Tiêu Hạ cuống cuồng chạy đi, cô ta không thể ngờ món trang sức kim cương lấp lánh trên ốp điện thoại phản
quang lại khiến bản thân bị lộ tẩy! 3Biết thế này, cô ta đã tháo ốp điện thoại ra trước khi chụp hình rồi!
Quá bất ngờ, Qúy Thiển bị bắt làm con tin! Trong bộ dạng thê t1hảm kia mà xem, thật khiến người ta phải hả hê vỗ
tay ăn mừng! Nhưng mấu chốt là, tên hung thủ kia lại yếu nhớt như gà bệnh, để Tần Phong dễ 9dàng hạ gục!
Thiệt tình, sao cái tên Tần Phong này nhiều chuyện quá vậy, còn đi cứu con nhỏ Qúy Thiển kia nữa.
Điều khiến cô3 ta càng bực mình hơn là, cứ tưởng sẽ chụp được mấy tấm hình “hot” chứ, nếu không cô ta rảnh việc
vứt giày ra ngoài làm chi, Ai ngờ, trái lại8 còn giúp bọn Tần Phong gia tăng tốc độ tìm được Qúy Thiển. Nếu không,
chưa biết chừng giờ này Qúy Thiển đã đi chầu Diêm Vương rồi.
Chết tiệt!
Quan trọng nhất là chiếc giày còn bị thằng nhóc chết tiệt kia lượm được. Hiện giờ cô ta chỉ còn một chiếc giày thôi,
làm sao tiếp tục tham gia buổi lễ từ thiện được đấy!
Bước chân trần trên thảm, cô ta xách vảy cùng chiếc giày cao gót còn lại chạy như điên. Giờ phút này cô ta chỉ cảm
thấy vô cùng nhếch nhác, trong lòng đang có cả ngàn câu chửi thề vụt qua. Thật là, hối hận muốn chết! Đã trộm gà
không thành còn mất nắm gạo, lẽ ra cô ta không nên cố tình nhắc nhở thằng nhóc kia.
Có điều…
Cũng may chụp được mấy tấm rồi.
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cô ta cảm thấy được an ủi đôi chút. Chẳng qua vừa phải giữ chặt di động, vừa
xách váy, lại đi chân trần, còn chạy muốn hụt hơi, cô ta thật sự sắp tắt thở luôn rồi…
Chân vẫn chạy bằng băng nhưng không quên ngoài đầu nhìn lại, chỉ sợ giây tiếp theo Tần Phong đã bắt kịp.
“Bịch!”
Âm thanh va chạm vang lên, cô ta bất ngờ và mạnh vào thứ gì đó. Ngay sau đó, cổ tay bị nắm lấy, cô ta bị xô đập
lưng vào tường. Vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với cặp mắt hút hồn kia.
Thầy góc váy xẹt qua, mới đầu Tần Phong còn định đuổi theo, nhưng nghĩ tới trong phòng còn hai người bị thương
là Qúy Thiển và Nhan Hựu, lại cả tên sát nhân khiến người ta ghê tởm kia nữa. Anh nhíu chặt chân mày, lúc này,
kiểu gì cũng không thể bỏ mặc ba người bọn họ ở đây được.
Đúng lúc này, người nhân viên phục vụ kia quay trở lại, đồng thời, phía sau anh ta còn có một người đàn ông mặc
vest đi giày da cùng một bác sĩ xách theo hộp y tế khẩn cấp
“Chào anh Tần, tôi là Trương Vũ Lâm, giám đốc điều hành bộ phận An Ninh của “Ngọc Vũ Hiệu”. Còn đây là bác
sĩ Bồ, người dày dặn kinh nghiệm nhất trên thuyền chúng tôi.”
Người đàn ông mặc vest vươn tay ra với Tần Phong, Tần Phong quét mắt liếc sang nhân viên phục vụ, đoán rằng là
do người này thông báo cho bọn họ.
Cũng phải, tình cảnh ban nãy chắc đã khiến anh ta phát hoảng, cho dù biết đó là cảnh sát đang phá án, nhưng e
rằng cũng không ngờ tới trường hợp như vậy, nhất định trước tiên sẽ báo cáo với bộ phận an. ninh.
“Xin chào, mời mọi người nhanh chóng vào khám giúp.” Tần Phong bắt tay đáp lại đối phương, không kịp chào hỏi
gì mà tức tốc dẫn người vào trong. Những lúc thế này, người có chuyên môn quả nhiên khác hẳn.
Chứng kiến bác sĩ Bộ xử lý đầu ra đấy, Tần Phong lặng lẽ kéo Trương Vũ Lâm qua, nhỏ giọng nói với anh ta: “Giám
đốc Trương, vừa nãy tôi phát hiện có người chụp lén chúng tôi, làm phiền anh bảo cấp dưới kiểm tra lại camera
giúp tôi xem thử là ai.”
Vụ án này tuyệt đối không thể công khai, đây là tư lệnh đã được hạ ngay từ đầu, dù sao trên thuyền cũng còn nhiều
người nổi tiếng như vậy mà.
Lúc này nghe thấy có người chụp lén, Trương Vũ Lâm tức khắc ý thức được tính nghiêm trọng của vụ việc, bèn vội
vàng bảo được. Ai ngờ lại nghe thấy giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên.
“Không cần đầu, tôi… tôi biết là ai.”
Thì ra là Qúy Thiển đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người. Cơ thể cô còn rất yếu, nhưng vì không bị tiêm
thuốc mê, chỉ là bị điện giật nên cơn sốc đã dần giảm bớt. “Em biết?” Tần Phong kinh ngạc.
“Dạ.” Qúy Thiển gật đầu, sau đó mệt mỏi giơ ngón tay lên, ngón trỏ di chuyển, chỉ sang chiếc giày cao gót còn nằm
trên giường.
Món “vũ khí” trước đó bay tới đập trúng gã hung thủ kia, chính là chiếc giày cao gót này. Bây giờ mũi giày còn
dính máu, khớp với vết thương trên trán kẻ sát nhân.
Khi Tần Phong nhắc với “Kinh đô khói lửa” với Qúy Thiển, cô đã hiểu được ẩn ý trong đó. Đó là bộ phim về gián
điệp, nữ chính là một y tá, lúc nam nữ chính gặp nhau lần đầu chính là cảnh nữ chính bị người trên đảo quốc bắt
cóc hồng sát hại. Lúc ấy, nam chính đã tiện tay quăng một cây đuốc, khiến kẻ bắt cóc nữ chính bất tỉnh nhân sự.
Cho nên khi Tần Phong nhắc tới cảnh đó, Qúy Thiển lập tức hiểu ra anh muốn làm gì. Cô chỉ có thể gửi gắm hy
vọng vào Tần Phong, mong anh sẽ nhắm chuẩn một chút.
Nhung Tần Phong quả là danh xứng với thực, năm đó còn có người đồn, cảnh kia Tần Phong chỉ cần quay một lần
đã qua. Diễn viên đóng vai người đảo quốc đó còn bị anh đập cho u đầu. Hồi ấy cô vẫn chưa tin lắm, nhưng lần này
tự mình thể nghiệm, cô tin sái cổ luôn rồi.
Tài nghệ của ảnh để Tần quả thực không thể nghi ngờ.
Tất nhiên Tần Phong nào hay biết, sự kính nể mà Qúy Thiển dành cho anh đã nâng lên một tầng cao mới rồi. Anh
nhìn chiếc giày cao gót nằm dưới đất rồi lại quét mắt nhìn hai chiếc giày cao gót trên chân Qúy Thiển lập tức hiểu
ra.
Bỗng dưng, anh bật cười.
Qúy Thiển chẳng hiểu ra sao, nhìn về phía anh.
“Mà nói chứ, cũng nhờ chiếc giày cao gót này cứu em đấy.”
Lúc nói câu này, Tần Phong chẳng qua chỉ đang trần thuật một sự thật, song nụ cười lại có phần châm chọc.
Bởi vì, cho dù mục đích của kẻ chụp lén là gì, nhưng khi thấy anh đuổi theo lại lập tức bỏ chạy, thì chứng tỏ cũng chăng phải loại
quang minh chính đại gì cho cam.
Thấy Qúy Thiển còn chưa hiểu, anh mới nhắc: “Nếu không có chiếc giày cao gót này, có lẽ anh với Nhan Hựu cũng không xác định
được căn phòng này nhanh như vậy, hơn nữa…” Ấn ý trong đó, không cần nói cũng biết.
Hơn nữa, chiếc giày cao gót này là vũ khí đóng vai trò quyết định trong việc chế ngự hung thủ vào thời khắc mấu chốt. Nghe anh nói
vậy, Qúy Thiền cũng ngạc nhiên sững lại, sau đó trên khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười pha tia giễu cợt.
Tiêu Hạ…