Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 41




“Không có gì.” Ngưu Toàn Cương lắc đầu nói: “Hung thủ rất giảo hoạt, không để lại bất kỳ vết tích nào, cộng thêm

mưa bão, tất cả đều bị t3àn phá đến mức không ra hình dạng nữa rồi, thế nên…”

Chốt lại rất rõ ràng, hiện trường không có manh mối nào cả.

“Came1ra giám sát trước đó cũng đã xem rồi, từ đầu đến cuối hung thủ đội mũ lưỡi trai rất kín, còn đeo khẩu

trang, hắn luôn cúi đầu đi vội vàn9g, không có lần nào ló mặt ra mà nhìn rõ được. Hơn nữa, hắn lựa chọn thời điểm

cũng rất hoàn hảo, lúc đó Cục Khí tượng còn chưa thông bá3o cơn bão Anna đổi hướng di chuyển vào đất liền, mọi

người đều đang đi làm như bình thường, khu chung cư căn bản không có mấy ai, manh m8ối tìm kiếm nhân chứng

cũng đứt đoạn. Người duy nhất tiếp xúc với hung thủ có lẽ là lái xe taxi mà hắn đã ngồi.”

Màn hình chuyển sang một hình ảnh, có lẽ là được cắt ra từ camera giám sát.

“Đây là ảnh chụp được ở con đường ven sông, sau đó chúng tôi thông qua biển số xe tìm được tài xế chiếc taxi, anh

ta vẫn còn có ấn tượng với khung thủ, bởi vì hôm đó trời nóng bức, hung thủ còn đeo khẩu trang, nhưng điều này

không giúp ích gì cho tiến trình phá án, bởi vì hung thủ gần như không để lộ ra bất kỳ đặc trưng nào rõ rệt.”

Hành khách đội mũ đeo khẩu trang, còn lái xe taxi mỗi ngày đều đón tiếp đủ loại người, nhớ được mới lạ.

“Kẻ đó lên xe từ chỗ nào?”

“Chợ buôn thiết bị y tế Tân Phát.”

“Bản đồ.”

“Bên này.” Ngưu Toàn Cương dẫn Tống Trăn tới trước bản đồ, bên trên có rất nhiều chỗ đánh dấu, xem ra bọn họ

đã tốn không ít công sức cho vụ án này. “Chợ Tân Phát nằm ở khu bờ Đông, phố thương mại Long Hưng lại ở bên

chỗ khu phát triển, vậy nên chúng tôi đã loại trừ khu Long Hưng.” Tống Trăn ngước mắt lên nhìn Ngưu Toàn

Cương.

Không biết tại sao, Ngưu Toàn Cương bị ánh mắt này của anh làm cho chột dạ, bèn hỏi dò lại: “Lẽ nào không đúng

ư?”

“Không đúng, nếu tôi là Hà Duệ Đào, tôi sẽ đi tới phố thương mại Long Hưng chứ không qua chợ Tân Phát.” “Tại

sao?” Mọi người đều ngạc nhiên trước khẳng định của Tống Trăn, ngay cả Tào Tinh và Hạ Liêu Quân cũng không

nhịn được nhướn mày.

Tống Trăn chỉ tay lên bản đồ: “Từ khu thắng cảnh Lãm Sơn đi ra, lên thẳng cầu vượt sau đó tới đường vành đai. Hà

Duệ Đào lái xe đến phố thương mại Long Hưng mất khoảng 40 phút mua được đồ còn có thể trực tiếp để vào cốp

xe, nếu như ở chợ Tân Phát…”

Ngưu Toàn Cương lập tức hiểu ra, phân tích tiếp: “Thành phố của chúng ta tấc đất tấc vàng, rất nhiều nơi là lấp

biển mà thành. Chợ Tân Phát không có chỗ đỗ xe, người mua mua hàng xong sẽ do người bản trực tiếp đóng hàng

rồi đưa đến tận nơi. Chắc chắn Hà Duệ Đào không muốn người khác đưa hàng đến biệt thự của ông ta, dù gì trong

biệt thự cũng ẩn giấu bí mật như vậy mà, thế nên ông ta phải đích thân cầm hàng về, như vậy chỉ có thể là phố

thương mại Long Hưng.”

“Đúng.” Tống Trăn cảm thấy hài lòng với phản ứng của Ngưu Toàn Cương. “Bổ sung thêm một chút, chợ Tân Phát

rất gần đây, ông ta đến đó rất dễ gặp phải người trong tiểu khu, ngộ nhỡ có người nghi ngờ thì sao? Nhưng phố

thương mại Long Hưng thì khác.”

Vừa nghe xong, Ngưu Toàn Cương lập tức tự vỗ đầu mình cái bộp: “Thế mà tôi không nghĩ ra! Mau lên, mau đem

toàn bộ tài liệu trước kia tới đây, lọc những cửa hàng ở bên phía Long Hưng ra đây.”

Nhân viên cảnh sát phụ trách sắp xếp tài liệu vội vã tìm kiếm, 43 cửa hàng mà Tiểu Mạnh và Đại Binh đem tới lúc

nãy đều là tài liệu của Tân Phát này.

Lúc này, một nhân viên cảnh sát khác đưa tới hai tờ bản in và nói: “Phải rồi, anh Tổng, chúng tôi còn phát hiện nạn

nhân Hà Duệ Đào từng đăng lên mạng và thảo luận với người khác về chuyện lột da, đây là bản in ảnh chụp màn

hình.”

Tống Trăn cầm lấy, nhanh chóng lướt xem.

Rất nhanh, ánh mắt anh dừng lại ở một tài khoản “Roi kích điện V587“.

Tài khoản này rất khinh thường ý tưởng của Hà Duệ Đào, vừa vào đã phủ định ý kiến của ông ta, sau đó trình bày

một cách tường tận những khó khăn, tính phí thực tế mà Hà Duệ Đào gặp phải khi tiến hành lột da động vật, mỗi

dòng mỗi chữ đều là sự không tán đồng.

“Đã dò theo địa chỉ IP của người đăng bình luận này chưa?”

“Tài khoản này hả?” Nhân viên cảnh sát có chút ngạc nhiên lắc đầu đáp: “Chưa, vì bình luận này rõ ràng là đang

khuyên can, thế nên…”

“Cậu không cảm thấy, thay vì nói là khuyên can, thì lời bình luận này càng giống như một liều thuốc thúc đẩy hay

sao? Rõ ràng nó có thể so sánh với một bộ sách giáo khoa về “lột da. Hơn nữa cậu xem, hắn đang dẫn dắt mọi

người nói ra nơi có thể mua được thiết bị y tế, Long Hưng và Tấn Phát, cũng là địa điểm hẳn khoanh vùng lại cho

mọi người.”

Nghe anh nói xong, tất cả mọi người đều không khỏi nổi da gà, thật sự không ai trong số họ nghĩ theo hướng này.

“Có rồi, có rồi! IP máy tính hiển thị là một quán cà phê internet.”

“Kiểm tra ghi chép của quán cà phê internet đó, lấy danh sách ra vào quán trong khoảng thời gian để lại tin nhắn

trên mạng, sau đó so sánh với danh sách bên phía phố thương mại Long Hưng. Còn nữa, lọc ra tất cả những bình

luận gay gắt về vụ án này trên mạng, tôi cần xem chúng ngay.” Tống Trăn chỉ đạo, Cũng đúng lúc đó, nhân viên

quản lý hồ sơ đem thông tin về các cửa hàng ở phố thương mại Long Hưng tới.

Tống Trăn lập tức ngồi xuống, nhanh chóng đảo mắt lướt cực nhanh. Kỳ thực, anh không ôm nhiều hy vọng lắm

với manh mối về quán cà phê internet kia.

Rất rõ ràng, hung thủ có năng lực phản trinh sát cao như vậy, hắn đã biết chọn thời gian ít người qua lại để vào

trong khu chung cư gây án, thậm chí cố ý bắt xe từ chợ Tân Phát, vậy thì chuyện bình luận xã giao với nạn nhân

trên diễn đàn đương nhiên không thể để lại bất kỳ dấu vết gì.

Quả nhiên, danh sách sàng lọc lại không hề có ai xuất hiện ở quán cà phê internet kia.

Tống Trăn không lấy làm ngạc nhiên, tiếp tục đọc tài liệu. Rất nhanh sau đó, ánh mắt anh khóa chặt vào một người

đàn ông có tên Mã Siêu.

Người này dáng dấp gầy gò ốm yếu, từng là bác sĩ cấy da của bệnh viện số 1 thành phố, sau đó làm nghề buôn bán sỉ lẻ thiết bị y tế, tướng mạo đường hoàng, trông có vẻ giống kiểu người vô hại.

Sở dĩ Tống Trăn để ý người này là bởi vì hắn từng là bác sĩ của bệnh viện số 1 thành phố, không phải tự từ chức, mà bị đuổi việc.

Trong lúc Tống Trăn đang mải suy nghĩ, một viên cảnh sát khác chỉ vào màn hình máy tính của mình hô tô: “Mau qua xem cái này này.”

Hai này nay, mọi người đều theo sát vụ án xác chết bị lột da này, tất nhiên người vừa cất tiếng họ cũng không ngoại lệ, anh ta kéo con trỏ chuột nói: “Chuyện ở biệt thự tư nhân bị tung lên mạng, còn có liên quan đến diễn viên Quý Thiến, tôi vừa thử tìm theo lời anh nói, thật sự có bình luận liên quan này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.