Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 40




“Chúng tôi đã xem qua rồi, ký hiệu màu đỏ trên hộp xách tay là chữ thập đỏ, nhưng không có bất kỳ ý nghĩa cụ thể

gì, trên thị trường cũng không bán l3oại hộp xách tay màu đen có chữ thập đỏ này, cũng không có cơ sở khám chữa

bệnh nào dùng loại hộp này cả, phỏng đoán ban đầu có thể đây là do hắn t1ự chế ra.”

Ngưu Toàn Cương vừa nói vừa phóng to video lên, quả nhiên, sau khi được phóng to, trên màn hình mờ ảo có thể

láng máng phân biệt 9được vệt màu đỏ trên chiếc hộp đen đó là ký hiệu chữ thập đỏ.

“Sau khi con gái Hà Hiểu Nguyệt mất đi, Hà Duệ Đào sống cuộc sống tách biệt vớ3i xã hội, ngoại trừ việc chạm

khắc gỗ bán ký gửi và thỉnh thoảng lên diễn đàn, hầu như không giao tiếp với thế giới bên ngoài, ngay cả weixin, weibo8 đang được dùng thịnh hành nhất cũng không có. Chúng tôi đã kiểm tra các ghi chép trò chuyện và sự thay

đổi số dư ngân hàng của ông ta, phát hiện chỉ có qua lại với người ký gửi chạm khắc gỗ. Thế nên, sau khi loại bỏ

bên phía điêu khắc, chúng tôi xác định tập trung vào phần diễn đàn và thiết bị y tế.”

Ngưu Toàn Cương kéo chiếc bảng đen nhỏ ở bên cạnh ra, bên trên có bốn nhóm từ được viết bằng bút đánh dấu,

phân biệt là Hà Duệ Đào, Công ty điêu khắc, “Bạn bè diễn đàn, “Bên bán thiết bị y tế, sau đó lại dùng bút khoanh

tròn, ở giữa có mũi tên nổi lại, viết rõ mối quan hệ, có cái bị gạch chéo, có cái đánh dấu hỏi, còn có các dòng ghi chú

khác.

Đưa tay chỉ lên chiếc bảng đen nhỏ, anh ta tiếp tục phân tích.

“Trước đó Thẩm Mẫn Vinh đã từng đề cập đến việc đi điều tra phía thiết bị y tế, thông qua so sánh các thiết bị y tế

ở dưới tầng hầm, cùng với lần theo số seri của các sản phẩm, chúng tôi đã phát hiện ra đây là các sản phẩm không

đạt chuẩn bị loại bỏ của bệnh viện Chỉnh hình số 1, cũng có nghĩa là, những thiết bị y tế này sau khi bị loại đã được

người khác thu hồi về, làm thành hàng secondhand rồi lần nữa đưa vào thị trường.”

Đây là một thực tế đáng báo động, nhưng tất cả những người ngồi nghe ở đây đã không lấy làm lạ nữa rồi.

Giống như những chiếc xe phế liệu sau khi thay hình đổi dạng vẫn có thể lại trên đường vậy, những thứ đồ không

rõ xuất xứ, phía sau đều ẩn giấu một chuỗi cung ứng khổng lồ. Đương nhiên, ở bệnh viện chỉnh hình kia cũng có kẻ

không làm việc theo quy định, tham gia vào đường dây mang lại món lợi kếch xù này.

Điều quan trọng nhất là, bởi vì người mua thường không đủ tư cách hoặc có mục đích khó nói nào đó, nên dù bọn

họ phát hiện ra chất lượng sản phẩm có vấn đề cũng sẽ không thể truy đòi quyền trả hàng. Chính mình cũng làm

việc mờ ám, nếu làm ầm lên, cảnh sát mà sờ đến thì mất nhiều hơn được, điều này khiến cho loại giao dịch và hành

vi như vậy càng được che giấu và khó điều tra. “Hiện nay ở thành phố chúng ta, có một số thị trường giao dịch

thiết bị và vật tư y tế tương đối sôi động, nhưng nơi tồn tại loại giao dịch chợ đen này chỉ có chợ buôn thiết bị y tế

Tân Phát và phố thương mại Long Hưng khu phát triển bên kia, và còn có cả mua hàng trực tuyến.” “Sao các anh

xác định được?” Tống Trăn hỏi.

Ngưu Toàn Cương đang định trả lời thì bị Tào Tinh tranh trước: “Bên trên nhận được thư tố cáo, lệnh cho chúng tôi

điều tra nghiêm ngặt các giao dịch chợ đen liên quan đến ngành y tế. Chúng tôi đã theo hơn nửa năm nay rồi

nhưng mới chỉ chạm được chút manh mối, vụ này nước sâu khó mò.”

Tống Trăn gật đầu, trước đây đồng nghiệp của anh cũng đã từng theo vụ án như thế này, không nói đến thời gian

kéo dài, độ khó cao, mà có khi đã tìm ra được nguồn gốc nhưng phát hiện kẻ đứng sau tấm màn lại là một ông lớn

căn bản không thể đụng vào, cuối cùng cũng chỉ đành…

Vấn đề này dừng lại ở đây, Tống Trăn đưa mắt ra hiệu, Ngưu Toàn Cương lại nói tiếp.

“Chúng tôi cũng đã loại trừ đi khả năng mua hàng trên mạng. Từ sự biến động số dư tài khoản ngân hàng của Hà

Duệ Đào cho thấy, hoàn toàn không có ghi chép mua hàng trực tuyến nào. Thế nên cuối cùng chúng tôi đã lọc ra tất

cả những cửa hàng có chủ tiệm và nhân viên theo ngành y hoặc đã từng tiếp nhận giáo dục về y tế, tổng cộng có

bốn mươi ba cửa hàng.”

Ngưu Toàn Cương nói xong, Tiểu Mạnh lập tức hiểu ý, đem tài liệu tới đặt trước mặt Tống Trăn. Tống Trăn không

đọc ngay mà nhìn chằm chằm vào đoạn video nói: “Phát tiếp đi.”

Trong đoạn video, Hà Duệ Đào đi ra khỏi cửa, dường như có chút cảnh giác, từ góc độ của camera giám sát chỉ có

thể thấy bóng lưng của người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Có lẽ người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói gì đó, Hà Duệ Đào lại chủ động mở cửa, người đàn ông đó đưa chiếc hộp

cho Hà Duệ Đào. Ông ta đưa tay nhận lấy, hai người dùng lại một chút, sau đó lại thấy người đàn ông đội mũ lưỡi

trai ôm lấy Hà Duệ Đào, một lúc sau mới kề vai sát cánh đi vào trong biệt thự, khuất ra khỏi phạm vi của camera.

Hình ảnh bọn họ giao tiếp vừa hay bị lưng của người đàn ông đội mũ lưỡi trai che lấp, thế nên mọi người đều cảm

nhận được rõ ràng tư thế của Hà Duệ Đào cùng người đó đi vào trong rất kỳ lạ, nhưng lại không chỉ rõ được vấn đề

nằm ở đâu.

“Phát lại đi, tua chậm thôi.”

Tống Trăn xem đi xem lại đoạn băng mấy phút, ánh mắt chăm chú nhìn Hà Duệ Đào.

“Các anh có nhận ra cơ thể Hà Duệ Đào đang run không?” Bọn họ thật sự không nhìn ra chi tiết nhỏ như vậy.

“Đưa điều khiển cho tôi.”

Ngưu Toàn Cương đưa điều khiển cho Tống Trăn, anh nhận lấy, lần nữa chọn phát lại, dùng vài lần mới chọn được

một tấm ảnh.

Khung hình dừng lại, Hà Duệ Đào há hốc miệng lộ ra cả hàm răng, biểu cảm có phần méo mó. Mặc dù rất mơ hồ

nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra, chắc chắn đây không phải hiệu ứng do dựng hình, mà thực sự là lúc ấy ông ta

đã gặp phải chuyện gì đó đau đớn.

“Kích điện! Chắc chắn là kích điện.” Ngưu Toàn Cương đột nhiên nảy số, thình lình hô to: “Người đàn ông này

trông có vẻ gầy yếu, hắn muốn chế ngự được một người đàn ông có hình thể trung bình như Hà Duệ Đào thì bắt

buộc phải mượn ngoại lực tác động, mà kích điện chính là cách nhanh nhất rồi.”

“Ừm, không sai.” Tống Trăn cũng đưa ra khẳng định, sau đó cúi xuống bắt đầu xem tài liệu mà Tiểu Mạnh đưa cho.

Xem ra ngoài Ngưu Toàn Cương cũng không hẳn là người cứng nhắc, ít nhất anh ta cũng đã tiếp thu lời nói của Thẩm Mẫn Vinh, tài liệu sàng lọc chỉ còn lại bốn mươi ba cửa hàng.

“Thế còn bên phòng vật chứng? Có manh mối gì không?”

Nếu Tống Trăn nhớ không nhầm, vừa rồi nhân viên cảnh sát kia có nói lúc nãy Ngưu Toàn Cương tới phòng vật chứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.