Trong lúc Quý Thiến vào nhà vệ sinh, cuộc đấu giá từ thiện nghênh đón màn cao trào thứ hai.
Lần này không phải vì vật phẩm đấu giá, cũng3 không phải do tranh giành trả giá, mà là vì… có người đầu nhau.
“Ba triệu!”
Chiếc bàn rung lên, Tần Phong khẽ nheo mày, ánh 1mắt liếc qua Nhan Hựu vừa đột ngột bật dậy. Tiếng đập bàn đó
là của Nhan Hựu, lúc này cậu ta đã đứng hắn lên, giống như con gà trống đang rướn 9cổ, cần cổ thon dài, khí thế
hừng hực như thanh gươm tuốt khỏi vỏ. Xem ra tên nhóc này thật sự bị người ta chọc giận rồi, nếu không cũng
không 3đến mức đập bàn đứng dậy như thế. Tần Phong lại nghiêng đầu nhìn sang bàn bên cạnh, Lục Giác và Tiêu
Hạ vẫn đang nói cười với nhau, dường như h8oàn toàn không để tâm đến giá cả trên đài. Nhưng ngay sau đó lại
thấy Lục Giác quay đầu, hướng về phía người phát giá, lần nữa bật lên một ngón tay. Trong cuộc đấu giá, giơ một
ngón tay có nghĩa là một bước giá, theo quy tắc đấu giá, thêm một bước giá chính là tăng mười nghìn.
“Ba triệu không trăm mười nghìn.” Người điều hành hô to giá mà Lục Giác đưa ra.
Toàn trường xôn xao.
So với giá 2 triệu 5 trăm 10 nghìn tệ lúc trước Lục Giác đưa ra, Nhan Hựu đã trực tiếp nâng lên thành 3 triệu tệ,
không ngờ Lục Giác vẫn đeo bám không buông, lại chỉ tăng thêm 10 nghìn.
Nhan Hựu càng bực tức, thái độ của Lục Giác càng thờ ơ, thậm chí còn chẳng thèm để ý, rõ ràng là coi thường cậu
ta, chắc chắn anh ta cố ý!
“Bốn triệu!” Cậu ta tức giận hét lên.
Mọi người lại nhốn nháo!
Chỉ là một chiếc vòng ngọc thôi mà! Mặc dù cũng có chút đặc biệt đấy, nhưng chung quy cũng không đáng cái giá
ấy!
Đó là một chiếc vòng ngọc dạng tròn trong suốt như băng, màu nên vô cùng thuần khiết, nửa phần trên màu xanh
ngọc nhẹ nhàng, màu sắc trong trẻo, tươi sáng sinh động.
Hiện nay trên thị trường không có nhiều kiểu vòng này, giá trị được ước tính khoảng 2 triệu tệ, không ngờ hôm nay
lại đấu giá được tới hơn bốn triệu tệ, rất nhiều người biết hàng ở hội trường đều không khỏi lắc đầu, phá gia chi tử
của nhà nào đây không biết!
Nhan Hựu là gương mặt mới căn bản không có ai ở đây biết cậu ta thấy cậu ngồi cùng với Tần Phong lại có vẻ
thân thiết, nên mọi người chỉ nghĩ cậu là thằng nhóc ngốc nghếch theo đuổi thần tượng mà thôi, nếu không sao có
thể rút tiền xoèn xoẹt như vậy được?
Lại còn tăng một phát gấp đôi!
Nếu như Quý Thiến ở đây, nhất định cũng sẽ sốc đến rớt cằm, bởi vì chiếc vòng ngọc đó là chính cô đem đến để
đấu giá đó.
Ai dô, rốt cuộc Nhan Hựu bị làm sao vậy?
Tần Phong cũng hơi tò mò, Nhan Hựu thoạt trông thì có vẻ giống một cậu nhóc bướng bỉnh, nhưng cậu không phải
loại không có mắt nhìn như vậy. Chắc chắn cậu cũng có thể ước lượng được giá trị thực của chiếc vòng, vậy tại sao
còn cố chấp khăng khăng muốn giành được chiếc vòng đó đến thế?
Còn cả Lục Giác, ngôi sao mới nổi trong làng giải trí, anh luôn có cảm giác không nhìn rõ được cậu ta, hôm nay làm
như vậy là vì đâu? Lẽ nào thật sự là vì Tiêu Hạ ngồi bên cạnh hay sao?
Tần Phong ngưng mắt nhìn dáng vẻ không hề sốt ruột của Lục Giác là biết, lần này chắc chắn Nhan Hựu không thể
lấy được thứ mình muốn, quả nhiên…
“Bốn triệu không trăm mười nghìn.” Giọng nói nhàn nhạt của Lục Giác vang lên, ánh mắt dưới làn tóc mái nửa
cười nửa không liếc về phía Nhan Hựu. Ý cười trên khuôn mặt tinh xảo kia càng thêm hứng thú, có phần bướng
bỉnh, lại có chút lưu manh, cuốn hút mê hoặc. Tiêu Hạ nhất thời cũng bị rung rinh, cảm thấy tim mình đập loạn.
Mę kiếp!
Nhan Hựu vốn tưởng rằng mình lên hắn bốn triệu, tăng gấp đôi so với giá thị trường rồi, không tin Lục Giác còn
theo được! Nào ngờ…
Thân là cậu ấm con nhà bề thế, sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ trước đến nay chưa từng gặp phải kẻ nào dám ngáng
đường mình như vậy, lại cộng thêm cái tính hỗn thế ma vương của mình, phút chốc đã bốc hóa!
Kẻ nào lại dám tranh giành với cậu đây hả!
Được thôi, vậy thì chơi, xem ai trụ được đến cùng?
Tiêu Hạ kinh hồn bạt vía, đôi mắt phượng mỹ lệ nhìn sang Lục Giác, cất lời khuyên giải: “Giác, dù sao tiên chúng ta
kiếm được cũng không phải là gió thổi đến, đầu với loại công tử bột này làm gì, hay là thời đi, tôi…”
Cô ta cúi đầu, có chút thẹn thùng, hai má phiếm hồng, tựa như một đóa hoa sen e ấp trước làn gió mát.
“Chiếc vòng ngọc đó, rất đặc biệt.” Lục Giác nói thầm bên tai cô ta, trong mắt người ngoài lại giống như tình nhân
nỉ non.
Quả nhiên, có mùi mờ ám!
Rất đặc biệt ư?
Tiêu Hạ ngắm nhìn lại chiếc váy của mình, lòng thầm vui mừng: quả nhiên anh ấy vì mình!
Cô ta không nên được chộn rộn, trộm nhìn vẻ mặt của mọi người đang nhìn về phía này, cảm giác hư vinh được
thỏa mãn vô hạn, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào cùng đắc ý, một người đàn ông ưu tú, tiền đồ sáng lạn như
vậy, rốt cuộc cũng đổ rạp dưới chân mình mà thôi.
Nhìn nét mặt thẹn thùng khó xử của cô ta, trong mắt Lục Giác chợt lóe qua một nét khôi hài kỳ dị, sau đó lại giơ
bảng lên.
“Năm triệu không trăm mười nghìn.”
Dường như anh ta không thấy chán, luôn chỉ ra giá hơn Nhan Hựu mười nghìn.
Lần này, ngay cả Nhan Kỳ vốn thờ ơ cũng phải đánh mắt về phía anh ta. Hai người họ chạm mắt, bình thản đối
mặt.
Lục Giác khẽ cong môi, ánh mắt có ý cười, không lộ ra mảy may khiêu khích, còn Nhan Kỳ vẫn lãnh đạm như cũ,
chẳng hề bận tâm.
Ngay sau đó, hai người rời mắt đi chỗ khác.
Nhan Hựu đang kích động định giơ bảng lần nữa thì phát hiện ra ánh mắt Lục Giác hoàn toàn không đặt ở chỗ
mình, thấy anh ta vẫn không thèm để ý tới, trong lòng cậu càng thêm tức giận, nhưng vẫn không nén được nhìn
theo ánh mắt của đối phương, sau đó vừa vặn đón được ánh mắt lãnh đạm của Nhan Kỳ.
Tuy chỉ một cái liếc nhìn lạnh nhạt nhưng lại khiến Nhan Hựu giật mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Mọi người đều đang chờ xem kịch hay, ngồi chờ cuộc tranh giành này đi đến hồi cao trào, nào ngờ Nhan Hựu lại
ngồi xuống!
Cậu ta bỏ cuộc rồi hả!
Mọi người xôn xao, tên nhóc này, chẳng lẽ vừa rồi là đùa giỡn thôi hả? Nhan Hựu bực bội nhưng không dám làm
trái ý anh trai, chỉ đành ngó lơ những ánh mắt xăm xoi nhằm vào mình.
Uy quyền của anh trai, cậu nào dám không khuất phục, bóng đen tâm lý tích lũy từ nhỏ thực sự quá lớn, đã không
thể chữa trị được nữa rồi.
“Năm triệu không trăm mười nghìn lần thứ nhất, năm triệu không trăm mười nghìn lần thứ hai, năm triệu
không…”
Nhan Hựu ấm ức, đã hoàn toàn mất hứng với tiếng báo giá của người chủ trì rồi.
Tiếng búa dứt khoát vang lên, kịch hay hạ màn, cuối cùng chiếc vòng ngọc rơi vào tay Lục Giác. Chỉ là không ai ngờ, Lục Giác lại…
“Vật phẩm đấu giá này là do Quý Thiến đưa tới, nó có ý nghĩa quan trọng với cô ấy, tôi đấu giá được nó, hoàn toàn là vì muốn trả về chủ cũ, chỉ có vậy thôi.” Nói xong, anh ta cúi người như một quý ông rồi ngồi xuống.
Hội trường rơi vào im lặng chừng ba giây.
Sau đó lập tức vỡ òa!