*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 Có quần chúng tinh mắt hét toáng qua hàng rào: “A! Tay! Tay!”
“Mẹ ơi! Là tay chân người!”
Tin tức kinh hoàng phát hiện chân tay trong vườn hoa lập tức lan rộng trong đám đông, kéo đến sự hoảng loạn và bất an rét lạnh như đóng băng. Chân mọi người như đều bị ghim tại chỗ, từng người nghển cổ, vừa sợ hãi lại tò mò. Quý Thiến cũng vậy, một tay cô gắt gao túm lấy cánh tay Tiểu Lâu, tay kia che mắt mình, hai ngón tay hé ra một khe hở, đôi mắt mở to nhìn qua đó.
Với cặp mắt cận thị của cô thì căn bản cũng không thấy rõ gì, nhưng cô nhìn cái túi được cảnh sát đào ra dính đầy bùn đất, tựa như vẫn có thể xuyên thấu qua cái túi dơ bẩn ấy, thấy rõ bàn tay đáng sợ bên trong.
“Đừng xem, đừng xem nữa, bên điện lực đang khẩn trương sửa chữa mạch điện trong khu, các vị mau về nhà kiểm tra mạch điện nhà mình xem có nhảy cầu trì hay đứt dây không, có vấn đề gì thì nhân viên sửa chữa sẽ lập tức giải quyết cho, cả khí gas, nước máy cũng kiểm tra lại hết đi, chỗ nào cần giúp đỡ thì nhanh chóng liên lạc với ban quản lý vật tư.”
Đột nhiên, trong đám đông có mấy người hô lên.
Cư dân vây xem vừa nghe thế, lập tức có người vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Vài người còn cố nói thêm mấy câu khuyên nhủ: “Chỗ này có gì hay mà xem, chuyện nhà mình còn lo chưa xong, đừng rỗi hơi quan tâm nữa, mau về nhà xem thế nào đi, không là không kịp đầu! Về đi, về đi thôi! Vả lại đằng nào cảnh sát bên này chả công bố kết quả, qua vài ngày nữa là biết thôi mà.”
Vừa nghe thế, những người lúc trước còn do dự lại rời đi thêm một số, hiện trường chỉ còn dư lại lác đác vài người.
“Em gái à, tôi cũng về đây, nếu có tin gì thì báo một tiếng nha, tôi về trước, cháu tôi còn đang chờ nước nóng pha sữa đây này!” Bác gái tích cực nhất lúc trước cũng chào Quý Thiến, rồi nhanh chân rời đi.
Quý Thiến còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đột nhiên thấy mùi ngưa ngửa.
“Hắt xì!”
Không hề báo trước, cô đột nhiên hắt hơi một cái, chảy cả nước mắt.
Mưa vẫn còn tí tách rơi, đứng dưới mưa lâu như vậy, cô và Tiểu Lâu cũng ướt nhẹp hết rồi. “Chị Thiển, chị bị cảm rồi à?”
“Chắc là hơi hơi, có lẽ do tối hôm qua mặc quần áo ướt, không sao đâu.” Cô day cái mũi hơi ngứa nói.
“Hay chúng ta cũng về đi?” Tiểu Lâu đề nghị.
Đứng đây xem cũng chẳng để làm gì, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến bọn họ, huống chi thân phận nghệ sĩ của Quý Thiến có thể bị lộ bất cứ lúc nào, nếu chuốc thêm phiền toái thì mất nhiều hơn được quan trọng nhất là hôm nay trời còn mưa, nếu như dầm mưa nữa sức khỏe sẽ không chịu nổi.
“Nhưng mà chị hơi tò mò, muốn biết rốt cuộc trong kia xảy ra chuyện gì.” Quý Thiến lắc đầu, mặc dù không thấy rõ, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm vào bên trong hàng rào.
“Nhưng mà…”
Tiểu Lâu không nói nữa, bởi vì tuy rằng không thấy rõ nhưng Quý Thiến vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, ánh mắt lộ vẻ cố chấp.
Cậu bỗng hiểu ra sự tò mò và lòng kiên trì của cô đến từ đầu.
Bởi vì… chó.
Là một người yêu chó, có lẽ cô bất lực trước thảm cảnh như vậy, nhưng vẫn muốn biết, rốt cuộc là loại người như thế nào mà có thể điên cuồng làm ra những hành động vô nhân đạo với chó như vậy! Tiểu Lâu cũng không khuyên nữa, chỉ lẳng lặng vươn tay che trên đầu cô, lặng lẽ bầu bạn, giống như lúc trước khi cô biết cậu gặp chuyện cũng không chút do dự đến với mình.
Mà lúc này, người vừa rồi khuyên mọi người về nhà đi đến bên cạnh hai người họ.
“Ai, hai người này, tôi nói chứ ở đây có gì hay mà xem? Mau về nhà đi, đừng đứng dầm mưa ở đây nữa.”
Quý Thiến không nhúc nhích, Tiểu Lâu biết suy nghĩ của cô, cũng phớt lờ.
“Hiện trường chỉ còn hai người thôi đấy, mau đi đi!” Người đàn ông phất tay.
Quý Thiến quay đầu lại, quả nhiên sau khi bọn họ xua đuổi một hồi, tất cả đã giải tán rồi. Cô đánh giá cách ăn mặc của người trước mặt, hơi híp mắt nói: “Anh không phải người của chung cư hay ủy ban khu phố, cũng không phải người bên quản lý vật tư, anh là cảnh sát.”
Thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, người nọ bây da’ một tiếng, cong môi nở nụ cười: “Cô nhóc này tinh mắt đấy, được đó nha.”
Quý Thiến mỉm cười coi như lịch sự đáp lại, sau đó ánh mắt lướt qua nhìn về phía sau anh ta, thấy một người đàn ông cao lớn, mặt mũi dữ tợn dẫn theo mấy người mặc thường phục đi vào trong biệt thự.
Cô chợt hiểu ra, hắn là bên trong đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi, có lẽ những người này là viện trợ, để tránh ảnh hưởng nên bọn họ cố ý giả vờ là nhân viên cứu trợ thiên tai, vừa nãy nói như vậy là để gạt nhóm cư dân rời đi.
Người trước mắt tự báo thân phận, có khả năng anh ta sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế đuổi mình đi.
Nghĩ tới đây, cô vươn tay chỉ về phía Tống Trăn ở giữa đám người trong sân nói: “Tôi là bạn của anh ấy, tôi ở đây chờ anh ấy.” Viên cảnh sát mặc thường phục nghe vậy xoay người lại, trông thấy một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, nổi bật trong một đám người mặc cảnh phục xung quanh.
Giờ phút này, Tống Trăn đang ngồi xổm, tay đeo găng tay cao su, cái túi. Bên trong túi chứa hai bàn tay và bàn chân, bàn tay và bàn chân bị người ta chặt đứt từ cổ tay trở xuống, mặt cắt ngang lưu lại vết máu màu đen, trông rất ghê rợn.
Đây hẳn là tay chân nạn nhân bị chém đứt lìa.
Đúng lúc này, một người đàn ông dẫn theo vài người mặc thường phục, bước chân nhanh chóng xuyên qua đám người, đi thẳng tới cửa biệt thự.
Cảnh sát cánh cửa biệt thự vừa định ngăn bọn họ lại, thì nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ cầm đầu giơ thẻ cảnh sát ra.
“Đây là đội trưởng Ngưu của Cục Công An thành phố, còn không mau thông qua!” Người lên tiếng chính là pháp y của trung đội 2 bọn họ, vừa rồi qua Đào Hoa Viên bên kia, không ngờ lại trùng hợp gặp được đồng nghiệp ở Cục thành phố. Viên cảnh sát cánh cửa vừa nhìn chức vị kia, lại nghe anh ta nói vậy, vội vàng để mọi người qua. Người đàn ông vạm vỡ khẽ gật đầu, sau đó lướt qua anh ta đi về phía trước, vừa vào biệt thự đã trông thấy Tống Trăn đang ngồi xổm dưới đất, cùng với Thẩm Mẫn Vinh và một đám cảnh sát vây quanh anh, tức khắc chau mày.
“Khụ!” Anh ta cố ý đánh tiếng.
Thẩm Mẫn Vinh ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt không giận tự uy của người nọ, lập tức hô lên: “Đội… đội trưởng Ngưu!”
Anh ta nào ngờ, Cục thành phố lại trực tiếp phái Ngưu Cương xuống.
Đội điều tra hình sự Cục thành phố có tất cả ba trung đội, Ngưu Cương chính là đội trưởng của trung đội số 1. Tuy rằng mình cũng là trung đội trưởng, nhưng so với Cục thành phố mà nói thì hiển nhiên không bằng được Ngưu Cương.
Hơn nữa, Ngưu Cương người cũng như tên, là con trâu sắt nổi danh, gan dạ thận trọng, óc quan sát tốt, năng lực làm việc lại không chê vào đâu được, chỉ có điều tính tình hơi khó ưa, có khi còn cứng ngắc hơn cả hòn đá trong nhà xí nữa.
“Làm bàn giao đi.” Ngưu Cương nói thẳng, cái tính ngang tàn của anh ta lại bộc lộ ra rồi, căn bản không cho Thẩm Mẫn Vinh thời gian phản ứng gì cả.
Thẩm Mẫn Vinh cũng chỉ ước ném được củ khoai nóng bỏng tay này đi cho nhanh, biết Ngưu Cương không thích gặp mình nên cũng không ý kiến gì. “Anh ta là ai?” Ngưu Cương chỉ vào Tống Trăn mặc thường phục ngồi xổm trên đất, có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh. Thẩm Mẫn Vinh còn chưa kịp lên tiếng giới thiệu, anh ta đã không vui tuôn một
tràng: “Đội trưởng Thẩm, không phải tôi nói anh chứ, đây là hiện trường trọng án, anh lại tùy tiện dẫn người ngoài vào là vi phạm quy định, người đầu, mời vị này ra ngoài.”