Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 37




*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1 140352.png Lúc này Quý Thiến mới nhở ra, hình như thế hệ này của nhà họ Nhan có một cô con gái tên Nhan Vân Sênh, thỉnh thoảng mẹ với ba cô cũng có nhắc tới, thì ra là mẹ của Mạc Trường Ca.

Chẳng trách, nhưng mà mấy chuyện bí mật gia tộc này, vẫn không nên hỏi nhiều thì hơn.

“Cậu ngồi với chúng tôi làm chi, đi ra chỗ khác chơi, từ đầu tới thì về chỗ đó đi.” Sau khi có được thông tin mình muốn biết, Quý Thiến bắt đầu đuổi người. Nhan Hựu lập tức trưng ra bộ mặt chua xót: “Chị Thiến Thiến, chị không được à nha, thể gọi là qua cầu rút ván!”

“Tôi có hỏi cậu đâu là cậu tự nói cơ mà.” Quý Thiến vẫn ung dung nhìn cậu ta.

Nhan Hựu mếu máo ỉu xìu, lại hơi tủi thân lẩm bẩm: “Chị bắt nạt em.”

Tốt xấu gì cũng là thanh niên hai mươi tuổi đầu rồi, nhưng khuôn mặt baby của Nhan Hựu thật sự khiến người ta cảm thấy cậu vẫn còn là một đứa trẻ, nhất là cái tính lông ba lông bông kia. Quý Thiến trợn mắt, vừa nghiêng đầu đã đụng trúng ánh mắt… u ám, vừa mang vẻ tìm tòi lại vừa khinh bỉ của Tiêu Hạ dành cho cô. Ngay sau đó, không biết Lục Giác nói gì mà khiến cô nàng vui vẻ vô cùng, che miệng cười khúc khích.

“Em không muốn sang bàn anh trai đầu, ở đó có một đống người vây quanh ảnh như ruồi bu kia kìa.” Đột nhiên Nhan Hựu nói.

Quý Thiến nhìn theo ánh mắt của Nhan Hựu, quả nhiên Nhan Kỳ đang ngồi ở vị trí khách quý chính, những người xung quanh đều tụ lại vào anh ta, như sao vây quanh mặt trăng vậy.

Nhan Kỳ tỏ vẻ hờ hững, hoàn toàn khác hẳn những gương mặt tươi cười rào đón xung quanh, ây dô, thì ra là một tảng băng đại mỹ nhân à.

Quý Thiến thấy cách ví von vừa rồi của Nhan Hựu hơi buồn cười, bèn trêu cậu ta: “Bọn họ mà là ruồi, vậy anh cậu là gì?”

Đang nói thì Nhan Kỳ như cảm nhận được tầm mắt của cô, bèn liếc sang bên này, ánh mắt hai người chạm nhau, ý cười trên môi Quý Thiến lập tức đông lại.

“Tiếp theo đây, xin mời nhân viên lễ tân đưa vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta ra nào.”

Quý Thiến ho nhẹ mấy tiếng, giả bộ lướt qua ánh mắt của Nhan Kỳ, nhìn lên khán đài.

Trong lòng thì không nhịn được thở than: mẹ ơi, tảng băng to như thế, con cũng chẳng dám chấm mút đầu.

Nhưng cô lại không ý thức được, so với Nhan Kỳ, sự cao ngạo lạnh lùng của Tống Trăn còn đủ để đồng chết người cơ mà.

Nhan Hựu nhìn cô chằm chằm, vốn định cãi giúp anh mình vài câu, nhưng nghe tiếng MC, nghĩ tới nghĩ lui đành thôi.

Giống như những đêm từ thiện khác, đấu giá từ thiện là khâu quan trọng nhất trong buổi tiệc. Trong giai đoạn này, vật phẩm đấu giá sẽ do ngôi sao hoặc những người có lòng cung cấp, toàn bộ số tiền đầu giả sẽ được đem đi quyên tặng hết, tất cả người có mặt ở hiện trường đều có thể giữ bảng đấu giá.

Đồ được đem đi đấu giá vô cùng phong phú, bình thường các ngôi sao đều gửi tới những món có giá trị kỷ niệm, như là quần áo, đồ trang sức của bộ phim nào đó, hoặc là vật may mắn đã gắn bó nhiều năm. Tất nhiên cũng từng xuất hiện một chiếc áo cộc của vị Thiên Vương nào đó, cuối cùng còn được bán với giá trên trời.

Sau khi Quý Thiến được mời, Phỉ Lệ đã sắp xếp đầu vào đấy, món đồ đấu giá cổ cung cấp là một chiếc vòng ngọc.

Cô có được chiếc vòng ngọc này trong một dịp tình cờ, nhưng vẫn ngại màu sắc chiếc vòng quá lòe loẹt, đúng lúc có đêm tiệc từ thiện, bèn dứt khoát lấy ra đấu giá luôn. Vật phẩm đấu giá đầu tiên không hổ là phát pháo mở màn, ấy vậy mà lại là bản sao bức “Ngày xuân ngắm hoa” của Hoàng Phủ Chương – thành thủ một đời trong thời kỳ bảy nước phân tranh, tuy là bản sao nhưng cũng do đích thân Tề Hoán Chi của vương triều Đại Ninh chắp bút mô phỏng, đến nay đã có hơn 1200 năm lịch sử.

Khoan chưa bàn tới giá trị bức “Ngày xuân ngắm hoa’ của Hoàng Phủ Chương, chỉ riêng danh tiếng ‘thánh họa của Tề Hoán thôi đã đủ khiến người ta đổ xô vào bon chen rồi.

Thậm chí có người còn cho rằng, Tề Hoán chính là ông tổ sáng lập ra cách vẽ lấy hình tả thần’ của hội họa Trung Quốc.

“Không ngờ chơi lớn tới vậy nha?” Quý Thiến chậc lưỡi xuýt xoa, bức tranh như vậy kiểu gì cũng phải bán ra với giá mấy chục triệu!

“Anh em đem tới à?” Tần Phong nghiêng đầu hỏi Nhan Hựu, không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định. “Dạ?” Nhan Hựu hơi sửng sốt rồi cười nói: “Làm gì có? Anh em thích mấy thứ này nhất đó, nếu mà là của anh ấy thì ảnh còn lâu mới nỡ lấy ra quyên góp.”

“Thế à?” Khóe môi Tần Phong khẽ cong lên, nhưng không vạch trần.

Quý Thiến nghe vậy, không khỏi nhìn sang Nhan Hựu.

Tuy cậu ta cố tỏ ra thoải mái, nhưng trước mặt hai diễn viên kì cựu như họ đây, chút diễn xuất này rõ ràng còn kém lắm.

Xem ra bức danh họa này thật sự do Nhan Kỳ bỏ ra rồi. Đập mấy chục triệu vào đây, đầu óc anh ta không có vấn đề đấy chứ? Hay chỉ là anh ta giàu lòng thiện tâm thôi?

“Giá khởi điểm 5 triệu, phạm vi tăng giá là 1 triệu, mời giơ bảng đấu giá.” Theo lời dẫn của MC, những người có hứng thú với bức danh họa đều sôi nổi giơ bảng.

“10 triệu!”

Không ngờ người đầu tiên ra tay đã tăng hơn 5 triệu! Bởi vậy có thể thấy sức hấp dẫn của danh họa này mà.

Lập tức có người tiếp lời: “20 triệu!”

“25 triệu!”

“50 triệu!”

Câu này vừa thốt ra, đám đông lập tức xôn xao.

Không ai ngờ được lại có người năng thẳng tới 50 triệu! Là 50 triệu đó, không phải 50 nghìn đầu!

Hơn nữa 50 triệu này còn phải là tiền mặt đang lưu hành, nếu không phải giàu nứt đố đổ vách thì đúng là không hố ra nổi câu này.

Mọi người nhao nhao nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ở bàn gần sân khấu nhất, một người đàn ông mặc vest màu xanh đen lạnh nhạt đặt bảng số xuống. Anh ta vẫn thong dong thản nhiên, tựa như chỉ thuận miệng gọi giá vậy thôi, toàn thân từ trên xuống dưới phủ một tầng hơi thở lạnh băng lãnh đạm.

Lại là tảng băng lớn đó à?

Quý Thiến nheo mắt, cô tin vào phán đoán của Tần Phong, bức tranh đó hắn là do tảng băng kia bỏ ra, nhưng tại sao anh ta lại tự mua đồ của mình nhỉ? Chẳng lẽ…

Phòng đấu giá cũng không có quy định người bán không thể mua lại đồ của mình, nhưng hầu như không có ai làm vậy cả. Bởi vì ai mà biết được, sau khi thả đồ ra đi hết một vòng trở lại, sẽ bị đẩy giá lên bao nhiều chứ. Nhưng nếu làm như vậy trong một buổi đấu giá từ thiện thì cũng hiểu được.

Nếu như Nhan Kỳ thật sự là người yêu tranh như lời Nhan Hựu nói, vậy thì rất có khả năng anh ta cố ý làm vậy, giành đồ về, bức tranh vẫn là của anh ta, còn tiền thì được quyên góp dưới danh nghĩa của buổi đấu giá.

Nhưng mà, không ai lại chơi lớn cỡ này đâu!

Hơn nữa nếu thật sự muốn quyên góp cứ quyền trực tiếp là được, có gì phải tốn công như thế? Chẳng lẽ anh ta muốn thử xem bức tranh đáng bao nhiêu à?

Đồ thần kinh!

Quý Thiến bày tỏ mình không hiểu nổi.

“50 triệu lần thứ nhất.”

“50 triệu lần thứ hai.” Người chủ trì giơ bùa, đang chuẩn bị hồ tiếng thứ ba thì đột nhiên…

“60 triệu!”

Vụ quái gì đây?

Quý Thiến nghiêng đầu nhìn Tần Phong đang giữ bảng bên cạnh, hai mắt trợn tròn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.