*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 Sau cùng cô ta buông bỏ sự kiêu ngạo, khỏe mỗi nặn ra nụ cười bất đắc dĩ: “Được thôi, em không nói nữa, không nói gì nữa.” Nhìn cô ta im lặng, thầy cô ta cúi đầu, Tô Thao không biết cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào, yết hầu lên xuống vài lần, cuối cùng vẫn lựa chọn bày tỏ thẳng thắn.
“Thu Diễm, thật ra… thật ra đoạn video là giả, không có bất kỳ nhân chứng nào.” Nghe thấy vậy, Trương Thu Diễm kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Những cảnh sát đứng xung quanh cũng sững sờ, thế này là sao? Bọn họ không hiểu gì hết? Trương Thu Diễm là người đầu tiên phản ứng lại, nhưng lần này, cô ta không khóc nữa, ngược lại, khóe miệng khẽ nở nụ cười. “Ha, ha ha!” Tiếng cười khàn đặc từ cổ họng khô khốc nghe như tiếng ống bể cũ kỹ, thô ráp chói tai.
Đoạn video là giá, học sinh trung học cũng là giả, đây là một cái bẫy, trong trường hợp không có bất kỳ bằng chứng hay nhân chứng trực tiếp nào có thể xác nhận sự thật phạm tội của cô ta. Người đàn ông râu quai nón kia đã đặt sẵn một cái bẫy để cô ta tự mình chui vào, sau cùng, chính lời khai của cô ta đã tự đưa bản thân vào ngục giam.
Chỉ là, tại sao người cô yêu thương nhất, tin tưởng nhất cũng tham gia diễn xuất trong tiết mục trông có vẻ nực cười mà điên rồ này!
Trông thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm về phía mình, người đàn ông kia không khỏi có chút né tránh, vẻ mặt đau xót nói: “Thu Diễm, em đã lừa dối anh.”
Lừa dối?
Đúng vậy, cô lừa anh, thế nên anh cũng lừa lại cô, hai bên hòa nhau không phải sao?
Nhưng tại sao trái tim lại đau đớn thế này, tại sao lại cảm thấy khó chịu thế này? Cho nên từ đầu đến cuối anh chưa từng toàn tâm toàn ý tin tưởng mình sao?
Kẻ lừa gạt không có tư cách nói đến sự tín nhiệm, cuối cùng cô đã lĩnh hội được ý nghĩa của câu nói này, ánh mắt dần mờ đi.
Ngay lúc đó, một giọng nam trầm thấp lại vang lên. “Đúng, cô ấy đã lừa anh.”
Là người đàn ông có râu quai nón.
Trương Thu Diễm ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu chuyện đã đến nước này anh ta còn muốn gì nữa!
“Không có bất kỳ lý do gì có thể trở thành cái cớ để cô cướp đoạt đi sinh mạng của người khác.” Giọng nói của anh lạnh lùng, trịnh trọng mà nghiêm túc: “Sự nhẫn nại và oán hận đối với Đàm Vẫn Hương nhiều năm qua chỉ là thứ yếu. Trương Thu Diễm, động cơ giết người thật sự của cô là tiên, đó là thứ có thể giúp cho Tô Thao xoay chuyển tình thế, vượt qua kiếp nạn tài chính này.”
Nói tới đây, ngón tay của Tống Trăn có chút run rẩy, dường như anh đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, chân mày nhíu chặt. Trương Thu Diễm ngẩng lên nhìn anh, mím chặt môi không nói gì.
Còn Tô Thao sau khi nghe thấy vậy dường như đã sáng tỏ, anh ta nhìn Trương Thu Diễm bằng ánh mắt khó hiểu mà xa lạ, chút áy náy vì đã lừa dối cô lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Thu Diễm?”
Anh ta gọi một tiếng như thể không hề quen biết, phải dùng cách này để chứng thực.
Cô vì không muốn phải sống những ngày tháng cơ cực với anh, thế nên mới ra tay với mẹ sao!
Nhưng Trương Thị Diễm chỉ mím chặt môi, không nói gì, có lẽ cô ta đã hoàn toàn từ bỏ lý lẽ của mình kể từ khi bảo rằng “Không nói nữa”. Trong mắt cô ta tràn ngập sự chán nản và mệt mỏi.
“Đó là mẹ anh, Thu Diễm, tại sao lại có thể vì tiền mà… đó là mẹ của anh!”
Tiếng gào thét bộc phát như tiếng sấm vang lên bên tai, Trương Thị Diễm cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, trông thấy anh ta đỏ mặt tía tai, lộ ra sự thất vọng tràn trề đối với mình.
Thất vọng? Cô ta đột nhiên gập người lại, cảm giác khó thở.
Ánh mắt anh ta lạnh như băng, đó là ánh mắt xa lạ, đầy sợ hãi, nó giống như lưỡi dao sắc lẹm từng nhát một lăng trì bản thân cô ta. Còn lời anh nói ra không khác gì những thằng nam ung thư thường nói: “Em lấy anh rồi nhất định phải hiếu kính với mẹ anh, bởi vì bà ấy đã rất vất vả.”
Cô không nên được đưa ngón tay trắng trẻo thon dài lên, giống như nhìn thấy những vết máu loang lổ đã được lau chùi đi.
Đúng vậy, đó là mẹ anh, là người thân của anh, thế nhưng cô đã…
Nhưng cô làm vậy là vì anh mà!
Anh lại…
Lúc này, cổ họng cô như nghẹn lại, không thể thốt lên được tiếng nào nữa, chỉ cảm nhận được nỗi ớn lạnh đáng sợ vô cùng đang xâm nhập vào người, ép cô không thể không cuộn người lại, tự ôm lấy bản thân.
Cô đã sai rồi, sai ngay từ khi bắt đầu.
Giây phút này, trong tâm trí cô đột nhiên hiện lên hình ảnh chính mình lúc mới vào công ty, một cô gái dám nghĩ dám làm, tinh thần phơi phới, một cô gái luôn tươi cười, tràn đầy nghị lực. Từ lúc nào, bản thân đã biến thành một người luôn ủ rũ, gương mặt không cảm xúc, cả ngày chỉ biết đến bảng biểu và số liệu, tranh đấu mẹ chồng nàng dâu?
Hình như bắt đầu từ cuộc hôn nhân này.
Lòng tự tôn mãnh liệt thúc đẩy cô nỗ lực tiến về phía trước.
Trong công việc, cô vùi đầu chịu khổ, tranh thủ từng giây từng phút khiến bản thân xoay vòng không ngừng nghỉ như chiếc bánh xe, để năng lực tự thân có thể sánh vai với Tô Thao; còn trong cuộc sống, cô không nề hà việc gì, mọi thứ đều sắp xếp chu đáo tỉ mỉ, để Tô Thao không phải buồn phiền.
Cô ngày càng sống trong nhiều áp lực, mỗi một giây đều không thể lơi lỏng, lòng tự tôn mãnh liệt cùng với sự tự ti không thể tan biến ẩn giấu sâu trong nội tâm, hai thứ ấy mâu thuẫn lại xung đột, khi chúng cùng lúc quấy phá, cô bắt đầu bị mất ngủ, cho tới tận khi bắt buộc phải ỷ lại vào thuốc mới có thể có được giấc ngủ ngắn ngủi.
Nếu như…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh khi mới bước vào công ty, người đồng nghiệp là lập trình viên đã xoa hai tay vào nhau, đỏ mặt tỏ tình với mình. Người ta hiện giờ đã là cha của hai đứa trẻ, một người đàn ông tốt thuộc cung Cự Giải biết chăm lo chuyện gia đình, ai cũng hâm mộ gia đình bọn họ.
Nếu như, nếu như bản thân lúc đó không có lòng ganh đua mạnh mẽ như vậy, không có sự nôn nóng muốn chứng minh bản thân khác biệt, lựa chọn sự bình thản… thì bây giờ liệu cô có thể đã là mẹ của hai đứa con, sống một cuộc sống ngày ba bữa cơm, đơn giản bình dị, nhưng lại yên ổn ấm áp hay không?
Liệu có thể hay không, để không đến mức như ngày hôm nay, cuộc sống mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra, đó còn là chính mình ?
Nhưng, không có nếu như.
Cô ta mỉm cười hờ hững, có chút tự giễu, lại có phần nhẹ nhõm. Một vụ mưu sát cứ thể kết thúc, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, không ai có thể ngờ, kết cục lại thành ra như thế này. Dưới sự chỉ đạo của Thẩm Mẫn Vinh, cảnh sát đi tới, còng tay cô ta lại. Trương Thu Diễm bị áp giải lên xe cảnh sát, khi sắp bước lên xe, cô ta quay đầu lại nói với Tô Thao: “Tô Thao, nếu lần này công ty có thể vượt qua được khó khăn, anh nhất định phải tìm một người thật tốt, sống
cuộc sống hai người không bị mẹ anh làm phiền, sau đó, hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Nói xong, cô ta bước lên xe, không ngoảnh lại nữa. Tô Thao ngây người đứng trong mưa, nhìn theo Trương Thu Diễm bước lên xe đầu không ngoảnh lại, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Chờ đến khi chiếc xe chạy xa rồi, anh ta mới không nên được thì thào nói: “Tại sao lại như vậy? Tại sao.”
Anh ta nhìn sang Tống Trăn và Thẩm Mẫn Vĩnh cầu cứu câu trả lời. Trông thấy anh ta như vậy, Tống Trăn nhíu mày, cảm thấy tức cười trước sự tương phản giữa sự tỉnh ngộ của Trương Thu Diễm và sự bối rối của anh ta.
“Lẽ nào anh vẫn không nhận ra ư, cô ta vì tiền, nhưng xét cho cùng cũng thực sự là vì anh. Mọi lý do đều không thể trở thành cái cớ giết người, cho dù đó là.”
Yêu.
Một tình méo mó, u mê.
Cách yêu sai, thậm chí đối tượng để yêu cũng sai. Cũng may, dường như cuối cùng cô ta đã hiểu ra, còn anh ta lại vĩnh viễn không thể thông suốt.
Không nói rõ ra, cũng không cần thiết phải nói rõ.
Tống Trăn lắc đầu, bàn tay vẫn hơi run rẩy, nhưng không còn rõ ràng như lúc nãy.
Tô Thao sững sờ, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe đã khuất xa, sau đó đồng tử mở to, rồi đột nhiên như hiểu ra được điều gì.
Thế nhưng, chiếc xe trong tầm mắt chỉ còn là một chấm nhỏ.
Cuối cùng, thân là con trai của nạn nhân, chồng của hung thủ, còn là người tham gia quan trọng trong cuộc ‘tự thứ của hung thủ, Tô Thao buộc phải phối hợp với cảnh sát hoàn thành các công việc tiếp theo, anh ta được Thẩm Mẫn Vinh mời lên xe cảnh sát.
Còn về phần Tống Trăn, theo lý cũng phải về Cục để làm ghi chép, nhưng Thẩm Mẫn Vinh lại không có dũng khí mời anh lên Cục ngồi, ngược lại anh ta nghĩ, mấu chốt là cảm thấy mình không đủ thể diện, cứ nhắm một mắt mở một mắt đi.
Nhưng không ngờ, Tống Trăn lại tới gõ cửa kính chỗ anh ta.
Không ai nhìn thấy, cánh tay Tống Trăn gõ lên cửa kính còn khẽ run.
“Có lửa không?” Anh hỏi.