*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 Trước đó ở biệt thự ven hồ, Tống Trăn đã quan sát thấy, tiểu khu này thoát nước rất tốt, cơ bản tầng hầm không bị ảnh hưởng bởi cơn bão, cũng không có phát sinh mấy hiện tượng úng nước này nọ, đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến vị trí địa lý của Thắng Cảnh Lãm Sơn, tuy rằng ở bờ biển, những khu này lại nằm trên lưng chừng núi.
Cho nên anh suy đoán, hẳn là bãi đỗ xe ngầm không bị ảnh hưởng bởi cơn bão, nhiều nhất chỉ đọng chút nước thôi, chứ không đến mức ngập lụt.
Đúng như dự đoán, mấy người di chuyển vào tòa nhà, từ lối đi an toàn thông xuống tầng hầm, ngoại trừ một vài đường ống có nước rỉ thấm ra, và lối vào gara có dấu vết nước mưa chảy vào hình thành vũng nước đọng, thì về cơ bản bãi đỗ xe không có gì đáng ngại.
“Bên này.” Tô Thao đi ở phía trước dẫn đường, chỗ đậu xe nhà mình, đương nhiên anh ta biết rõ.
Đi chưa tới mười mét, Tô Thao dừng lại trước một chiếc BMW X6 màu đỏ, anh ta không chỉ, cũng không nói gì, nhưng mọi người đều biết, xe nhà anh ta chính là chiếc trước mắt này.
Tất cả mọi người cũng không lên tiếng, yên lặng chờ đợi cảnh sát mang chìa khóa tới, không khí trở nên yên tĩnh, giống như chiếc xe trước mắt không phải là xe, mà là một chiếc hộp ma thuật Pandora khủng bố, sau khi mở ra, không biết sẽ có con quái vật nào xuất hiện.
Cũng may, không khí giằng co này không kéo dài quá lâu.
“Cậu đi cầu thang bộ xuống, chúng tôi ở bãi đỗ xe tầng một âm dưới Đào Hoa Viên, ra khỏi cầu thang rẽ phải đi năm mét là sẽ nhìn thấy chúng tôi.” Thẩm Mẫn Vinh cầm bộ đàm chỉ dẫn. Rất nhanh, có một người chạy chậm về phía bọn họ, nghe thấy tiếng động, ánh đèn flash từ điện thoại di động của mọi người chiếu qua.
Trong ánh sáng, tóc, mặt và quần áo của viên cảnh sát trẻ tuổi đều ướt nước, trên ống quần cũng dính đầy bùn, cậu ta thở hồng hộc đưa chìa khóa cho Thẩm Mẫn Vinh: “Đội trưởng, đây ạ. Vừa rồi khi tôi hỏi cô
gái kia để lấy chìa khóa thì mặt cô ta tái mét, cứ nói tối hôm qua hỗn loạn quá nên không biết mất ở đầu, sau đó có một người anh em tinh mắt, thấy túi quần cô ta hơi phồng, cô ta mới chịu móc ra.”
Viên cảnh sát nói liên một hơi rồi ra ban công hít thở, khuôn mặt ướt đẫm sung huyết đến đỏ bừng.
Tô Thao nghe vậy, dự cảm bất an trong lòng càng tăng.
Tống Trăn đi tới cốp xe, ánh mắt như điện, trong trầm ổn lộ ra sự sắc bén, trầm giọng nói: “Mở ra đi.”
Giọng điệu trầm thấp của anh như lưỡi dao sắc bén cắt ngang bầu trời, khiến người ta không thể nào trốn tránh. Sự cuốn hút ấy, giờ phút này nghe vào tai, lại phảng phất như mang theo ma lực, làm cho người ta sinh ra khiếp đảm cùng sợ hãi.
Ngay cả Quý Thiến là người ngoài cuộc, cũng không nhịn được âm thầm nắm lấy cánh tay Tiểu Lâu, che giấu sự căng thẳng khó hiểu của mình.
Tiểu Lâu cũng giống thể, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
Thẩm Mẫn Vinh nhận lấy chìa khóa nhưng không đưa cho Tô Thao, mà nghe theo lời Tống Trăn, nhấn nút mở khóa cốp xe.
Theo nắp cốp xe chầm chậm tự động nâng lên, dưới ánh sáng từ điện thoại di động của mọi người, đồ đạc bên trong cũng hiện ra trước mắt.
Cốp xe rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng bởi vì cốp xe địa hình tương đối cao, cho nên còn góc khuất, vì vậy mọi người không hẹn mà cùng đi về phía trước một bước, nhìn xuống. Chỉ thấy trong cốp xe sạch sẽ ngăn nắp có đặt một hộp nhựa trong suốt kỳ lạ, trong hộp chứa gần nửa hộp đậu đã bóc vỏ, bên cạnh hộp nhựa đặt một cái túi xách.
“Chính là cái này.” Tống Trăn chỉ vào túi xách.
Thẩm Mẫn Vinh hiểu ý, lập tức đánh mắt ra hiệu cho viên cảnh sát phụ trách thu thập chứng cứ tiến lên, đầu tiên là tiến hành chụp ảnh toàn bộ chiếc xe, rồi lại chụp cận cảnh hai đồ vật trong cốp xe, sau đó mới buông máy ảnh xuống, đeo găng tay cẩn thận xách túi xách ra ngoài.
Theo động tác cẩn thận của anh ta, một chiếc váy nữ giản dị hiện ra trước mặt mọi người. Không ai quan tâm đến họa tiết trên váy, bởi vì ánh mắt mọi người đều đã bị vết máu dính trên góc váy thu hút.
“Nếu như không ngoài dự đoán thì trên váy này có máu của bà cụ và cả máu của con chó kia, còn cái hộp nhựa này, trên hạt đậu hẳn là cũng có vết máu chó, còn cái hộp, có thể sau khi xét nghiệm các anh sẽ có phát hiện khác.” Tống Trăn nói.
Giọng anh lạnh nhạt, đều đều trầm ổn.
Quý Thiến ngẩng đầu nhìn về phía anh, trên mặt anh không mảy may có chút bất ngờ hay kinh ngạc, giữa đám đông, anh vẫn bình tĩnh lạ thường, như thể tất cả đều đã nằm trong dự liệu của anh từ trước. Mà trên thực tế, quả thực tất cả những chuyện này đều đã bị anh đoán trúng thật.
Chẳng lẽ, đây chính là bằng chứng mà lúc trước anh nói ư?
Làm sao mà anh tìm ra được vậy?!
Tuy rằng rất sốc với những thứ phát hiện trên xe của con dâu nạn nhân, nhưng Quý Thiến càng tò mò với việc Tống Trăn làm sao để suy đoán ra hơn. Cô cảm thấy mình cũng tham gia vào toàn bộ vụ án, nhưng cho đến khi cái gọi là chứng cứ được bày ra trước mặt, cô vẫn không thể nào hiểu nổi, không thể xâu chuỗi những thứ này với cái chết của bà cụ.
Nhưng bây giờ lại không phải thời điểm thích hợp để hỏi, bởi vì nghiễm nhiên Tô Thao không thể nào chấp nhận được sự thật trước mắt.
Anh ta vươn tay muốn giật lấy chiếc váy trong tay cảnh sát, may mà viên cảnh sát kia nhanh tay lẹ mắt, nhét vật chứng vào trong túi vật chứng rồi xoay người đi, đồng thời, Thẩm Mẫn Vinh cũng bắt lấy tay Tô Thao.
Thấy Tô Thao bị ngăn cản, người đàn ông áo đen lập tức vươn tay nhắm về phía Thẩm Mẫn Vinh. Đúng lúc này, một cánh tay đầm nghiêng vươn ra, một phát túm lấy cánh tay anh ta, cổ tay anh ta vừa chuyển động muốn tránh đi, bàn tay kia lại giống như kim sắt, khiến anh ta không thể nào nhúc nhích.
Lúc nghiêng đầu nhìn qua thì đụng phải chủ nhân của bàn tay kia… Tống Trăn.
Tuy rằng Tống Trăn không nói câu nào, nhưng ánh mắt lạnh bằng của anh cũng đủ để đông cứng cá máu người ta. Người đàn ông áo đen giật mình thảng thốt, một loại cảm giác nguy hiểm xuyên thấu toàn thân, không dám manh động nữa.
Mà đầu này, tay Tô Thao dừng lại giữa không trung, qua một hồi lâu, anh ta mới chậm rãi thu năm ngón tay lại, đồng thời miệng ấp úng lên tiếng: “Tại sao, tại sao lại.. Đây là váy tôi mua cho Thu Diễm, làm sao lại… Không thể nào, cảnh sát, cái này không thể nào, liệu có chỗ nào sai rồi không?”
Anh ta đột nhiên xoay người hỏi Tống Trăn, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng hy vọng.
Cùng lúc mất đi người thân, anh ta không thể nào chịu đựng nỗi đau mất đi người mình yêu nhất được nữa.
Tống Trăn khẽ nhíu mày: “Tôi cũng rất muốn biết, dưới tình huống bão ác liệt như vậy, cô ấy đang liều mạng bảo vệ mẹ anh, mà điều gì lại khiến cô ấy đột nhiên sinh ra ác niệm, thúc đẩy cô ấy phạm phải tội nặng như vậy, thậm chí còn có thể bình tĩnh lạ thường dọn dẹp tàn cục, diễn kịch trước mặt chúng ta.”
Lời Tống Trăn nói không chỉ khiển Tô Thao, thậm chí còn khiến Thẩm Mẫn Vinh và Quý Thiến ngơ ngác không thôi, cái gì, Trương Thu Diễm từng hết sức cố gắng bảo vệ bà cụ trong cơn bão, nhưng cuối cùng lại giết chết bà ấy?
“Quan hệ giữa vợ anh mà mẹ anh có tốt không?” Tống Trăn lập tức hỏi.
Bỗng dưng bị hỏi về vấn đề mẹ chồng nàng dâu nhạy cảm, rõ ràng Tô Thao có một khoảnh khắc do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói thật: “Không… tốt lắm.” Tống Trăn híp mắt, nói tiếp: “Hai người và bà cụ ở riêng. Hắn là vợ anh đối với mẹ anh cũng không tệ lắm, nhưng mẹ anh lại không cảm kích, hơn nữa còn tìm mọi cách gây khó dễ.” “Làm sao anh biết?” Tô Thao kinh ngạc, lập tức nghĩ đến tình huống trước mắt: “Nhưng chuyện này thì có liên quan gì chứ? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tôi không tin là Thu Diễm làm, cảnh sát, nhất định các anh nhầm ở chỗ nào rồi! Chắc chắn là nhầm rồi!”
Thái độ kiên trì của Tô Thao là điều Tống Trăn không ngờ tới, chân tướng đang ở ngay trước mắt anh ta, nhưng lại như bị phủ một tầng vải mỏng, chỉ thiếu một chút gì đó nữa thôi.
Đột nhiên, trong đầu anh chợt lóe lên!
“Không ổn, bảo cảnh sát coi chừng Trương Thị Diễm cẩn thận, có thể cô ta sẽ tự sát.”