*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 “Không phải thật đó chứ? Chẳng phải chị mới có cảm tình với ông chủ hàng xóm à?” Tiểu Lâu kinh ngạc, trong mắt đầy vẻ thảng thốt và lên án, vì nhanh như vậy mà Quý Thiến đã thay lòng đổi dạ.
“Không ai hết! Chẳng có quan hệ quái gì!” Quý Thiến bực mình đáp. “Ừm… may mà chị Phỉ Lệ nhìn xa trông rộng, mua lại ảnh chụp, chứ đợi chị công khai thì chắc chuyện cũng xong cả rồi.” Nghĩ đến sự bận tâm lo lắng của Phỉ Lệ, Quý Thiến cảm thấy hơi hổ thẹn, sau đó lẩm bẩm trong miệng: “Cảm ơn nha.” Nói rồi cô xoay người mở tủ lạnh lần nữa, lấy một chai sữa chua từ bên trong ra.
Cuối cùng cô vẫn không nhắc tới người đàn ông tối qua cùng mình dắt chó đi dạo, Tiểu Lâu hít sâu một hơi, có một số chuyện bọn họ cũng không tiện tham gia quá nhiều.
“ y, được rồi, để em thay chị chuyển lời cho chị Phỉ Lệ. À mà chị Thiển, phải ký gửi nhóc con này cùng với Mao Mao thật đấy à?” Tiểu Lâu chỉ vào chủ Husky trong lồng, hỏi.
“Hỏi thừa, không ký gửi chẳng lẽ mang đến cửa hàng thủ càng gửi nuôi hộ à? Giờ cậu có tìm được cửa hàng thú cưng nào mở cửa chưa? Vả lại, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi phải giải thích thế nào với chủ của nó? Hả?” Quý Thiến có chút bực bội, sau đó xua tay: “Thôi được rồi, đừng lề mề nữa, mau làm cho xong rồi đến đón tôi.”
Thực ra cô cũng rất phân vân, nhưng lúc này không liên lạc được với Tống Trăn, thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành người đi đầu mang chó theo đến đó, đến Kyoto rồi tỉnh tiếp vậy. Trước mắt, vẫn phải ổn định xử lý buổi từ thiện tối nay đã. Đêm từ thiện lần này nhằm tới cơn bão ‘Anna, hiển nhiên địa điểm được đặt tại thành phố G. Nhưng điều khiến người ta phải bất ngờ đó là địa điểm tổ chức lần này lại chọn ở trên con tàu du lịch Ngọc Vũ Hào.
Thành phố G còn được gọi là thành phố lệ, vì khắp nơi đều là hoa lệ. Mà hoa lệ còn được gọi là hoa Ngọc Vũ, bởi khi hoa rơi rụng trông như những viên ngọc xinh đẹp, nên mới có tên gọi như vậy.
Không khó để đoán được địa vị của con tàu mang tên thành phố hoa này, bởi vậy cũng dễ thấy ý nghĩa của đêm từ thiện được tổ chức trên con tàu du lịch “Ngọc Vũ Hào”.
Cơn bão vừa qua, tuy chính quyền thành phố G bị ‘Anna giáng một đòn bất ngờ không kịp trở tay, nhưng về phương diện phòng chống bão thì trước nay cũng không thiếu kinh nghiệm. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, họ đã khôi phục hoàn toàn giao thông và mạng thông tin của cả thành phố G, duy chỉ có vận tải biển là vẫn đang sửa chữa, dù sao bến tàu và tuyển cảng biển cũng là khu vực chịu tổn thất nặng nề.
Buổi từ thiện lần này diễn ra trên tàu du lịch, phải chăng đó là một tín hiệu? Là tín hiệu cho việc khôi phục vận tải biển và hoạt động của các tàu đánh bắt?
Quý Thiến nhướn mày, xem ra buổi từ thiện lần này trông thì có vẻ gấp gáp, nhưng lại không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ngón tay lướt qua thanh treo quần áo lạnh lẽo và tinh xảo, nhìn đủ kiểu váy dạ hội lộng lẫy và đắt đỏ, trong lòng cô có tính toán, cuối cùng dừng lại trên một chiếc váy màu đen.
Đó là một chiếc đầm lễ phục ôm có độ dài trung bình, điểm nổi bật nhất chính là lớp ren trông như được thêu trên bề mặt váy, đồng thời làm nổi bật các lớp, khiến màu đen càng trở nên gợi cảm và tao nhã.
Bên vai trái là cầu vai rộng bằng bàn tay, bên phải được thiết kế dây đeo, phối hợp nhịp nhàng với thiết kế hình lá sen gấp trước ngực, cùng đường cong của trang sức đeo cổ làm nổi bật lên xương quai xanh gợi cảm và tinh tế.
Đường cắt lập thể ở phần eo khiến vòng eo mê người lại càng lộ rõ, nhỏ nhắn đến mức bàn tay ôm được hết. Màu sắc đơn giản như vậy lại càng làm nổi bật lên ý đồ’ trong thiết kế độc đáo.
Quý Thiến đứng trước gương ngắm nghía, một đôi cao gót gót mảnh cùng màu, cộng thêm chiếc túi nhỏ màu trắng dây vàng, trên cổ phối thêm một chiếc dây chuyền pha lê đen tự nhiên hình vòng cung, tổng thể vừa trang nhã lại vẫn lộ ra sự quyến rũ, quyến rũ mà lại không hề mất tự nhiên, vừa đẹp.
Cô hài lòng cong khóe miệng, hừm, là một ngôi sao, không toan tính chút sao mà được. Có điều, khi từ trên xe bảo mẫu xuống, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Hạ, Quý Thiến chợt phát hiện chút toan tính đó của mình căn bản không thấm vào đầu.
Cùng lúc đó, Tiêu Hạ – một trong tử tiểu hoa đán, vừa hay gần đây quay phim ở thành phố bên cạnh thành phố G, cho nên cũng tới.
Cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, lớp vải mỏng trên váy không biết làm từ chất liệu gì, nhẹ nhàng xuyên thấu, tựa như mộng ảo giúp cô ta tỏa ra khí chất phiêu đãng thần tiên.
Điều quan trọng nhất là, phần thân trên của chiếc váy hơi lộ màu xanh nhạt, nhìn gần mới thấy thì ra phía trên thêu hoa lê trông như thật, mà màu xanh nhạt kia vừa hay chính là đài hoa lê.
Thành phố G còn được gọi là thành phố lê, phải công nhận, chiếc váy này quả thực tấn công tốn sức. Hơn nữa, dường như thợ may không chỉ làm trong một hai ngày là xong kịp được.
“Tiểu Thiển, lâu rồi không gặp.”
Tiêu Hạ bước tới trước, vươn bàn tay trắng nõn ra.
Nhìn cô ta tươi cười rạng rỡ, trông không hề có chút xa cách nào, trong khoảnh khắc Quý Thiến bỗng thấy hơi hoảng hốt, tựa như năm đó khi hai người vẫn còn là người mới, cùng nhau học lời thoại, làm bài tập, cố gắng quay phim ở thành phố điện ảnh Lộc Xuyên.
Những khoảnh khắc hoảng hốt ấy chỉ là trong nháy mắt, cô lập tức đưa tay ra nắm lại, dịu dàng cười đáp: “Cũng chưa lâu lắm, chỉ mới hai tháng thôi, Tiêu Hạ.” Tiêu Hạ còn có thể gọi cô là Tiểu Thiến, nhưng cô lại không thể nào gọi cô ta một tiếng Tiểu Hạ được nữa rồi.
Đối phương cũng không quan tâm, chỉ ngắm cô một lượt từ trên xuống dưới rồi khen: “Bộ này của cậu trông đẹp thật đó.”
Quý Thiến khẽ cười không đáp, Tiêu Hạ lại vui vẻ cười lên, tiếng cười vang như chuông bạc: “Lúc nào cậu cũng vậy, trong thì có vẻ hờ hững, nhưng thật ra lại rất giỏi tính toán. Phần ren của chiếc váy này tốn không ít công sức đâu nhỉ?” Nói rồi, cô ta còn ghé vào bên tai Quý Thiến, nhỏ giọng nhả từng chữ “Đồ, giả, nai.”
Quý Thiến lùi về sau một bước, nhìn nụ cười ngây thơ vô hại cùng với cặp mắt phượng xinh đẹp độc nhất của cô ta, khóe miệng nhếch lên, lập tức cười đáp: “Không mưu mô thì chỉ e đến xương cũng chẳng còn, không phải ư?”
Nói xong cô chủ động kéo tay Tiêu Hạ, mời cô ta cùng bước lên tàu.
Cảm giác được Tiêu Hạ muốn giật tay lại, cô bèn ghé sát lại nói: “Phóng viên đang chụp đấy, chắc cô cũng không muốn tối nay lọt ra tin tức hai chúng ta bất hòa đâu nhỉ?”
Dứt lời, cô chẳng thèm quan tâm Tiêu Hạ phản ứng thế nào, quay đầu lại nhìn về phía ống kính mỉm cười, vẫy tay trang nhã. Cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi giữa hai người chỉ giống như hai cô bạn thân đang thì thâm mà thôi.
Tiêu Hạ căm phẫn trong lòng, nhưng lại không làm gì được cô, dù sao Quý Thiến nói cũng đúng, nếu tin tức bất hòa truyền ra ngoài thì đối với hai người bọn họ mà nói, đều không phải là chuyện tốt. Vậy nên, cô ta chỉ có thể treo lên một nụ cười giả tạo, mỉm cười đi theo.
“Coi như cô giỏi, Quý Thiến, tôi thật sự đánh giá thấp có rồi.” Giữa lúc chụp ảnh, cô ta nghiêng đầu ghé sát Quý Thiến nói.
“Cảm ơn đã khen, nhưng mà, như nhau cả thôi.”