Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 30




*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1 140345.png Thế nhưng một Phỉ Lệ có yêu cầu cao vời vợi với cả chất lượng cuộc sống và tình cảm lại có một điểm chí mạng, đó chính là cô hoàn toàn không có sức chống cự với những cậu chàng idol trẻ đẹp.

Có điều, “bà cô già’ như cô đây, làm sao có thể hạ mình cầm ảnh đi xin chữ ký cho được, thế nên Quý Thiến da mặt dày mới có cơ hội đục nước béo co, dùng cái này để dụ dỗ Phỉ Lệ, mà có thể nói là bách phát bách trúng, mười lần thành công cả mười!

Quả nhiên…

“… Được rồi.”

Dường như Quý Thiến nghe được cả tiếng nghiến răng nghiến lợi từ đầu dây bên kia.

“À mà, đạo diễn Vệ có một bộ phim mới muốn chọn diễn viên, kịch bản lúc nào về chị sẽ gửi qua cho cô, chị nghĩ chắc cô sẽ thích, nhưng lần này đạo diễn Vệ làm nghiêm lắm, tất cả các nhân vật đều phải thử vai, cô phải tự mình cố gắng đó.” Vừa nói đến công việc, Quý Thiến lập tức đàng hoàng lại, nét mặt cũng có vẻ nghiêm túc.

“Phim gì ạ?”

“Tiên hiệp.” “Cái gì cơ? Không phải đạo diễn Vệ chỉ quay thể loại tiểu thuyết võ hiệp Cổ Lãng thôi à?”

Cổ Lũng là nhân vật kinh điển sáng lập ra võ hiệp, đã qua đời nhiều năm, Vệ Lâm là fan trung thành của ông ấy, bao năm nay về cơ bản đều làm phim võ hiệp chuyển thể từ tiểu thuyết Cổ Lãng, bây giờ lại chuyển sang quay tiên hiệp?

“Kịch bản chị đã đọc qua rồi, kết cấu mạch lạc, đặc điểm nhân vật nổi bật, nội dung cốt truyện cũng không có điểm chết, cô có thể thử xem.” “Em bắt đầu đi lên từ tiên hiệp mà, Phỉ Lệ, nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ cổ trang, em muốn thử những nhân vật khác nữa.”

Quý Thiến bày tỏ tiếng lòng, tuy rằng cô được đánh giá là một trong tử tiểu hoa đán, nhưng loại danh tiếng hư ảo này rồi cũng sẽ chìm dần, mấu chốt là phải có tác phẩm có sức thuyết phục, cho nên gần đây cô đang thử chuyển đổi hình tượng, mà bộ phim kinh dị tháng trước chính là một bước nhỏ trong đó.

“Chị biết.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Phỉ Lệ trịnh trọng đáp: “Những Quý Thiến, chuyển đổi hình tượng không chỉ là mở rộng con đường diễn xuất, nếu như cùng một đề tài mà em thực hiện được bước nhảy vọt mới, thì fan cũng sẽ tán thành em thôi, tuy rằng đây là một bộ phim truyền hình chứ không phải phim điện ảnh, nhưng hãy tin tưởng vào mắt nhìn của chị.”

Về phương diện này, Phỉ Lệ luôn có ánh mắt rất độc đáo, và quan điểm của cô cũng khiến Quý Thiến phải suy ngẫm. Một lúc lâu sau, Quý Thiến mới gật đầu: “Được, vậy em thử xem.”

“Mà còn chưa chắc em đã lấy được đầu, bởi tác phẩm truyền hình của đạo diễn Vệ cũng có rất nhiều người nhắm trúng.”

“Em biết.”

Cúp điện thoại, Quý Thiến nghĩ đến chuyện ghi hình chương trình “Manh Sủng Giá Đáo, trong lòng vẫn có chút phiền não.

Đây là buổi diễn của cô và Mao Mao, thể mà lại định đến trễ, hơn nữa còn có vẻ rất không có tinh thần tuân thủ hợp đồng. Huống chi, đêm từ thiện không chỉ đơn thuần là đi thảm đỏ, mà chỉ bằng nói đó là nơi để muôn kiểu nữ minh tinh đọ tài khoe sắc thì đúng hơn, ở một mức độ nào đó, nó đã mất đi ý nghĩa vốn có của từ thiện rồi.

Nhưng cô vẫn phải đi.

Một mặt, hành tung bị lộ, không đi thì có vẻ mình không có thiện tâm; mặt khác, là một ngôi sao, cô biết rõ, việc lộ mặt thích hợp vẫn rất quan trọng.

Đây là công việc, cô chỉ có thể chấp nhận.

Không nghĩ nữa, chuyện đã đến nước này, vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị thối, quần áo tham dự đêm từ thiện này, còn phải thu xếp hành lý bay đêm đi Kyoto, rồi tìm hiểu về khách mời của Manh Sủng Giá Đáo tập này, cùng Mao Mao nhà mình bồi dưỡng tình cảm…

Nghĩ đến đây, cô bỗng sực nhớ, hỏi Tiểu Lâu: “À mà, hàng xóm của chị vẫn chưa về à?”

Tiểu Lâu đi ra cửa nhìn, sau đó lắc đầu quay trở vào.

“Sao vẫn chưa về nhỉ…” Quý Thiến không khói thấy hơi lo lắng, chân tướng vụ án là thứ yếu, mấu chốt là ông chú râu xồm không về, chủ nhà cô vẫn còn ở trong nhà anh đó! Nghe tiếng chó sủa thỉnh thoảng truyền đến từ phòng bên cạnh, Quý Thiến thậm chí không dám nói chuyện to, sợ Mao Mao nghe thấy giọng mình lại phát điện, tại chó thính lắm đó!

Cứ thể đi ra đi vào trông ngóng không biết bao nhiêu lần, cho đến tận chiều, Tống Trăn vẫn chưa trở về.

***

Buổi chiều, mưa đã ngớt dần, thời tiết âm u cũng trở nên dễ chịu hơn.

Gió vẫn hơi lớn, những chiếc lá cây còn may mắn sót lại đung đưa xào xạc.

Tống Trăn chống lên hàng rào phòng hộ của đại lộ ven biển, phóng mắt nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

Trên tay anh kẹp một điếu thuốc, làn khói màu xám trắng vừa mới bay lên đã bị cuồng phong hung bạo xé toạc, nhanh chóng tan biến ở phía sau lưng.

Bới tốc độ gió rất nhanh, chỉ chốc lát sau, điếu thuốc đã cháy hết.

Đoạn tàn thuốc ngắn đột nhiên đứt gãy, rơi xuống, bị cơn gió thổi qua phóng khoáng bay đi. Đốm thuốc ở giữa lộ ra màu đỏ vốn có, sáng lập lòe trong gió. Điếu thuốc đã sắp cháy đến ngón tay.

Thế nhưng Tống Trăn lại không nhận ra, ánh mắt vẫn dừng ở mặt biển xa xăm.

Gió rét thổi tới mang theo hơi nước ẩm ướt, phủ lên mí mắt và chòm râu một tầng hơi nước, đồng thời khiến tầm mắt mơ hồ.

Nơi này là con đường ven biển cách tiểu khu không xa, ngoại trừ chỗ lan can nơi anh đứng coi như còn nguyên vẹn, những chỗ khác đều đã bị hư hỏng biến dạng.

Nền đường bằng ván gỗ chống mục đã bị xốc bay từ bao giờ, chỉ còn lại bùn đất trần trụi, thuyền đánh cá bị hỏng, đèn đường bị phá hủy, biển báo đường bị sập, cây cối gãy đổ…

Con đường ven biển đẹp đẽ trước kia gần như bị phá hủy hoàn toàn, tan tác không chịu nổi, không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Nhìn làn nước biển đục ngầu phía xa xa cùng với rác rưởi không ngừng dâng lên theo dòng nước chảy xiết trên mặt biển, nỗi phiền muộn trong lòng Tống Trăn không hề giảm bớt mà càng nặng nề thêm.

“Về tình có thể khoan thử, nhưng tâm ác thì khó có thể tha.”

Lời của đạo sư văng vẳng trong đầu, khiến tâm trí anh rối bời.

Đầu ngón tay đột nhiên nóng bỏng, anh mới giật mình phát hiện, mình lại vừa lãng phí một điếu thuốc. Anh bình tĩnh vứt điếu thuốc xuống, di chân nghiền nát. Bên chân anh vương vãi những đầu lọc, đếm kỹ đã có cả chục cái.

Tống Trăn còn muốn đốt thêm điếu nữa, nhưng lắc bao thuốc lá mới phát hiện không còn điều nào.

Thẩm Mẫn Vinh rất hào phóng, đưa cả bao Ngọc Khế mới bóc qua cho anh, nhưng mà, có nhiều hơn đi nữa cũng chẳng chịu nổi kiểu đốt thuốc này của Tống Trăn. Hết thuốc, Tống Trăn buồn bực cau mày, đầu ngón tay lại bắt đầu không khống chế được khẽ run. Tay phải anh cầm bao thuốc, tay trái chống đầu, sau đó đưa tay vuốt mặt, lau sạch hơi nước trên mặt mình, cuối cùng hạ quyết tâm lấy điện thoại di động ra. Đ

Trượt mở khóa, mở danh bạ ra, ngón tay nhập rồi lại xóa, xóa lại nhập, rốt cục cũng tìm được một người. Lục Minh Thân.

“Nếu như cần hỗ trợ, có thể tìm anh ta.”

Tống Trăn siết chặt điện thoại di động, còn đang do dự, đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là Hạ Liên Quân, đội trưởng đội điều tra hình sự tỉnh gọi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.