*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 “Anh nhận điện thoại trước đi.” Quý Thiến khẽ nâng cằm, ý bảo anh nhận điện thoại trước. Cô là người sai, đương nhiên chỉ có thể đóng vai thấp cổ bé họng, điều này cô tự biết rõ. Tống Trăn liếc thấy ba chữ “Lục Minh Thần” hiển thị trên màn hình điện thoại nên cũng không từ chối, bèn cầm điện thoại lên nghe.
“Bác sĩ Lục.” “Có phải anh Tổng không? Rất xin lỗi, vừa nãy mới thấy tin nhắn của anh, đàn anh đã từng nhắc về anh với tôi…”
Lúc Tống Trăn nghe điện thoại, Quý Thiến bế Mao Mao lên, ra vẻ hung ác dạy dỗ nó. Thế mà dạy dỗ cả buổi, cuối cùng nhóc con này lại thừa lúc cô không để ý mà ngoạm cô một cái.
“Y… cái đồ hư đốn này.”
Trong giọng điệu trách mắng, rõ ràng chứa sự yêu chiều nhiều hơn.
Tống Trăn nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu lại. “Được, sáng mai gặp lại.” Vừa hay gọi xong, anh tắt máy, rồi đi về phía Quý Thiến.
Sau khi bị Tống Trăn liếc một cái, Quý Thiến lập tức ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh. Chó nhà mình làm loạn nhà người ta lên như vậy, cô còn ở đây đùa giỡn với Mao Mao, bị chủ nhà bắt tại trận, chắc là lúc này chủ nhà lại càng tức hơn nhỉ?
Nào ngờ Tống Trăn chỉ bước qua nói: “Hai người cứ tiếp tục.” Nói xong thì vươn tay định đóng cửa.
“Ấy!”
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, một bên chân dài của Quý Thiến đã thò vào chặn khe cửa, cả người cũng dán lên đó, vẻ mặt đáng thương nói: “Anh hàng xóm tốt bụng này. Tuy chó nhà tôi cố ý, nhưng mà tôi cũng rất thành tâm, chúng ta có thể phân rõ ra được không? À thì, tôi thật sự muốn bồi thường, có câu “bản anh em xa mua láng giềng gần, sau này hai chúng ta còn cùng sống ở đây, đừng vì con chó mà mích lòng nhỏ. Hơn nữa, nếu lần sau có việc gì, tôi còn có thể chăm con Husky nhà anh giúp mà, đúng không? Cùng là người nuôi chó cả, thông cảm chút nha.”
Cô nói liền thoắng một hơi, thế mà cũng có lý ra phết.
Tống Trăn nhìn từ thể duỗi chân chặn cửa của cô, không khói nhướn mày, xem cô còn định mồm mép gì nữa.
“À mà, cái chân này của tôi đã mua bảo hiểm rồi, nếu anh không mở cửa, kẹp trúng thì có thể sẽ hơi đắt đó.”
#
Tống Trăn quả thực không ngờ, Quý Thiến lại mặt dày đến vậy, lôi cả thủ đoạn tống tiền ra dùng luôn rồi.
Vốn không định để ý đến cô, nhưng dù sao hai người cũng từng tiếp xúc, biết rằng cô không thật sự muốn tống tiền, chắc là đang cố ý gợi chuyện để xoa dịu sự lúng túng, nên anh hé cửa ra một chút.
“Cô muốn bồi thường tôi đến vậy à?” Anh hỏi, nhưng Quý Thiến còn chưa kịp gật đầu đã thấy anh chuyển chủ đề nói: “Hay là, cô chỉ là muốn biết về tiến trình vụ án?”
Quý Thiến bị vạch trần cũng không hề tức giận, cô cười hì hì đáp: “Cả hai đều là thật tâm thật ý, còn thật hơn cả trân châu nữa!”
Tất nhiên, muốn tiếp cận anh, muốn hiểu anh nhiều hơn cũng là thật.
Nhưng hiển nhiên, Quý Thiến không thể nói ra câu này.
“Chị Thiển?!” Giọng nói kinh ngạc của Tiểu Lâu đột nhiên vang lên. Cô quay đầu lại thì thấy Tiểu Lâu đang há hốc mồm nhìn mình, vẻ mặt ngơ ngác.
“Chị Thiến, chị đang làm gì thế?” Cậu nhăn nhó bước tới, sau khi thấy rõ tư thể của Quý Thiến thì lại càng muốn che mặt, lông mày không khỏi giật giật cứ như đang nhảy múa.
Thấy Tiểu Lâu nháy mắt ra hiệu, Quý Thiến đành phải cúi xuống nhìn theo tay cậu. Ồ, hóa ra chân mình vẫn còn kẹt trong khe cửa.
Tuy rằng cơn bão đi qua mang đến sự mát mẻ, nhưng nhiệt độ vẫn rất cao, Quý Thiến mặc quần đùi mùa hè, cặp chân thon dài thẳng tắp thu hết vào trong tầm mắt.
Cô chặn ngang cửa như vậy, lộ ra đôi chân vừa dài vừa thắng, cơ thịt trên chân săn chắc cùng với làn da trắng nõn nà, trồng lại càng mê người.
Chẳng qua… tư thế này quá lộ liễu và mất lịch sự.
Hiển nhiên Quý Thiến cũng nhận ra vấn đề, cô bình tĩnh chầm chậm thu chân lại, trên mặt lộ ra một nụ cười thương hiệu ngượng ngùng.
Đúng lúc này, chân mày Tống Trăn nhíu lại một cách khó nhận ra. Quý Thiến tưởng rằng hành vi “lộ liễu của mình khiến anh phản cảm, nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cô cũng trở nên kỳ lạ.
“Mùi gì vậy nhỉ, sao thổi thể ?” Tiểu Lâu che mũi, không nhịn được thắc mắc.
Cậu vừa nói xong, bầu không khí như có gì đó đọng lại, mặt Quý Thiến phừng một cái nóng lên, ánh mắt kinh ngạc đối diện với Tống Trăn, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã vươn tay tóm lấy Mao Mao trong lòng cô một cách chuẩn xác. Quý Thiến vẫn đang sửng sốt, thì Mao Mao đã bị người đàn ông cưỡng chế nhét vào trong ngực Tiểu Lâu.
“Gì chứ!” Tiểu Lâu luống cuống ôm lấy Mao Mao bị nhét qua, trong tay vẫn còn cầm hai cái túi ni lông, chiếc túi lắc lư, cậu muốn buông tay nhưng lại không dám, nhất thời muốn phát điên.
Quý Thiến nhìn vòng tay đột nhiên trống không của mình, rồi lại nhìn Tiểu Lâu đang phát điên, trong đầu trống rỗng, quả rắm thổi này của Mao Mao quả thực khiến người ta xấu hổ hơn cả chính cô thả bom.
“Nhóc con nhà cô, vừa ăn lắm lại đánh rắm thối nữa, có cho tôi cũng không nuôi nổi đâu.” Giọng điệu trêu ghẹo của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai. Quý Thiến nhắm mắt, cắn môi, ngượng chín cả người. Câu này của Tống Trăn là đang trả lời cho câu nói trước khi nghe điện thoại, rằng muốn đưa Mao Mao cho anh tùy ý xử trí hay sao?
Nhưng không ai ngờ, cô sẽ làm động tác tiếp theo, Chỉ thấy cô giơ tay lên đẩy một cái, Tống Trăn bất ngờ không kịp đề phòng, bị cô đẩy vào tường.
“Vậy anh còn muốn thế nào?” Sau khi cơn giận tăng cao, cô hằm hằm nhìn thẳng vào anh, nhân tố bạo lực trong máu bắt đầu quật khởi, “Không cho phép nói nữa, nếu không tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đầu!” 1
Cánh tay cô nắm lấy áo anh mặc dù mảnh mai, nhưng cánh tay nhỏ cùng những đầu ngón tay lại ẩn chứa sức mạnh. Tống Trăn tin rằng, sức bộc phá của thân hình nhỏ bé này thật sự rất ghê gớm, cô không chỉ từng luyện võ, mà thực lực cũng không yêu đâu.
Thế nhưng mà, đây là thẹn quá hóa giận à?
Tống Trăn chợt cảm thấy hơi buồn cười, thấy cô vì xấu hổ mà khuôn mặt trở nên đỏ ửng như sắp ngất đến nơi, vừa mịn màng lại mỏng manh, rất hồng hào tươi tắn. Tiếp đó lại nhìn tới đôi mắt hạnh trong veo như ngọc kia, vì tức giận mà trở nên đầy sức sống, quả thực đẹp đến rung động lòng người.
Anh bỗng nhớ tới đôi mắt trong ký ức, vừa hồn nhiên lại bừng bừng ý chí.
Rõ ràng Quý Thiến trước mặt lớn hơn cô ấy vài tuổi, nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ và sức sống ấy, điều đó khiến anh bỗng thấy hơi xúc động.
“Hay là, cô mời tôi ăn một bữa đi?”
Anh chợt nhớ đến vẻ mặt thỏa mãn của Quý Thiến khi ăn mì lúc sáng. Thực ra, đã rất lâu anh không có cảm giác thèm ăn, nhưng sáng nay khi nhìn thấy cô ăn, lần đầu tiên anh lại cảm thấy thèm ăn, hơn nữa vừa hay anh cũng đang đói. Thứ mà Tiểu Lâu đang xách trên tay, chắc hẳn là đồ ăn, nếu đã có sẵn thì tội gì phải phiền phức nữa?
“Hả?” Diễn biến thay đổi quá nhanh, khiến Quý Thiến suýt thì không kịp phản ứng.
“Bồi thường.” Tống Trăn nhắc nhở cô.
“À…” Lúc này Quý Thiến mới bắt kịp, sau đó lại phát hiện thế mà mình còn ép người ta vào tường, lập tức thu cái tay sai trái” lại, giơ hai tay giống như đầu hàng.