Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.
Qúy Thiển hét lớn một tiếng, gã đàn ông giật mình nhìn sang chỗ cô. Đầu Qúy Thiển t3huận thể nghiêng về hướng
mũi dao nhọn, ôm tâm lý thà bị thương chứ không chịu khống chế, quả quyết nghiêng
Chớp mắt, tóc1 cô bị giật tới đau điếng, hình như còn bị túm đứt vài sợi, nhưng vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột
nên gã không nắm quá chặt. Ng9ay sau đó, hình như cô nghe thấy có thứ gì đó xé gió lao đến. Vệt sáng lướt qua,
một vật màu bạc với hình dáng khác lạ xoay tròn 3với tốc độ chóng mặt đang bay về phía này! Gã đàn ông kia cũng
cảm giác được.
Gã theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tay c8òn bận giữ Qúy Thiển, hoàn toàn không né kịp!
Bộp!
Một âm thanh trầm đục vang lên!
Ngay sau đó, một bóng đen đã phủ tới, là Tần Phong!
Tần Phong trực tiếp dùng tay siết chặt bàn tay đang nắm dao của gã, gã ăn đau, cánh tay tức khắc buông lỏng
khống chế với Qúy Thiển. Tần Phong thuận thế giơ tay trái túm lấy bả vai Qúy Thiển kéo qua, ai ngờ bàn tay còn lại
của gã vẫn còn túm tóc cô. Người cô được dựng dậy, nhưng phần đầu lại ngửa ra đằng sau, hốc mắt lập tức ướt
nhòe hơi nước!
“A!”
Những lọn tóc gợn sóng bị kéo căng, chân tóc đau rát!
Tần Phong rướn người lên, tay phải biến thành và quyền vòng tới, trái phá phải đánh, tay phi nhanh như đạn bắn.
Gã đàn ông chỉ thấy cánh tay đang túm tóc Qúy Thiển tê rần, ngón tay run lên khiến gã không thể không buông
Qúy Thiển ra.
Nhan Hựu lập tức lợi dụng tình hình, vươn tay từ phía bên kia giường ôm lấy Qúy Thiển rồi kéo cô xuống.
Đúng lúc này…
Có lẽ là nhìn ra được thực lực của Tần Phong, ý thức được bản thân khó lòng chiếm lợi thế, hoặc có thể do không
cam tâm để con mồi thoát khỏi lòng bàn tay, gã đàn ông bất chấp làm liều. Ngay khoảnh khắc Nhan Hựu vừa giải
cứu Qúy Thiển, gã lại không thèm ngăn cản đòn tấn công của Tần Phong nữa, mà gồng mình vận sức nhào về phía
Qúy Thiển!
Tần Phong tức tốc đi ngăn cản.
Ai ngờ… thể mà gã lại trong bầu vẽ gáo, học theo chiêu thức của Tần Phong. Ngay lúc Tần Phong cản người gã lại,
con dao phẫu thuật trong tay phải gã bay ra, lao thẳng về phía cổ Qúy Thiển!
Củ ném này dường như gã cũng vận hết sức lực toàn thân!
Nhất là khoảng cách giữa hai người quá gần.
Giờ khắc này thời gian trôi quá nhanh, cũng lại như rất chậm.
Dù tay Tần Phong có dài đến đâu cũng chẳng thể với tới khoảng cách mà con dao phẫu thuật bay tới, chỉ đành trơ
mắt nhìn nó phóng nhanh về phía Qúy Thiển.
Qúy Thiển không hề hay biết, cô giống như con búp bê vải rách nát, để mặc Nhan Hựu lôi kéo.
Còn Nhan Hựu, cậu vừa khéo đang đối mặt với tên sát nhân, nên tất nhiên đã bắt gặp cảnh này trong tầm mắt.
Sau đó, cậu đã làm ra hành động mà bản thân tự nhận là chuyện anh dũng nhất trong đời mình.
Cậu không có sức mạnh hay kỹ năng như Tân Phong, ngay thời khắc sinh tử như vậy đương nhiên không phản
ứng kịp, chỉ có thể áp dụng phương pháp vụng về nhất, đó là buông lỏng tay đè Qúy Thiển xuống dưới, dùng có
thể liều chết bảo vệ cô.
Ngay sau đó, con dao phẫu thuật mỏng manh sắc bén vượt qua, cứa vào cánh tay cậu đang ôm Qúy Thiển, bay ra
ngoài. Rõ ràng tên sát nhân này còn “gà mờ” hơn cậu, nếu không có con dao phẫu thuật sắc bén, chắc cũng chẳng
rạch được tay cậu đầu.
Ngay sau đó, gã sát nhân mất đi vũ khí uy hiếp, rất nhanh đã bị Tần Phong khống chế.
“Tìm sợi dây thừng qua đây, cả đồ băng bó cầm máu nữa!” Tần Phong bảá với nhân viên phục vụ đang đứng đực
ra ở cửa. “Hả, à!” Người nhân viên hớt hải chạy đi.
“Cấm nhúc nhích!” Tần Phong vặn hai tay gã bắt chéo sau lưng, đầu gối đè mạnh lên người gã, kể đó mới gọi Nhan
Hựu: “Thằng nhóc chết bầm kia, còn không mau đứng dậy.”
Thật ra trong lòng anh rất lo, không biết vết thương của Nhan Hựu ra sao, bởi vì bây giờ cánh tay cậu đang chảy rất
nhiều máu.
Nghe tiếng quát của Tần Phong, bấy giờ Nhan Hựu mới chống người dậy, trái tim vẫn còn đập điên cuồng.
“Mau nhìn tay cậu đi kìa.” Tần Phong nhắc nhở. Nhan Hựu hơi choáng, phải một lúc sau mới phản ứng lại: “… À.”
Cậu ngẩn ngơ đáp, Tần Phong chỉ tưởng Nhan Hựu bị sốc nên không nghĩ sâu xa, vì vậy không chú ý tới gương
mặt ửng đỏ bất thường kia.
Nhan Hựu chớp mắt liên lục, ý đồ lảng tránh đôi mắt to vô hồn, yếu ớt của Qúy Thiển.
Mới nãy cậu “việc nghĩa không từ, đã dùng cơ thể mình bảo vệ Qúy Thiển. Nhưng ai mà ngờ, môi cậu lại áp đúng
lên mặt cô, hương thơm tinh tế, và cả cảm giác mềm mại hoàn toàn khác với thân thể mình…
Khuôn mặt cậu nóng tới mức sắp biến thành trái táo đỏ rồi!
Không hiểu sao điều này khiến cậu có cảm giác chột dạ, trái tim không kiểm soát được đang đập điên cuồng,
dường như có cánh cửa tội lỗi nào đó đã được mở ra.
“Nhan Hựu, tay cậu!”
Tần Phong không nhịn được nhắc thêm lần nữa, thằng nhóc này làm cái gì đấy!
Bây giờ Nhan Hựu mới phản ứng lại, ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, chỉ thấy đỏ tươi một
khoảng, dường như còn có chất lỏng ấm nóng không ngừng chảy ra.
Là… máu!
Hai mắt cậu trợn ngược, cứ thể hôn mê bất tỉnh.
“Này! Nhan Hựu!”
Tần Phong hoàn toàn không ngờ được Nhan Hựu lại sợ máu.
Vốn định gọi bảo cậu vào nhà vệ sinh kiểm giúp cải khăn để bịt miệng tên sát nhân này, ai ngờ cậu còn thêm việc.
Anh có nên cảm thấy may mắn vì tốt xấu gì thằng nhóc này cũng không xỉu trúng Qúy Thiển không?
Tần Phong thở dài một hơi, hết cách, đành phải bổ mấy nhát cho tên sát nhân bất tỉnh nhân sự.
Đúng lúc gã khốn này đang quỷ hét sói tru, làm Tần Phong bực hết cả mình, thôi dứt khoát đánh bất tỉnh cho rảnh
việc. Dù sao cũng không thể để lại tai họa ngầm, đỡ phải lo trước sau đều có địch.
Hơn nữa, anh còn nhớ rõ Tống Trăn đã nhấn mạnh dạn phải “kín đáoxử lý việc này, tuyệt đối không thể để gã
hung thủ này bị bại lộ trước ống kính truyền thông. Thế thì dứt khoát để gã ngậm miệng là ổn, lát nữa giao cho
Tống Trăn.
Nghĩ tới đây, anh sải chân bước qua chỗ Nhan Hựu, chuẩn bị giúp cậu xử lý vết thương trước.
này truyền ra ngoài, bởi vì nhìn từ phương diện nào
cũng
Phải chuyện tốt lành gì đồi với Qúy Thiển!
Ngay khoảnh khắc vừa nhấc chân lên, khóe mắt đột nhiên bắt được một tia sáng chớp lóe.
Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nói cho anh biết, có người đang chụp lén!
Tần Phong tức tốc vọt về phía cửa, trước hết khoan bàn tới chuyện kẻ chụp lén ôm mục đích gì, tóm lại tuyệt đối không thể để việc
Nhưng khi đuổi tới cửa, anh chỉ thấy được một góc váy trắng xẹt qua nơi ngã rẽ.