Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 13




*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1 140328.png “Giải phẫu đi.” Anh ta phất tay bảo nhân viên pháp y đang ngồi xổm trên mặt đất.

Nửa phút sau.

Nhân viên pháp y với tay nghề lanh lẹ đã thu dao, lấy ra một chiếc đèn pin cẩn thận chiếu vào vùng bụng, dường như đã có phát hiện. Anh ta cầm nhíp gắp ra một viên gì đó kích cỡ gần bằng đầu móng tay bị lẫn trong tạp chất, sau khi giơ lên trước mặt quan sát một lúc thì để vào trong túi vật chứng, sau đó lại dùng tăm bông chấm một chút lên phần niêm mạc dạ dày rồi để vào trong một túi vật chứng khác.

“Thế nào rồi?”

“Từ phần còn sót lại trong dạ dày có thể thấy trước khi chết không lâu chú chó này đã ăn thức ăn, hơn nữa trong thức ăn có chứa một lượng lớn thuốc, cụ thể là loại thuốc gì thì phải hóa nghiệm xong mới có kết quả, nhưng từ mức độ tổn thương niêm mạc dạ dày, loại thuốc này là nhân tố quyết định khiến chú chó tử vong.”

Thuốc?

Quả nhiên bị người khác hại chết, lẽ nào thật sự còn có bí ẩn khác?

Quần chúng xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, đột nhiên thay đổi 180 độ, ai mà ngờ đây lại không phải một vụ tử vong ngoài ý muốn cơ chứ!

“Không việc gì thì tại sao khi không lại đầu độc chết chó nhà người ta, chắc chắn là nhắm vào bà già ấy rồi!”

“Liệu có phải là nhắm vào chú chó, sau đó bà ấy ra ngoài tìm nó mới bị ngã chết không, dù gì cũng đâu có bằng chứng trực tiếp nào!”

“Đột nhiên cảm thấy chỗ chúng ta thật không an toàn, phải làm sao đây?” “Bà nói làm tôi cũng lo quá.”

Mọi người bàn luận sôi nổi, bỗng chốc nét mặt ai nấy đều có phần hoảng hốt.

“Mọi người nói xem có phải kẻ nào đó cố tình đánh bả chú chó trước không, liệu có khả năng đấy không?”

“Ý bà là cố ý đánh bả chó ư?”

“Tôi nhớ trong số những chủ nhà có một người suốt ngày la lối đòi đánh bả hết lũ chó, mọi người còn nhớ không?” Một bác gái trong đám đông vỗ đùi nói, thấy những người khác vẫn còn mờ mịt không hiểu, bà ấy móc điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.

Bà ấy vừa tìm, vừa lẩm bẩm: “Hình như hồi tháng ba hay tháng tư gì đó, mọi người chờ tôi rà lại lịch sử hội thoại, chắc chắn có mà! Chờ chút… y, sao lại không thấy? Tôi có xóa đầu nhỉ?”

Đánh bả, nhằm vào chó?

Quý Thiến khẽ nhíu đôi mày thanh tú, đột nhiên trong đầu cô thoáng qua một đoạn clip.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, tìm kiếm lịch sử chat giữa mình với Tiểu Lâu, mở hộp chat tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng ngón tay dừng lại ở một tấm ảnh chụp màn hình. “Có phải ý bác là cái này không?!” Cô đưa điện thoại cho bác gái hỏi.

“Đúng rồi, đúng rồi! Chính là nó!” Bác gái kích động lặp lại mấy lần, trực tiếp giật lấy điện thoại của Quý Thiến, đưa đến trước mặt mọi người: “Mọi người xem, xem đi, lúc đó người này trong nhóm cực kỳ cực đoàn, còn nói muốn đánh bả chết hết đảm chó trong tiểu khu nữa.”

Thấy điện thoại bị lấy đi, Quý Thiến cũng không tiện nói gì, chỉ có thể chằm chằm nhìn vào điện thoại của mình. Chờ sau khi chiếc điện thoại được truyền tay một vòng quay lại chỗ mình, ngoại trừ có vài dấu vân tay chình ình trên màn hình, còn có vết nước miếng đọng lại.

Cô chau mày, cố nén sự khó chịu, đi vội quá nên không mang theo giấy rồi, đang chuẩn bị nhắm mắt cứ thể bỏ lại vào túi áo thì đột nhiên có một cánh tay vươn ra trước mặt, cắt ngang hành động của cô: “Có thể cho tôi xem được không?”

Hóa ra là đội trưởng đội cảnh sát Thẩm Mẫn Vinh. “… Được.” Quý Thiến đưa điện thoại cho anh ta. Rất nhanh Thẩm Mẫn Vinh đã xem xong bức ảnh.

Mấy tấm ảnh chụp màn hình đó chính là ảnh chụp những phát ngôn quá khích của người chủ chung cư kia trong nhóm chat. Là một người yêu chó, lúc đó Quý Thiến vô tình đọc được mấy lời này, nhất thời nổi giận đùng đùng, lập tức chụp màn hình lại gửi cho Tiểu Lâu, càm nhàm với cậu cả buổi.

Sở dĩ ấn tượng sâu sắc như vậy, thực sự là bởi vì chủ chung cư kia nói chuyện vô cùng cực đoan, lại còn tuyên bố sẽ đánh bà chết hết lũ chó sủa loạn trong tiểu khu, không tha một con nào!

Đến giờ nghĩ lại, Quý Thiến vẫn cảm thấy kẻ này bệnh không nhẹ.

“Có ai quen biết người này không?” Thẩm Mẫn Vinh hỏi. Mọi người nhìn nhau, lúc sau có một người cao gầy mặc sơ mi giơ tay lên nói: “Tôi… biết, nhà ông ta ở căn biệt thự gần hồ bên Tử Trúc viên.”

“Lưu Long, dẫn theo hai người tới đó xem thế nào.”

“Vâng!” Viên cảnh sát được gọi tên lập tức tuân lệnh, chủ nhiệm Ngụy của ủy ban khu phố chủ động dẫn đường, mấy người họ vội vã đi về phía Tử Trúc viên. Người đàn ông cao gầy kia có chút ngập ngừng, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát, ông ta là… là hung thủ ư?”

Cô gái đang quỳ chỗ thi thể của bà mẹ nghe vậy cũng không nên được ngẩng đầu nhìn lên.

“Điều này tôi không thể trả lời ngay cho anh được, chúng tôi chỉ mời ông ta đến hỗ trợ điều tra thôi, nhưng chân tướng cuối cùng cũng sẽ lộ diện.”

Nghe thấy câu trả lời vậy, nét mặt người đàn ông cao gầy vẫn tràn đầy mâu thuẫn và bối rối, dường như còn đang do dự vì chuyện mình đã cung cấp thông tin của đối phương, thậm chí còn có chút hối hận. Còn về phần người phụ nữ kia, cô ta khẽ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp bao phủ nổi bị thương khôn tả.

Pháp y đột nhiên đứng dậy, tiến tới chỗ Thẩm Mẫn Vinh thì thầm gì đó, Thẩm Mẫn Vinh gật đầu sau đó đi về phía người phụ nữ nói: “Cô Trương, phiên cô dẫn chúng tôi tới nhà có một chuyển.”

Người phụ nữ ngẩn người ra, nhìn thi thể có chút do dự. “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ trông nom thi thể của bà Đàm cẩn thận.” Thẩm Mẫn Vinh đảm bảo.

Lúc này người phụ nữ mới chầm chậm đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trả lời: “Vâng.”

Thẩm Mẫn Vinh không đích thân đi mà phái hai cảnh sát và một pháp y theo cùng. Họ vừa đi khỏi, không khí tại hiện trường lập tức trở nên kỳ quái, ngay cả tiếng bàn tán cũng nhỏ lại.

Sắc trời ảm đạm, mưa bay lất phất, trong tiết trời xấu như vậy, mọi người đều yên lặng, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Tiểu Lâu đã viết tường trình xong, cậu trở lại chỗ Quý Thiến, môi khẽ mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cho cô một ánh mắt yên tâm, không nói gì cả. Dù sao cậu cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó thêm lần nào nữa đâu.

Trong sự im lặng ngột ngạt, chỉ có một mình Tống Trăn vẫn đứng thẳng lưng, mặt không cảm xúc, giống như một pho tượng chẳng buồn chẳng vui, không sợ tất thảy.

Quý Thiến không nên được liếc nhìn anh, tò mò nhủ thầm: Phải chứng kiến bao nhiêu vụ án mạng mới luyện ra được sự trầm tĩnh như vậy nhỉ, thậm chí là… máu lạnh?

“Đội trưởng Tổng, cậu có cảm thấy là người này không…?” Đội trưởng đội cảnh sát Thẩm Mẫn Vinh đưa điện thoại của Quý Thiến cho Tống Trăn, anh chỉ liếc qua rồi hỏi lại: “Có giấy không?” “A, có, có!” Thẩm Mẫn Vinh vội vàng quay lại tìm người lấy hai tờ giấy ăn. Tống Trăn nhận lấy, chậm rãi lau sạch màn hình điện thoại, sau đó đi về phía Quý Thiến, đưa điện thoại cho cô.

Quý Thiến ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Thẩm Mẫn Vinh bỗng nhiên chỉ vào Quý Thiến không thốt lên lời, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

“Quý, Quý…”

Tống Trăn lách người tiến lên trước chắn tầm nhìn của Thẩm Mẫn Vinh, mới nói: “Không phải người đó.”

Người đó’ là ông ta hay là cô ấy cơ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.