Tống Trăn lại đổi chủ đề, không kể tiếp ân oán giữa mẹ chồng nàng dâu nhà bọn họ nữa, mà nói: “Mấy ngày gần đây, công ty của Tô Thao xảy ra vấn đề về tài chính, bị lỗ nặng, không dễ gì mới nhận được một đơn hàng lớn, chuẩn bị cải tử hồi sinh, nhưng tài chính lại không đủ, hai vợ chồng cô sứt đầu mẻ trán, chạy vạy khắp nơi, thậm chí đem cả gia sản ra cũng vẫn không đủ, Tô Thao chỉ đành gõ cửa nhờ mẹ giúp đỡ, muốn đón bà ấy về chỗ hai người ở chung, sau đó bán căn nhà ở Đào Hoa Viên này đi, hoặc đem bán nhà của hai người đi rồi dọn về đây ở cũng được, nhưng kết quả là bà lão nhất quyết không nghe, còn nói cô đào hết tài sản của Tô Thao.”
“Sao anh biết được chuyện này?” Tô Thao không nhịn được nữa, cất tiếng hỏi.
“Chuyện này nghe ngóng trên thương trường một chút là biết thôi, có thể đêm qua cô không có ý định hại mẹ chồng mình, nhưng trải qua cơn bão, trong tình huống nguy cấp, mẹ chồng cô không những không bỏ qua hiềm khích giữa hai người để bảo toàn tính mạng, mà còn đẩy cô ra khỏi nhà bắt cô đi cứu chó giữa giông bão, coi mạng của cô còn không bằng một chú chó, điều này triệt để kích động cô. Mẹ chồng cô không phải tự mình ngã xuống mà do cô đẩy ngã, sau khi bà ấy chết, hai người có thể danh chính ngôn thuận giải quyết tài sản của bà, đồng thời cuộc sống cũng bớt đi một vật cản.”
Mỗi chữ Tống Trăn nói ra đều như viên đá lớn ném ra khiến đối phương không thể chống đỡ, giọng nói của anh không hề hung hăng, thậm chí có thể nói là vô cùng bình tĩnh ôn hòa, nhưng lại vô tình khiến đối phương căng thẳng, kinh hãi.
Khi nghe anh nói, khuôn mặt Trương Thu Diễm giống như một chiếc mặt nạ dần vỡ vụn ra, nỗi kinh hoàng trong đáy mắt cũng không thể che giấu nữa. “Không, không phải tôi, anh không có chứng cứ, anh không có chứng cứ” Câu nói sau cùng cô ta gần như gào lên. Giọng nói càng lớn càng chứng tỏ người đó đang thiếu tự tin, những cảnh sát đứng xung quanh và cả Tô Thao cũng bắt đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt khác.
“Tô Thao, không phải em, thật sự không phải em! Anh phải tin em, không phải như vậy!” Người phụ nữ hoảng loạn đưa tay bắt lấy cánh tay của Tô Thao, sống chết muốn chứng minh cho chính mình, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Cô ta như vậy, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác cô bị Tống Trăn hàm oan mà vừa bất lực lại vừa đáng thương, cán cân lòng người lại nghiêng thêm lần nữa.
“Trương Thu Diễm, nếu không phải do cô đẩy, vậy cô giải thích thế nào về đoạn video trong điện thoại của tôi, cô cho rằng thật sự không có ai nhìn thấy sao? Tôi đã đi hỏi hàng xóm xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một học sinh trung học, cậu ta vốn dĩ chỉ định quay một đoạn video ngắn khi cơn bão qua đi để gửi cho bạn mình, nào ngờ lại quay được cảnh tượng ngoài ý muốn!”
Tống Trăn lấy điện thoại ra, lời nói khẳng định chắc chắn.
Thẩm Mẫn Vinh lập tức đi tới, Tống Trăn cũng không chần chừ trực tiếp đưa điện thoại cho Thẩm Mẫn Vinh, Tô Thao không nhịn được đứng dậy tới xem.
Đoạn video được phát, tiếng nói vang lên từ bên trong, là tiếng của một cậu bé.
“Đây chính là bão đó, thật khủng khiếp! Mọi người xem này…”
Sắc mặt của Tô Thao và Thầm Mẫn Vinh đều trở nên ngưng trọng, Thẩm Mẫn Vinh nhanh chóng đưa tay chỉnh thanh tốc độ.
Chớp mắt, Trương Thu Diễm như bộc phát, cả người nhảy bổ xuống xe, vươn tay cướp lấy chiếc điện thoại trong tay Thẩm Mẫn Vinh.
“Bắt lấy cô ta!”
“Nhanh!”
Những cảnh sát đứng cách xa kia nào có thể đề phòng một người phụ nữ yếu đuối như vậy, Thẩm Mẫn Vinh và Tô Thao đều không kịp phản ứng, chiếc điện thoại bị Trương Thu Diễm đập trúng tuột tay văng ra.
“Điện thoại!”
Ngay lúc này thời gian như bỗng nhiên bị ấn vào nút quay chậm.
Gương mặt Thẩm Mẫn Vinh méo mó trong tiếng la hét, khóe môi run rẩy để lộ ra hàm răng, chầm chậm giương nanh múa vuốt chộp lên không trung.
Tô Thao ngửa đầu, mí mắt từ từ nâng lên, ánh mắt giống như người sắp chết, tia sáng nơi đáy mắt đang tối đi từng chút một.
Gương mặt dữ tợn của Trương Thu Diêm không hề che giấu vẻ kiên quyết đến cùng, cô ta đưa ngón tay thon dài như móng quỷ lúc nửa đêm vọc vào giữa không trung. Tất cả cảnh sát hoặc lo lắng, hoặc kinh ngạc, hoặc là sững sờ, tất cả đều ngửa đầu lên nhìn theo chiếc điện thoại bị ném lên trên không. Bỗng nhiên một bàn tay đưa ra. Một tiếng bốp vang lên rõ ràng, chiếc điện thoại bị nằm lại trong bàn tay, nút tua chậm thời gian cũng bị bóp nát, mảnh vụn văng ra tứ phía, bầu không khí đột ngột chìm vào im lặng cực độ.
“Bốp!”
Một tiếng vang giòn giã.
Một cái tát này xé rách sự im lặng vô biên, những âm thanh của hiện thực bắt đầu quay trở lại bên tai mọi người.
Tiếng người, tiếng xe cộ, tiếng mưa phùn…
Đối với Trương Thu Diêm, cô ta như bị cái tát làm cho ù đi, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Cô ta ngước mắt lên, sững sờ nhìn người đàn ông đã vung tay với mình, ánh mắt người đàn ông đó đau đớn bùng cháy, còn những hạt mưa tạt vào mặt lại hoàn toàn lạnh lẽo. Cô ta từ từ nâng cằm lên, mái tóc lòa xòa nơi khóe môi sau cái tát, đôi môi nhợt nhạt khiến người ta không đành lòng. Nhưng tất cả mọi người đều biết, chính người phụ nữ trông có vẻ đáng thương, yếu đuối dễ bị bắt nạt này lại nhẫn tâm giết chết một bà lão, giết chết mẹ của người mình yêu nhất! Lòng dạ đàn bà đúng là độc nhất.
Mưa gió vẫn không ngừng, mọi người đều không rét mà run, cảm thấy sợ hãi người đang đứng trước mắt.
Trương Thu Diễm đảo mắt nhìn sắc mặt biến đổi của mọi người, ánh mắt lướt qua một vòng rồi dừng lại trên gương mặt Tô Thao, chỉ có điều phản ứng của Tô Thao cũng không khác những người đứng xung quanh kia là bao, hoàn toàn không ngoại lệ.
Bỗng nhiên cô ta bật cười.
Nụ cười như đóa hoa mùa hè nở rộ, mang theo sự bị thương, châm biếm. Tiếng cười khàn đi, thê lương như tiếng gió thổn thức nghẹn ngào.
“Ha ha ha ha…”
Cuối cùng cô ta nâng cằm lên, những sợi tóc đen rơi xuống khỏi vành tai, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp từ gảy xuống cằm. Khẳng định rằng Trương Thu Diễm rất xinh đẹp, nếu không đã không bị mẹ chồng mắng là loại hồ ly tinh.
“Là tôi, chính là tôi đẩy bà ấy! Tô Thao, có chuyện này em không hề lừa anh, đó là em đã rất sợ hãi, lúc cơn bão ập đến, em thật sự đã rất sợ hãi. Nhưng em đã vì con chó đáng chết của mẹ anh mà buộc phải lao vào trong cơn giông. Tô Thao, em lấy anh chỉ vì em yêu anh, mẹ anh xem thường em là vì em xuất thân từ nông thôn, nhưng bà ấy cũng không nhìn xem, em đã làm thế nào để vào được công ty của các người, em đã dựa vào chính sức của mình, không phải nhờ anh, cũng không nhờ ai khác! Bà ấy cũng không nhìn xem sau khi em lấy anh, chuyện ở công ty em đều giúp anh xử lý gọn gàng! Bà ấy chỉ nhìn vào xuất thân của em, chỉ biết cười nhạo cái tên quê mùa của em, làm như bà ấy tôn quý biết bao!”
Cô ta cười ra nước mắt: “Rõ ràng là mẹ anh một mực đòi đuổi em ra khỏi nhà, kết quả thì sao, mẹ anh gặp bạn bè thân thích lại nói em xúi giục anh ngược đãi mẹ già, còn nói nuôi con không bằng nuôi chó, nếu không có hai chúng ta chu cấp bà ấy có thể nuôi được chỗ không? Em e là bà ấy tự nuôi mình còn khó đấy! Ngoại trừ xuất thân tốt một chút, lấy được cha anh rồi bà ấy làm được gì, bà ấy làm được gì cho cải nhà này? Từ đầu tới cuối đều ra vẻ tiểu thư con nhà giàu có, nếu phải kể ra xem bà ấy làm được gì cho cái nhà này, thì đó chính là đã sinh ra anh, nhưng bà ấy đã dạy anh được điều gì? Chẳng phải bà ấy thích Vợ trước của anh sao, tại sao anh không nói cho bà ấy biết, vợ trước của anh chính là vì không chịu nổi bà ấy nên mới ly hôn với anh?!”
“Đủ rồi!” Tô Thao lớn tiếng cắt ngang lời cô ta: “Đủ rồi…”