*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 Cứ tưởng đội trưởng Tổng lấy giấy ăn ra làm gì, ai ngờ là để lau điện thoại cho con gái nhà người ta, chắc kèo đây là tin nóng sốt dẻo nhất năm nay rồi! Lẽ nào đội trưởng Tổng đang theo đuổi nữ thần? Nhưng mà, đối tượng chính là nữ thần Quý Thiến của mình đó nha! Là Quý Thiến đó!
Trong phút chốc, đám đông mỗi người một suy nghĩ.
Tay Quý Thiến cầm điện thoại nóng ran lên; Tiểu Lâu vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng cho nên không để ý thấy cảnh này, Thẩm Mẫn Vinh thì bùng cháy tâm tư hóng hớt; còn những người khác vây xem đang tự mình suy đoán, chờ đợi kết luận của cảnh sát….
Mọi người chờ một lúc lâu, nếu không có ủy ban khu phố, và cả cô gái kia dẫn đường cho cảnh sát, thì có khi bọn họ đã nghi ngờ cảnh sát đi lạc mất rồi, sao lâu như thế vẫn chưa thấy quay lại? Hay tại Tử Trúc viên với Đào Hoa Viên bị cơn bão tàn phá quá nghiêm trọng nên không qua được?
Tóm lại, tất cả đều rất sốt ruột, không khỏi bắt đầu suy đoán.
Đừng nói đám đông hỏng chuyện, ngay cả Thẩm Mẫn Vinh cũng cảm thấy lần này rất bất thường, lông mày nhướn cao.
Bên chỗ Đào Hoa Viên phải tốn thời gian thu thập vật chứng thì anh ta hiểu được, nhưng bên chỗ Tử Trúc viên chỉ là đi hỏi thăm thôi, có cần mất nhiều thời gian như vậy không?
Anh ta cầm bộ đàm, mấy lần sốt ruột muốn gọi đi, nhưng lại lo lắng đồng đội bên kia đang nói chuyện với chủ nhà, làm vậy sẽ cắt ngang cuộc trò chuyện quan trọng. Cũng may không phải đứng đống lửa, ngồi đống than như thế lâu, cuối cùng viên cảnh sát Lưu Long cũng quay lại, nhưng chỉ có một mình anh ta, không thấy hai cảnh sát khác và chủ nhiệm Ngụy đầu. “Thế nào rồi?” Thẩm Mẫn Vinh bước ngay lên hỏi. Lưu Long căng thẳng quét mắt nhìn đám đông phía sau rồi đi tới kéo Thẩm Mẫn Vinh sang một bên thì thầm báo cáo. Giọng của anh ta rất nhỏ, cho dù là người ở gần ngay đó cũng không thể nghe rõ anh ta nói gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?” “Ai, ai mà biết được!”
“Nói không chừng người đó đúng là hung thủ thật rồi, những cảnh sát khác vẫn chưa quay lại, chắc chắn đang khống chế kẻ kia.”
“Tôi cảm thấy nhất định chuyện này không đơn giản thế đâu, nếu là hung thủ thì người ta đã trực tiếp bắt lại rồi, đúng không?”
Đám đông hóng chuyện xung quanh xôn xao suy đoán, ai nấy đều rất tò mò về chân tướng sự việc.
Nhưng rõ ràng, cảnh sát không định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Mọi người chỉ thấy Thẩm Mẫn Vinh gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì dặn dò cảnh sát viên vài câu, rồi nhóm cảnh sát bắt đầu thu dọn hiện trường.
“Chuyện gì vậy nhỉ?” Ngay cả Tiểu Lâu cũng không nên được thì thầm với Quý Thiến. Quý Thiến lắc đầu, cô cũng mù tịt. Đúng lúc đó, Thẩm Mẫn Vinh đầy khó xử đi tới chỗ Tống Trăn. “Đội trưởng Tổng, có chuyện này…” Anh ta xoa tay, nét mặt lộ vẻ khó xử.
Tống Trăn hiểu ý anh ta ra hiệu, đi vào bên trong vòng, hai người tách ra khỏi đám đông. Chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Mẫn Vinh thì thầm to nhỏ gì đó với Tống Trăn, cùng lúc đó, sắc mặt Tống Trăn từ không cảm xúc chuyển sang bắt đầu chau mày, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc.
Lúc này, sự tò mò của Quý Thiến cũng bùng lên tới cực điểm.
Vốn định chờ Tống Trăn quay lại để hỏi, nhưng hai người họ lại dẫn theo một nhóm cảnh sát đi ra khỏi khu phong tỏa, thoáng cái hiện trường chỉ còn lại hai cảnh sát ở lại trông nom thi thể
Đi rồi, cứ vậy mà đi thôi à?
Quý Thiến và Tiểu Lâu lập tức đi theo đám người Tống Trăn, tương tự, những cư dân hiếu kỳ khác trong khu cũng vội vàng đi theo.
Hóa ra là tới Tử Trúc viên.
Mọi người như đã hiểu ra, trong lòng nhủ thầm: Quả nhiên là phát hiện ra gì đó rồi!
Đến lúc đi tới căn biệt thự ở cuối hồ, cũng chính là phía trước biệt thự của người chủ nhà đã tuyên bố sẽ đánh bả chết hết lũ chó trong tiểu khu, lại phát hiện căn biệt thự đã bị phong tỏa, và đương nhiên bọn họ bị chặn lại ở bên ngoài.
“Phía trước là khu xử lý vụ án quan trọng, cấm ra vào, mời lùi lại phía sau.”
Đám người Quý Thiến bị cảnh sát ngăn lại, chỉ đành giương mắt nhìn theo Tống Trăn đi vào trong biệt thự.
Tại sao mới có một lúc mà đã bị phong tỏa rồi? Mọi người đều nghi hoặc.
Đúng lúc này, bác gái nhiệt tình với giọng nói to đứng phía trước nhìn ngang ngó dọc một hồi thì phát hiện ra chủ nhiệm Ngụy của ủy ban khu phố đang đứng trước cổng biệt thự, bác gái vội vàng chạy tới chỗ ông ta bắt đầu bắt chuyện.
“Chủ nhiệm Ngụy, sao rồi, người đó có phải hung thủ không? Rốt cuộc mọi người đã phát hiện được gì rồi?” Bà ấy vừa lên tiếng, mọi người xung quanh cũng đổ dồn nhìn sang, ngay cả Quý Thiến cũng không ngoại lệ.
Sắc mặt chủ nhiệm Ngụy tái nhợt, thậm chí có chút xanh xao, ông ta nhìn bác gái, đúng lúc bác gái tương đối phương sẽ trả lời, thì đột nhiên mắt ông ta trợn tròn, đồng tử mở to, vội vàng bụm miệng quay người lại chống vào cột cửa bắt đầu nôn mửa.
“Oe, oe…”
Tiếng nôn mửa mãnh liệt như thể muốn nôn ra hết cả tim gan phèo phổi đến nơi, nghe vậy bác gái vội lùi ra sau một bước, vẻ mặt sửng sốt, rõ ràng là bị bất ngờ làm cho đứng hình.
Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?
Tình hình này càng khiến mọi người nôn nóng rướn cổ nhìn vào bên trong, cách một dãy hàng rào sắt theo phong cách châu u, có thể nhìn thấy khu vườn đã bị cơn bão xới tung lên.
Khu vườn ước chừng khoảng mấy chục mét vuông, hai bên đối xứng, có lẽ bên trên được trồng rau theo mùa, còn có thể trông thấy bùn đất dính đầy trên lá cây.
Phía sát tường có rất nhiều lá xanh, đỏ rũ xuống, là cây hoa giấy, nhìn xuống dưới có thể thấy những nhánh dây leo to bằng cánh tay.
Lúc này nhảnh cây xiêu vẹo, cả cây hoa giấy đã đổ về phía sau, cành lá rậm rạp chồng chất lên nhau, có lẽ là do cơn bão gây ra.
Ngoại trừ cây hoa giấy bắt mắt, bên trong khu vườn còn có rất nhiều rễ cây điêu khắc, lớn nhỏ đều có, đã bị đổ ngã hư hỏng, không còn nhìn ra vẻ đẹp nghệ thuật vốn có lúc ban đầu.
Cơn bão này thực sự là quét sạch mọi thứ.
Còn chưa kịp cảm khái đã nghe có người kinh ngạc hô lên: “Mọi người nhìn xem dưới đất có cái gì?” Đám đông nhốn nháo săm soi nhìn xuống đất, dưới đám cành lá của cây hoa giấy, có thứ gì đó bị phủ tấm thảm rách nát, bên trên dính đầy bùn đất ướt nhẹp, còn có vài thứ trông giống như những hạt nhỏ màu trắng lẫn lộn bên trong…
“Ộe…” Tiểu Lâu đột nhiên cúi người nôn khan.
Quý Thiến vội tập trung nhìn kỹ, nhưng chỉ thấy một đống bầy nhầy, không nhìn rõ được là gì. Đợi Tiểu Lâu dừng lại, cô mới sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì mà khiến cậu phản ứng thế này?” Tiểu Lâu nghiêng mặt nhìn cô, đưa tay ra, còn chưa kịp nói gì đã nôn khan một trận nữa. Trong lòng không khỏi hâm mộ, có lúc cận thị cũng có điểm tốt đấy chứ!
Rất nhiều người từng khen mắt Quý Thiến vừa linh động lại trong sáng, đặc biệt là lúc nheo lại, mang vẻ đẹp mâu thuẫn giữa sự thuần khiết trong trẻo mà lại quyến rũ mê hoặc, nhưng rất ít người biết, Quý Thiến nheo mắt thực ra là do cận thị.
Đúng, chính là cận thị. Độ cận của Quý Thiến không cao lắm, tầm ba trăm độ, thế nên thường xuyên không kịp thời chào hỏi khi gặp người khác, cũng vì chuyện này mà bị người ta nói là chảnh, nhưng thật ra
chỉ tại cô không nhìn rõ mà thôi…
Nhưng chuyện này không thể lần nào cũng giải thích mãi được, huống hồ giải thích rồi người ta cũng chỉ cảm thấy cô tìm cớ ngụy biện mà thôi.
Sau khi va chạm vài lần, Quý Thiến thành ra lười nói rõ, người thật sự coi cô là bạn sẽ không vì chuyện cô không chủ động chào hỏi mà tức giận, cho cô vào danh sách đen, nếu nhỏ mọn vậy thì cô còn phải xem xét xem có nên làm bạn tiếp không ấy chứ.
Lúc này, cô cố gắng nheo mắt nhưng vẫn không nhìn rõ rốt cuộc trong đất có thứ gì, tuy nhiên bên tai đã không ngừng có tiếng người truyền đến.
“Mọi người nhìn kìa, kia, kia, kia cũng có!”
“Trời ơi, sao lại nhiều như vậy, còn có cả xương nữa!”
“Lúc trời nóng đã lên dòi rồi, chẳng trách mỗi lần đi ngang qua nhà ông ta đều ngửi thấy mùi thối, trước đây tôi còn tưởng nhà bọn họ ủ rác nhà bếp làm phân bón cây nên không để ý, ai mà ngờ.”
“Kinh khủng quá trời!”
Mọi người không ngừng xì xào, Quý Thiến nghe thấy có dòi thì liên tưởng đến cái đám trắng trắng kia, không khỏi nổi da gà, cũng không quan tâm quần áo Tiểu Lâu bẩn thế nào nữa, vội vàng túm chặt lấy vạt áo câu hỏi: “Thử mọi người nói không phải là xác chết đấy chứ?”