Gì cơ!
Chiếc vòng ngọc Lục Giác đấu giá được là của Quý Thiến đưa tới?
Theo quy định của buổi đấu giá từ3 thiện, danh sách cung cấp vật phẩm đấu giá sẽ được công bố sau khi đêm từ
thiện kết thúc. Việc làm này nhằm mục đích kh1iến cho mọi người không thể thăm dò được dụng ý của buổi từ
thiện và khâu quyên tặng, từ đó kích thích những ngôi sao, n9gười nổi tiếng không muốn bị mất mặt hoặc không
cam chịu bị rớt lại phía sau sẽ quyên tặng nhiều hơn.
Làm thế nà3o mà Lục Giác lại biết được chiếc vòng ngọc đó là của Quý Thiến? Khả năng duy nhất là Quý Thiến nói
cho anh ta biết hoặc8 anh ta đã từng nhìn thấy Quý Thiến đeo nó. Vậy mối quan hệ giữa anh ta và Quý Thiến…
Quý Thiến cung cấp vật phẩm đấu giá, anh ta đấu giá được thì tặng lại cô, từ đầu đến cuối Quý Thiến không hề có
bất cứ tổn thất nào, thậm chí còn nhận được mỹ danh quyên góp hơn năm triệu tệ, mà người thật sự bỏ tiền lại là
Lục Giác, nói trắng ra là Lục Giác vung tiền như nước để người đẹp có được tiếng thơm.
Đã như vậy mà còn nói Lục Giác không có ý gì với Quý Thiến thì ai tin được chứ?
Mọi người đều ngạc nhiên, những ánh mắt hỏng chuyện tỏa sáng lập lòe!
Còn Tiêu Hạ ư, cô ta đã hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ rồi, ngay cả ánh mắt mọi người đổ dồn về phía này cũng
khiến cô ta cảm thấy nóng bừng, hệt như những chiếc đèn pha muốn xé toạc cô ta ra mà nhìn cho rõ vậy, lại cũng
giống từng cái bạt tại, vô lên mặt kêu bôm bốp.
“Giác, anh, không phải anh nói là… chiếc vòng ngọc đó rất đặc biệt sao?” Cô ta khó khăn cất tiếng.
Nhìn lên ánh mắt tà mị mê hoặc lòng người dưới tóc mái kia, cô ta vẫn không cách nào khống chế bản thân bị anh
ta thu hút, chỉ cần anh ta thừa nhận đây là hiểu lầm, bằng lòng xin lỗi, thì cô ta sẽ tha thứ. Lục Giác khẽ nghiêng
đầu nhìn cô ta, thấy hơi buồn cười, sao cô nàng này lại ngu xuẩn đến vậy nhỉ?
Có điều, anh ta tự cho là mình có lòng tốt, lên tiếng giải thích: “Đặc biệt? Đương nhiên rồi, bởi vì nó thuộc về Quý
Thiến mà.”
Bởi vì là đồ của Quý Thiến nên đặc biệt!?
Cả người Tiêu Hạ như chìm vào hố băng, ngước nhìn lên Lục Giác đang cong môi nở nụ cười nhàn nhạt, cô ta chợt
cảm thấy sống lưng lạnh toát, chìm nghỉm trong cơn ớn lạnh.
“Anh!”
“Tôi làm sao?” Lục Giác nhìn thẳng vào cô ta, ý cười nơi đáy mắt vẫn không hề có nhiệt độ.
Tiêu Hạ nhìn anh ta, đôi mắt đẹp tràn ngập nỗi bàng hoàng khó tin, lại càng phẫn nộ vì bị trêu đùa.
Đúng vậy, Lục Giác chưa từng nói muốn tặng cho cô ta, nhưng sao cô ta có thể thừa nhận tự mình đa tình được
chứ! Nhất định Lục Giác không cố ý làm vậy đầu, chắc chắn anh ta bị ả để tiện Quý Thiến kia dụ dỗ rồi, chắc chắn
là như thế
“Lục Giác, tôi biết chắc chắn đây không phải chú ý của anh. Còn nữa, là người đi trước, tôi không thể không nhắc
nhở anh một câu. Anh phải nghĩ cho kỹ, so với kẻ cứng nhắc như Quý Thiến, thì tài nguyên và quan hệ của tôi đều
tốt hơn cô ta nhiều, kể cả Thị hậu*, cô ta cũng lấy được muộn hơn tôi một năm.”
(*) Thí hậu: Giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nghe cô ta nói xong, dường như Lục Giác cũng thật sự suy nghĩ một chút, ngay lúc Tiêu Hạ cho rằng anh ta đã
nghĩ thông suốt rồi, thì nào ngờ Lục Giác lại bật cười.
Tiêu Hạ nâng chiếc cằm xinh đẹp lên, đoan chính ung dung chờ đợi, chờ Lục Giác nhượng bộ mình.
Nhưng ai ngờ, Lục Giác lại là chúa trêu ngươi, không chọc người khác tức chết thì không ngừng.
“Thị hậu? Chẳng phải vì năm đó cô cố ý giành vai diễn của cô ấy, nên mới giành được giải thưởng hay sao?” “Lục
Giác!” Giọng cô ta đột ngột cao lên tận quãng tám.
Lục Giác chẳng hề e ngại, còn mang vẻ mỉa mai nói tiếp: “Còn về quan hệ với tài nguyên, ý cô nói là sau lưng cô có
kim chủ ư? Cô dụ dỗ tôi như vậy, nếu để kim chủ của cô biết được, cô có chắc bản thân mình bám víu được người
ta nữa không? Con người không thể quá tham lam, tôi tưởng cô có ngu ngốc tới mức nào cũng phải biết điều đó
chứ, không ngờ… phì!”
Câu này chẳng hề nể mặt chút nào, hơn nữa còn lập tức đâm trúng chỗ đau của Tiêu Hạ. Cô ta có ngu ngốc thế nào
đi nữa cũng hiểu được, từ đầu đến cuối Lục Giác chỉ đang đùa bỡn với mình mà thôi!
Những lấy lòng và tình ý trước đó, chẳng qua chỉ để đợi giây phút này sảng khoái tát vào mặt cô ta mà thôi!
Đáy mắt cô ta rét lạnh, nghiến răng nghiến lợi gắn từng chữ: “Được làm, Lục Giác, anh có gan đấy.”
Tiêu Hạ đã không còn là cô bé ngu ngơ năm xưa nữa rồi, ngần ấy năm trong giới giải trí, vốn tưởng rằng đã luyện
được một thân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nào ngờ hôm nay lại thua một vố đau trước mặt người mới,
bị mờ mắt trước nhan sắc, bây giờ đã nhìn rõ bộ mặt của đối phương, đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bàn tay trắng trẻo siết chặt kêu răng rắc, gương mặt cô ta méo mó đầy thù hận. Lục Giác nâng ly rượu vang lên khẽ
nhấp một ngụm, chẳng hề sợ sệt, ngược lại còn đưa ly rượu tới gần khẽ mỉm cười: “Nào, có biết bây giờ trông cô
xấu xí thế nào không? Cứ thế này sao cô so được với Quý Thiến chứ?”
Trong lúc nói, hơi thở anh ta phả ra còn mang theo mùi hương rượu vang, khiến người khác đắm say, bất ngờ Tiêu
Hạ gãy mất một móng tay
“Anh… được… lắm.” Cô ta bật cười, nụ cười như đóa hoa anh túc có độc, sau đó vươn tay khác ra nâng ly rượu trên
bàn lên uống cạn.
Một lúc sau, cô ta mới nên được cơn giận sôi trào cuồn cuộn trong lồng ngực,
Cô ta đã kìm chế được cơn giận, nhưng có một người lại không bình tĩnh được như thế, đó chính là Nhan Hựu.
“Mę kiếp!”
Nếu như không phải đang ở đêm từ thiện, Nhan Hựu đã muốn lật bàn lên rồi. Tần Phong nhìn cậu ta mặt đỏ như
gan heo, lại thấy ánh mắt không giấu được sự phẫn nộ kia, dường như hiểu ra điều gì đó, bèn hỏi: “Cậu cũng biết
món đồ đấu giá đó là của Quý Thiến à?”
Nhan Hựu mím môi, đầy vẻ quật cường.
“Đều tại anh em hết! Sao không để em đấu với anh ta tới cùng chứ, đồ của chị dâu sao có thể để người đàn ông
khác giành đi được! Hừ!”
Cậu ta thích Quý Thiến, từ nhỏ khi ở trong nhà lớn đã thích rồi, Quý Thiến làm chị dâu cậu là không còn gì thích
hợp hơn. Gã đàn ông xấu xa kia lại tranh giành, nịnh nọt trước mặt anh trai cậu, đúng là đồ không biết xấu hổ!
Lúc này, Lục Giác nghiễm nhiên trở thành kẻ thứ ba” trong mắt Nhan Hựu.
Tần Phong dở khóc dở cười, rốt cuộc trong đầu tên nhóc này chứa cái gì vậy, thế là không nhịn được cốc đầu cậu ta
một cái.
“Ai da, anh rể, sao anh lại đánh em?”
“Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội, sao tự nhiên cậu lại có lòng làm bà mối vậy hả? Hơn nữa, nếu Quý Thiến để
tâm đến chiếc vòng ngọc đó thì đã không đem nó đi đâu giá rồi.”
“Anh rể, sao anh lại mắng người ta như vậy chứ!” Nhan Hựu nóng nảy: “Hơn nữa, cho dù chị Thiển Thiến có để
tâm hay không, thì không được vẫn là không được! Tóm lại bây giờ em đang rất khó chịu! Hừ!”
Cậu ta kiêu ngạo quay đi, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Tần Phong lắc đầu, hai mươi tuổi rồi mà tính tình vẫn như trẻ con, rõ là trong nhà nuông chiều quá rồi.
Đúng lúc này, lại nghe thấy Nhan Hựu đột nhiên hô lên. “Ủa, mà chị dâu của em đâu rồi!” Vừa nãy tập trung vào
phiên đấu giá, lúc này rảnh rỗi mới phát hiện, nhân vật trung tâm của đề tài – Quý Thiến đã đi đâu rồi?
“Chắc là vào phòng vệ sinh rồi.” Tần Phong trả lời, sau đó chợt cảm thấy có điều không ổn.
Cuộc đấu giá giữa Nhan Hựu và Lục Giác giằng co rất lâu, lại cộng thêm hai phiên đấu giá trước đó nữa, đã hơn nửa tiếng đồng hồ, sao Quý Thiến vẫn chưa quay lại?
Hơn nữa sau khi đấu giá xong chính là tiết mục quyên góp, dù cô có thấy nhàm chán cũng không thể không tham gia.
Còn đang nghĩ ngợi thì điện thoại bỗng rung lên.