Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 17




*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1 140332.png Người đàn ông cao gầy ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ như hạt đậu ngước nhìn Tống Trăn, sau đó lại lảng tránh, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn cùng bất lực. Tống Trăn tiếp tục trấn an: “Anh không cần phải sợ, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình chút thôi, anh sẽ giúp chúng tôi chứ, thầy Đường?”

Người đàn ông cao gây đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết tôi là thầy giáo?”

Những nhân viên cảnh sát ở xung quanh nghe thấy vậy cũng không nên được ngẩng lên nhìn về hướng này, bọn họ cũng rất tò mò, người đàn ông được trung đội trưởng tôn kính như thần này rốt cuộc từ đầu đến, sao anh ta nhận ra được, quan trọng là còn biết cả tên họ người ta!

“Khớp ngón giữa ở tay phải của anh có vết chai, nhất định là thường xuyên phải viết chữ, quần áo còn chưa kịp thay, thời tiết nóng như vậy mà vẫn cài nút cổ áo, chứng tỏ đơn vị làm việc có yêu cầu nghiêm khắc với cách ăn mặc, quan trọng nhất là…”

Mọi người hết sức chăm chú nhìn Tống Trăn, muốn biết rốt cuộc anh đưa ra kết luận thể nào, kết quả nhìn thấy anh chỉ lên ngực áo người đàn ông cao gầy nói: “Trên áo của anh có viết đây, Trung học số 10, Đường Kiến Giang.”

Mọi người tập trung nhìn lại, quả nhiên trên ngực áo của người kia có hai hàng chữ nho nhỏ, hơn nữa còn dùng chỉ thêu màu trắng giống màu áo sơ mi, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra thật, bỗng chốc cảm thấy thật choáng.

Thế mà lại đơn giản vậy thôi!

Nhưng nghĩ lại, sao bản thân mình không phát hiện ra chứ? Quan sát tỉ mỉ cũng là một loại năng lực đó!

Đường Kiên Giang cúi đầu, ngẩn ra nhìn hàng chữ trên ngực áo, đột nhiên hiểu ra. Từ lúc ngạc nhiên khi đối phương gọi mình là “thầy Đường” đến bây giờ ngỡ ngàng hiểu ra, sau một hồi cảm xúc thay đổi nhanh chóng, nỗi hoảng sợ căng thẳng ban đầu đã dần biến mất, anh ta do dự chốc lát, cuối cùng nói: “Chủ nhà này họ Hà, hình như tên là Hà Duệ Đào, cũng là cha của một học sinh tôi từng dạy…”

Theo lời kể của Đường Kiên Giang, học sinh mà anh ta nhắc đến là con gái độc nhất của Hà Duệ Đào và Vợ cũ, tên là Hà Hiểu Nguyệt. Khoảng bốn năm trước, Hà Duệ Đào và vợ cũ ly hôn, lúc đó Hà Hiểu Nguyệt đang học năm ba trung học cơ sở, cặp cha mẹ này cũng giống như những gia đình khác, VÌ Con cái phải thi lên trung học phổ thông nên giấu giếm chuyện ly hôn, vẫn sống cùng nhau giả vờ hòa bình.

Nhưng Hà Hiểu Nguyệt là người nhạy cảm nên sớm đã phát hiện ra cha mẹ có điều gì đó không ổn, trong một lần tình cờ đã thấy được sự thật.

Và chuyện này tất nhiên là đả kích lớn đối với Hà Hiểu Nguyệt, nhất là ở độ tuổi của cô bé, cha mẹ còn đang đằm thắm tại sao lại muốn ly hôn, hơn nữa còn thù hằn công kích lẫn nhau? Cô bé không thể hiểu nổi, cũng không thể tin được.

Sáng ngày hôm sau, sau khi biết được sự thật, cô bé học sinh ngoan ngoãn đã trốn học.

Cô đeo ba lô lang thang như người mất hồn trên đường, không có điểm đến… Bi kịch cũng xảy ra đúng vào lúc lơ đãng nhất. (1)

Sau khi thầy giáo ở trường phát hiện ra Hà Hiểu Nguyệt không có mặt, chủ nhiệm lớp cũng chính là Đường Kiên Giang liên lạc ngay với vợ chồng Hà Duệ Đào, cặp vợ chồng bất hòa đã ly hôn lúc này mới nhận ra sự bất thường của con gái mình vào sáng nay là do đâu.

Hà Hiểu Nguyệt, đứa con bọn họ thương yêu nhất không chỉ biết được sự thật mà còn bỏ nhà đi rồi!

Hai vợ chồng vô cùng lo lắng, lập tức huy động hết những người bên cạnh đi tìm Hà Hiểu Nguyệt, bên phía trường học cũng tích cực tìm kiếm, thời gian cứ vậy trôi qua, hai bên đều dốc hết toàn lực. Nhưng điều khiến người ta đau lòng chính là khi bọn họ tìm được Hà Hiểu Nguyệt, cô bé chỉ còn là một cái xác, hơn nữa còn được người dân trong vùng báo cảnh sát mới biết.

Hóa ra Hà Hiểu Nguyệt đã bắt xe buýt đến một vùng ngoại ô hẻo lánh, ở nơi hỗn tạp giao nhau giữa thành phố và nông thôn, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, cô bé vô cùng bất hạnh gặp phải một con chó ngao Tây Tạng vô chủ, trong lúc giằng co đã bị con chó cắn bị thương, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chết.

Đứa con gái duy nhất mất đi, hai vợ chồng vốn đã ly dị lại càng không còn lý do để ở cùng nhau nữa. Kể từ đó Hà Duệ Đào sống một mình trong căn biệt thự, bởi vì nhà ông ta là căn ở trong cùng, lại thêm con gái chết yếu nên càng trầm mặc kiệm lời, thế nên cuộc sống của ông ta cũng tách rời khỏi cộng đồng.

Lần cuối cùng Đường Kiến Giang gặp Hà Duệ Đào là trong đám tang của Hà Hiểu Nguyệt, dường như qua một đêm ông ta đã già đi cả mười mấy tuổi, hai bên tóc mai đều bạc trắng, những nếp nhăn trên mặt chồng chất nỗi buồn thương, khiến người khác nhìn mà không đành lòng.

“Tính cách của Hà Duệ Đào thế nào?” Tống Trăn đặt câu hỏi.

Đường Kiến Giang nhớ lại, nói: “Ôn hòa, hơn nữa còn rất lịch sự. Mẹ của Hiểu Nguyệt là một người phụ nữ mạnh mẽ, thường xuyên đi công tác, không quan tâm đến chuyện học hành cũng như đời sống của cô bé, mỗi lần họp phụ huynh này nọ đều là bố cô bé tới dự. Trong ấn tượng của tôi, Hà Duệ Đào là người sống nội tâm kín đáo, ôn hòa nho nhã, chưa từng thấy ông ấy gay gắt bao giờ, kể cả hồi học kỳ đầu tiên Hà Hiểu Nguyệt đam mê mảy nhảy khiến cuối kỳ đội sổ, ông ấy cũng không hề lớn tiếng la mắng con.”

Những người xung quanh rất ngạc nhiên, với một đống xác chó ở trước sân, ai mà tin được một người với tính cách ôn hòa nho nhã lại làm ra chuyện như vậy được cơ chứ! Thẩm Mẫn Vinh lại càng khó mà tin nổi, quan trọng là bức tường dưới tầng hầm còn treo nhiều da động vật thể kia!

“Đồng chí cảnh sát, sao không thấy ông Hà đâu, những thứ ở đằng trước kia… là ông ấy làm sao?” Đường Kiến Giang thử dò hỏi. Từ lời nói và giọng điệu có thể nghe ra, anh ta vẫn không tin Hà Duệ Đào là người làm ra đồng xương cốt trước sân, bởi vì đó là người đàn ông ôn hòa như vậy cơ mà!

Tống Trăn không trả lời mà hỏi lại: “Không phải anh đã có câu trả lời rồi ư?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cho Đường Kiến Giang im bặt.

Đường Kiên Giang cúi thấp đầu, lơ đãng mím chặt môi.

Đúng vậy, tại sao lúc mới đầu nghe mọi người bàn tán ai là kẻ hạ độc chết chú chó Bedlington, và khi nhắc đến Hà Duệ Đào anh ta lại cảm thấy căng thẳng, là bởi vì anh ta nhớ đến mối thù giữa ông Hà và loài chó. Mặc dù không hoàn toàn chắc chắn, nhưng trong lòng anh ta cũng đã hoài nghi.

Sau khi đến đây, nhìn thấy xác chết đầy sân, còn gì để hoài nghi nữa đây? Hỏi vậy chẳng qua chỉ là muốn xác nhận lại mà thôi, chứ không phải không tin.

“Loại trừ người quen gây án, đội trưởng Thẩm, hung thủ có quen biết với Hà Duệ Đào nhưng ông ta lại không biết hung thủ, mấu chốt hiện giờ là sắp xếp điều tra nguồn gốc số dụng cụ y tế mà Hà Duệ Đào đã

mua.”

Đột nhiên bị điểm danh, đội trưởng Thẩm vội vã ghi chép lại phân tích này vào sổ tay.

Đường Kiên Giang nghe vậy, tuy không hiểu bọn họ đang nói gì nhưng nghe thấy hai chữ hung thủ, lại thêm việc chưa thấy ông Hà xuất hiện, trong lòng không khỏi phỏng đoán.

“Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông Hà…”

“Ông ấy bị sát hại.” Tống Trăn đáp rõ ràng.

Đường Kiên Giang sợ tới mức giật lùi về sau hai bước, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

“Trung đội trưởng, bên này có phát hiện mới!” Bên ngoài truyền đến tiếng của cảnh sát viên.

Tống Trăn vỗ vỗ cánh tay Đường Kiến Giang, sau đó đi ngang qua người anh ta, cùng Thẩm Mẫn Vinh hướng về phía vườn hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.