển hướng sang phía Tần Phong, khó hiểu hỏi: “Trông em… kinh khủng lắnm à?”

Không kinh khủng thì sao lại khiến người ta chạy mất một thế kia nhi?

Tần Phong lắc đầu, cảm giác chắc mình với Nhan Hựu có khoảng cách thể hệ, nên chẳng thể hiểu nổi thằng nhóc như cậu đang làm

cái trò gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.