Yêu Thầm Kẻ Sát Nhân Nhà Bên

Chương 12




*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1 140327.png Có cảnh sát bước tới hỏi: “Chào cô, xin cô bớt đau buồn, cô có thể trả lời chúng tôi vài câu hỏi được không?”

Người phụ nữ nức nở nghẹn ngào, vẫn đắm chìm trong thế giới đau thương không cách nào thoát ra được.

“Chúng tôi biết cô rất đau buồn, xin hãy nén bị thương. Cô là người nhà của nạn nhân, tôi có vài điều cần cô giải đáp.”

Cảnh sát nhẫn nại ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cô ta, cố gắng nói thật nhỏ nhẹ.

Người phụ nữ quay đầu lại, nước mắt vẫn đong đầy. Cô ta mặc một chiếc áo hoa màu trơn tay lỡ, cùng với quần đen ống thụng bảy tấc, mái tóc buộc nửa, mặc dù trông có vẻ rất tiều tụy đau khổ nhưng vẫn có thể nhìn ra được gương mặt xinh đẹp và vóc dáng yêu kiều.

Nhìn thấy xác chú chó, cô ta sững lại, lau nước mắt rồi mới trả lời: “Bà ấy là mẹ chồng tôi, hôm qua sau khi có tin cơn bão sẽ đổ bộ vào thì tôi vội vàng lái xe đến đây, vốn dĩ muốn đón bà về chỗ chúng tôi tránh bão, ai ngờ bão ập đến quá nhanh, hai chúng tôi đều bị kẹt lại. Tối qua thật sự quá kinh khủng, tôi còn tưởng cả hai mẹ con đều không tránh được số kiếp, nào ngờ qua được buổi tối, sáng nay lại… Hôm qua lúc trời nổi gió lớn, con chó chạy ra ngoài, lúc đó mẹ tôi nói muốn ra ngoài tìm nó, tôi đã kiên quyết ngăn lại không dám để bà đi. Thức tới nửa đêm, hai chúng tôi đều buồn ngủ quá rồi, đến lúc tôi tỉnh dậy thì không thấy bà đầu cả cũng đã nghỉ là bà ra ngoài tìm chó, sau đó nghe tin bên này có người chết. Tôi, tôi… mẹ tôi… sao bà ấy lại…”

Người phụ nữ nghẹn ngào khóc nấc, không nói tiếp được nữa. Dường như đang áy náy day dứt vì mình đã không chăm sóc tốt cho mẹ chồng, lại như khó mà chấp nhận được việc mẹ chồng mình đột ngột ra đi.

Bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng khó mà chấp nhận được.

“Ai, mưa bão lớn như vậy còn ra ngoài tìm chó, chẳng phải là tự mình tìm đường chết ư?”

“Người già cô độc, chỉ có một chú chó làm bạn, chú chó đó chính là mạng sống của bà ấy, không đi tìm mà được à?”

Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, cảnh sát lại hỏi người phụ nữ một số câu hỏi. Quý Thiến vốn định dòng tai nghe ngóng nhưng nào ngờ người đàn ông lạnh lùng bên cạnh lại chủ động hỏi cô.

“Cô quen biết bà cụ kia à?”

Cô vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Người đàn ông chau mày không hiểu ý cô.

“Chó nhà bà ấy tên là Pudding, chúng tôi biết nhau lúc dắt chó đi dạo, nhưng thật ra tôi cũng không biết bà ấy tên là gì, hơn nữa sau đó… Tóm lại là tôi cũng không tiếp xúc với bà ấy nữa.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó lại nhìn về phía cô gái đang khóc lóc nức nở kia: “Vậy còn người phụ nữ đó thì sao?” Quý Thiến lắc đầu: “Không biết, nghe cô ấy nói vậy, chắc là con dâu của bà ấy rồi.”

Lúc này, kết quả khám nghiệm pháp y sơ bộ đã được đưa ra,

“Báo cáo đội trưởng, thi thể có nhiều vết trầy xước và bầm tím, đa phần đều nằm ở phần tay chân bị lộ ra ngoài, xương sọ có dấu vết bị va đập.” Pháp y chỉ về phía bậc thang ở bên cạnh nói tiếp: “Hình thái và trình tự vết thương trên thi thể khớp với tình huống bề mặt đất, là những vết thương do té ngã, nguyên nhân tử vong bước đầu xác định là do não bị tổn thương.”

“Vậy có nghĩa nạn nhân có khả năng bước hụt trên bậc thang dẫn đến ngã xuống rồi bị đập đầu gây tử vong?” Người đàn ông mập mạp được gọi là đội trưởng lên tiếng.

Quý Thiến và người đàn ông nghe thấy vậy cũng quay đầu lại nhìn.

“Có thể hiểu là như vậy!” Pháp y đáp: “Kết hợp với nhiệt độ, độ ẩm và sức gió của môi trường xung quanh, dựa vào nhiệt độ và độ cứng của thi thể có thể phán đoán, thời gian tử vong vào khoảng năm giờ sáng ngày hôm nay, cũng chính là ba tiếng trước.”

Đội trưởng mập nghe xong lập tức gọi đội viên tới chỉ thị: “Nhanh chóng đi hỏi thăm xem có thể tìm được nhân chứng không.” Nói rồi lại quay đầu sang phía pháp y hỏi: “Còn chú chó kia thì sao?”

“Bởi vì người và chó khác biệt, lại thêm thời gian bị ngấm nước, trước mắt chỉ có thể phán đoán thời gian tử vong là khoảng từ một đến ba giờ sáng, không có dấu hiệu bị đuối nước, sau khi chết mới bị rơi xuống nước, phần đầu có vết thương, trong miệng vết thương có dấu vết vụn gỗ, có lẽ lúc còn sống đã bị cây cối đập trung, chiều sâu của vết thương rất có khả năng dẫn đến tử vong, nhưng không thể xác định chắc chắn, bởi vì cơn bão tối qua thực sự… hiện trường cũng không thể chứng thực được.”

“Ngày mưa bão, cậu còn trông mong sót lại dấu vết gì hả? Nếu đã không phải là do bị nhấn nước lúc còn sống, thì chứng tỏ bờ hồ không phải là hiện trường đầu tiên.” Đội trưởng mập nhìn sang những cái cây bị cơn bão quật đổ xiêu vẹo, lại nhìn về mái định nghỉ chân bị gió thốc: “Cho dù là xe tải lớn cũng bị gió bão thổi bay, huống hồ là một con chó, xem còn thông tin gì nữa không.”

Một lúc sau, cảnh sát phụ trách hỏi thăm đã quay về, không có bất kỳ nhân chứng nào.

“Trước mắt tạm thời không có chứng cứ cho thấy nạn nhân bị giết, vào ngày mưa bão, bà ấy ra ngoài tìm cho không cẩn thận bị ngã dẫn tới tử vong, còn khả năng nào được nữa. Vả lại, ai đi mưu đồ gì với người già như bà ấy được? Tình hình cụ thể quay về Cục rồi nói, toàn đội, kết thúc công việc!”

“Rõ!”

“Khoan đã.”

Quý Thiến quay đầu lại ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta đột nhiên hồ lớn như vậy làm gì? Kết quả còn điều khiến cô kinh ngạc hơn nữa, người đàn ông đó vèn dây phong tỏa lên, tiến thẳng vào trong. “Anh à, đây là hiện trường vụ án, cảm phiền anh.”

Người đàn ông không nghe lời khuyên can của cảnh sát, vẫn tiếp tục đi thẳng tới chỗ chú chó đã chết. Anh ta đưa tay lật xác chết cứng ngắc của nó lên, sau đó nói với đội trưởng đội cảnh sát: “Con chó này bị người ta hại chết, cho nên, đây không đơn giản là tử vong ngoài ý muốn.”

Những cảnh sát có mặt ở đó và đám đông xung quanh bỗng chốc xôn xao.

Người đàn ông này là ai, sao anh ta lại dám phán đoán như vậy!

“Anh là ai?”

Bị một người xa lạ chỉ trích, đội trưởng mập lập tức chau mày, quầng thâm đen si dưới mắt càng tôn lên nét nghiêm túc trên mặt. Người đàn ông không nhanh không chậm đứng thẳng dậy, ánh mắt anh lướt qua vai đội trưởng mập dừng lại ở thi thể phía sau một lát mới vươn tay ra tự giới thiệu: “Tống Trăn.”

Đội trưởng mập sững lại hai giây, sau đó mới phản ứng lại, hai mắt trợn tròn, không tin nổi lặp lại lần nữa: “Tống… Tống Trăn?”

Người đàn ông khẽ gật đầu tỏ ý khẳng định.

Ánh mắt đội trưởng mập như được thắp lên một ngọn lửa, bỗng chốc trở nên nóng rực.

Anh ta vội vàng đưa tay ra định bắt tay Tống Trăn, nhưng ngay khi sắp chạm vào thì đột nhiên rụt lại, nhanh chóng chùi vào vạt áo dưới mấy cái rồi mới lại đưa ra, hai tay nắm chặt lấy tay của Tống Trăn, kích động đến mức cơ mặt rung rung.

“Đội trưởng Tổng! Đại danh của cậu như sấm đánh bên tai, cuối cùng hôm nay tôi cũng gặp được người thật! Cậu chính là truyền kỳ trong giới điều tra hình sự chúng ta đấy, không, phải là trong giới cảnh sát, gì nhỉ, là thần, cậu giống như một vị thần vậy, tôi thực sự đã được gặp một vị thần sống rồi!”

Đội trưởng mập kia hận không thể nắm thật chặt lấy tay Tống Trăn để cảm nhận rõ hơn sự khác biệt giữa thân với người bình thường. “Tôi là Thẩm Mẫn Vinh, đội trưởng trung đội hai đội điều tra hình sự khu Đông Ngạn Hà, thực sự, thực sự tôi rất vui khi được gặp cậu!”

Quý Thiến trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt, cuối cùng cô cũng có thể xác định được thân phận của người đàn ông kia rồi. Mặc dù không rõ đội trưởng mập kia kích động vì điều gì, nhưng ít nhất cô không cần lo lắng bàn tay cầm súng kia sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng của mình nữa.

Cảnh báo an toàn, loại bỏ! Quả nhiên là tốt không phải xấu, dự đoán của cô chính xác.

Nhưng mà, Tống Trăn? Cái tên cũng khá bắt tại đây.

“Đội trưởng Tống, sao cậu lại ở đây, còn nữa, vừa rồi cậu bảo đây không chỉ là một vụ án đơn giản, rốt cuộc nghĩa là sao?” “Bây giờ tôi không còn là đội trưởng Tổng nữa rồi, chỉ là muốn góp ý cho các anh thôi, để pháp y giải phẫu thử xem.” Anh ta chỉ về phía chú chó, hiển nhiên đối tượng giải phẫu không phải bà cụ kia, mà là chủ chó này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.