Yêu Thầm Có Âm Thanh

Chương 5




Editor: Saki

Chỉ trong chưa đầy một tiếng, một tin tức gây chấn động đã lan truyền rầm rộ trên diễn đàn trường đại học Giang.

Đó chính là —

Bách Hàn Tri bị nữ thần của ngành hóa học Dương Tuế từ chối! Bách Hàn Tri bị từ chối!

Tiêu đề bài đăng như muốn phóng đại và in đậm cụm từ “Bách Hàn Tri bị từ chối” vô tận, nhưng vẫn không thể diễn tả hết sự sửng sốt của mọi người.

Dương Tuế tất nhiên không hề biết về bài đăng này.

Cô thậm chí còn chưa đến thư viện, trong tình trạng hiện tại, cô không còn tâm trí nào để học tập. Cô chạy như điên về ký túc xá, muốn cuộn mình trên giường để bình tĩnh lại.

Nào ngờ vừa chạy đến dưới tòa nhà ký túc xá, cô đã chạm mặt Chu Ngữ San và Trương Khả Tâm đang cùng nhau trở về.

Chu Ngữ San là một “tay chơi” chuyên nghiệp trong việc săn tin đồn, chắc chắn đã chiếm được vị trí hàng đầu để có được tin tức mới nhất.

Ngay khi nhìn thấy Dương Tuế, cô ấy lập tức lao về phía cô.

“Chị Tuế, chị thật can đảm!” 

Chu Ngữ San làm động tác chắp tay, vô cùng ngưỡng mộ, “Từ giờ chị là chị Tuế của em! Quả nhiên trong mắt chị, đàn ông chẳng đáng là gì!”

“Đúng vậy, trước đây những chàng trai tỏ tình với cậu đều bị cậu từ chối, giờ ngay cả Bách Hàn Tri xin số Wechat cậu cũng từ chối!” Trương Khả Tâm mở to mắt, tròn xoe như hai quả nho đen lấp lánh, “Đó là Bách Hàn Tri đấy! Biết bao nhiêu người mơ ước được kết bạn với cậu ấy mà không được! Cậu ấy với gương mặt đẹp trai như thế đứng trước mặt cậu mà cậu vẫn không hề dao động sao?”

Họ sống chung dưới một mái nhà, ở bên nhau ngày đêm.

Cũng hiểu ít nhiều về tính cách của Dương Tuế, thật ra cô rất trầm lặng và vô cùng tự giác, một cô gái ngoan điển hình.

Hàng ngày, dường như ngoài học tập thì cô chỉ tập thể dục, hoặc là nhảy múa. Cuộc sống đơn điệu, vòng bạn bè trong sạch.

Cô chăm chỉ và độc lập, bất kể chàng trai nào tỏ tình hay theo đuổi kiên trì như thế nào, cô đều không hề dao động.

Giống như có một mục tiêu rõ ràng và kiên định luôn dẫn dắt cô, trên con đường đi đến đích, cô sẽ không bị bất kỳ cám dỗ hay ảnh hưởng nào từ bên ngoài, luôn kiên định và không hề do dự.

“Chị Tuế! Em cũng xin gọi chị một tiếng chị Tuế!” Trương Khả Tâm cũng bắt chước động tác của Chu Ngữ San, chắp tay lại, “Chị là nữ thần của em! Chị là thần tượng của em!”

“…”

Mỗi câu nói của họ như một nhát dao đâm vào tim Dương Tuế.

Cuối cùng cô mới biết thế nào là muốn khóc mà không có nước mắt, sống không còn gì luyến tiếc.

Cô thật sự muốn hét lên rằng cô chính là một trong số những người mơ ước được kết bạn Wechat với anh!

Đừng nói là anh đứng trước mặt cô với gương mặt đẹp trai như thế, chỉ cần nghe tên anh thôi là tim cô đã đập loạn xạ rồi.

Nhưng kể từ đó về sau, danh tiếng của Dương Tuế đã vang dội khắp nơi.

Mọi người đều gọi cô là — Người phụ nữ mà ngay cả Bách Hàn Tri cũng không thể có được.

Dương Tuế đã mấy ngày rồi không gặp Bách Hàn Tri.

Mặc dù đã chọn học môn tài chính, nhưng không phải lúc nào Dương Tuế cũng may mắn được học cùng lớp với Bách Hàn Tri. Hơn nữa, dù cô đến sân bóng rổ mỗi ngày, cũng không gặp lại anh chơi bóng.

Không gặp được anh, tâm trạng của Dương Tuế liên tục chìm trong thất vọng và buồn bã vô tận.

Đến thứ bảy.

Dương Tuế dậy sớm, xách một chiếc vali nhỏ và đi tàu điện ngầm về nhà.

Cô là người địa phương ở thành phố Giang, trường đại học Giang cũng không quá xa nhà, nhưng cô vẫn chọn ở ký túc xá. Bởi vì khi đến một môi trường mới, cô không muốn tự giam mình nữa, cô muốn hòa nhập tốt hơn với tập thể. Thêm vào đó, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ở ký túc xá, cô cũng muốn trải nghiệm cuộc sống nội trú.

Mỗi khi đến cuối tuần, cô đều về nhà ở hai ngày.

Một là vì ba mẹ và em trai nhớ cô, hai là vì gia đình cô có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, đã mở nhiều năm, danh tiếng và hương vị đều tốt, nên việc kinh doanh rất tốt. Khi có kỳ nghỉ, Dương Tuế đều về nhà để phụ giúp.

Xuất phát lúc sáu giờ, mất khoảng hơn nửa tiếng là đến nơi.

Mặc dù nhà cô nằm trong một khu phố cũ, nhưng vị trí địa lý rất thuận lợi, gần khu phố thương mại sầm uất, chỉ cách trung tâm thành phố hơn mười phút đi xe.

Con phố này là một con phố ăn uống nhỏ. Từ sáng sớm, con phố đã trở nên nhộn nhịp.

Các quán ăn nhỏ liền kề nhau bắt đầu một ngày bận rộn, cảnh tượng vội vàng, nhộn nhịp.

Dương Tuế mua một túi dâu tây ở quầy trái cây đầu phố, em trai cô là Dương Dật rất thích ăn.

Dương Tuế xách vali và túi dâu tây đi vào con phố nhỏ, đi ngang qua một quán bánh kếp, một bà cô đứng ở cửa sổ nhà bếp, vừa đặt thịt xông khói và giăm bông lên bánh bột bắp vừa nướng xong, vừa cười chào Dương Tuế: “Tuế Tuế về rồi à.”

Dương Tuế mỉm cười ngọt ngào, đáp lại: “Vâng, thím Ngô đang bận ạ.”

“Ăn bánh kếp không? Thím làm cho con ngay một cái.” Thím Ngô rất nhiệt tình.

“Không cần đâu ạ, con ăn rồi.” Dương Tuế từ chối khéo.

“Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa, nhìn con lại gầy đi rồi, đừng giảm cân nữa, bây giờ con đã rất đẹp rồi.” Thím Ngô nghiêm túc nói, “Gầy quá gió thổi bay mất, con gái vẫn nên có chút thịt mới tốt.”

Dương Tuế chỉ cười không nói gì, không đáp lại.

Mặc dù biết thím Ngô có ý tốt, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện cân nặng, như chạm vào điểm nhạy cảm của Dương Tuế, một nơi cực kỳ nhạy cảm và yếu đuối.

Trước đây.

Cân nặng của cô từng lên tới 170 cân (*).

(*) 1 cân TQ = 0,5968 kg VN

Cô bắt đầu tăng cân từ cấp hai, lúc đó đang trong giai đoạn phát triển, trong quan niệm của người lớn, phát triển thì phải ăn nhiều, như vậy mới cao lên được.

Vốn dĩ nhà đã mở cửa hàng, mẹ lại nấu ăn rất ngon, thêm vào đó mẹ luôn múc cho cô một bát cơm đầy ắp, còn bắt cô phải ăn hết, dạ dày bị căng ra, mỗi bữa cô đều ăn rất nhiều.

Thực tế chứng minh, cô đã cao lên rất nhanh, trong số bạn cùng tuổi cô thuộc dạng cao ráo, nhưng đồng thời cũng béo hơn bạn bè cùng tuổi không ít.

Cô trở thành thể chất dễ béo, thậm chí cân nặng còn tiếp tục tăng theo tuổi tác.

Đến cấp ba, cô càng ngày càng béo, béo đến mức phải mặc quần áo cỡ lớn nhất, béo đến mức đi vài bước đã thở hổn hển, béo đến mức uống nước cũng tăng cân, béo đến mức một thời gian không dám soi gương.

Trong lớp có vài chàng trai và cô gái lấy vẻ xấu xí của cô làm trò cười, chế giễu và khinh miệt cô.

Trong giai đoạn tuổi dậy thì, mỗi người đều có yếu tố nổi loạn, như một tên bạo chúa nhỏ xấu tính, thường xuyên xây dựng niềm vui trên nỗi đau của người khác.

Trường trung học Ngọc Hành chỉ cách cửa hàng bữa sáng của gia đình cô một con phố, bạn học trong lớp đều biết nhà cô mở cửa hàng bữa sáng.

Vì vậy họ đặt biệt danh cho cô là Dương Bánh Bao.

Họ còn cố tình đến cửa hàng mua bánh bao, giả vờ thân thiện với cô trước mặt ba mẹ cô, nhưng vừa ra khỏi cửa là bắt đầu bôi nhọ ác ý, thậm chí còn tung tin đồn ăn phải tóc và vật dơ bẩn trong bánh bao nhà cô.

Dương Tuế không hiểu mình đã làm sai điều gì mà bị họ nhắm vào và trêu chọc như vậy.

Cô cũng từng cố gắng phản kháng, vùng vẫy.

Nhưng chỉ khiến họ càng quá đáng hơn, thậm chí còn vu oan giá họa cho cô, gán cho cô cái mác không biết đùa.

Cô chìm sâu trong vũng bùn tự ti, mỗi ngày đều tự nghi ngờ và phủ định bản thân hết lần này đến lần khác.

Phải chăng như họ nói, cô chỉ là đồ rác rưởi?

Nghĩ đến quá khứ như ác mộng, tâm trạng vốn đã thấp của Dương Tuế càng trở nên chán nản hơn.

Cô im lặng bước đi, ngay cả bước chân cũng trở nên nặng nề.

Nhưng đã gần đến cửa nhà rồi, cô không thể mang theo một thân năng lượng tiêu cực về nhà, điều này chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của gia đình và khiến họ lo lắng.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Buộc bản thân phải giữ vững tinh thần.

Sau khi điều chỉnh trạng thái, cô lại bước tiếp về phía trước.

Vào giờ này, cửa hàng đang rất bận rộn, Dương Tuế không khỏi đi nhanh hơn.

Ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc từ một ngõ hẻm khác bước ra, ung dung đi về phía cửa hàng bữa sáng của gia đình cô.

Dương Tuế lập tức dừng bước.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cô luôn mong ngóng được gặp anh, nhưng khi cuối cùng gặp được, cô lại theo phản xạ chạy sang một bên, trốn đi.

Giống như một kẻ trộm vậy.

Cô thậm chí không biết mình đang trốn cái gì.

Cũng rất bối rối, tại sao Bách Hàn Tri lại xuất hiện ở đây.

Dương Tuế trốn sau một chiếc xe đẩy thức ăn, thận trọng nhìn về phía anh.

Anh mặc một bộ đồ đơn giản, áo trắng quần đen, túi đeo chéo lỏng lẻo trên vai, hai tay đút túi, cổ dài đeo một chiếc tai nghe beats.

Mái tóc vàng óng rực rỡ, có vẻ vừa mới gội xong, còn hơi ướt, những lọn tóc rối bù xù trước trán, khiến vẻ mặt anh như nhuốm thêm chút cà lơ phất phơ và lười biếng.

Anh đứng trước cửa hàng bữa sáng, ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu của quán.

Ánh mắt sâu thẳm, dường như đang chìm trong suy tư.

Dương Tuế trốn trong góc, chăm chú nhìn anh.

Ánh nắng ban mai rơi trên người anh, càng làm nổi bật đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, những tia sáng nhỏ lấp lánh trên hàng mi.

Gió sớm mát mẻ, thổi tung mái tóc và vạt áo của anh. Theo gió, mang theo hương thơm mát lạnh đặc trưng của anh.

Dương Tuế mím môi, cố kiềm chế nhịp tim đập điên cuồng.

Cô không khỏi tự hỏi, liệu anh có nhớ ra đây là cửa hàng của gia đình cô không? Có nhớ đến cô không?

Dù sao lần trước khi xin số Wechat của cô, anh cũng đã gọi tên cô.

Đang nghĩ vậy thì Bách Hàn Tri bước vào cửa hàng.

Mẹ cô là Chu Linh Quyên, nổi tiếng với giọng nói to, dù cách một đoạn, Dương Tuế vẫn nghe thấy giọng nói nhiệt tình của bà từ xa: “Ôi chao, cậu trai đẹp trai quá, con là ngôi sao lớn phải không? Giờ đang quay show thực tế à? Sao bên cạnh không có vệ sĩ nào vậy?”

Dương Tuế: “…”

Chu Linh Quyên: “Chàng trai muốn ăn gì nào? Bánh bao nhân thịt, bánh bao chay, bánh bao nhân nước, món đặc trưng của nhà chúng tôi là bánh bao nhân giá đỗ và bánh bao nhân thịt heo cần tây.”

“Được, lấy hai phần nhé? Cậu trai to khỏe thế này ăn hai phần chắc không đủ đâu, phải thêm hai bát tào phớ nữa chứ! Sữa đậu nành nhà tôi đều xay tươi, lấy thêm hai ly nhé?”

“Được rồi. Dương Vạn Cường, đóng gói cho cậu trai này hai phần bánh bao nhân giá đỗ, hai phần bánh bao nhân thịt heo cần tây, hai phần tào phớ, hai ly sữa đậu nành.”

Dương Tuế: “…”

Dương Tuế đưa tay lên trán, thở dài bất lực.

Một chuỗi dấu ba chấm cũng không đủ để diễn tả sự bất ngờ của cô lúc này.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó xử của Bách Hàn Tri, đến mức muốn bỏ luôn cả phép lịch sự.

Chu Linh Quyên giỏi nhất là quảng cáo và thuyết phục người khác, bà có tài ăn nói.

Bây giờ Dương Tuế rất mừng vì đã trốn đi, nếu cô chạm mặt Bách Hàn Tri rồi gặp phải tình huống này, thì chắc sẽ xấu hổ đến vỡ mất.

Ở cửa có đặt hai cái xửng hấp lớn, Dương Tuế thấy ba cô là Dương Vạn Cường, đeo găng tay dùng một lần, đóng gói bánh bao cho Bách Hàn Tri.

Cô tưởng sau khi đóng gói xong, Bách Hàn Tri chắc chắn sẽ trả tiền rồi rời đi.

Kết quả là lúc này giọng của Chu Linh Quyên lại vang lên đầy bất ngờ và phấn khích, hào hứng đến mức vỗ đùi: “Ôi chao, dì cứ thắc mắc sao cậu trai này trông quen thế, con không phải là bạn cùng lớp cấp ba của con gái dì sao? Mấy năm không gặp, con càng ngày càng đẹp trai, cao lớn thế này! Ối chà, ghê thật, trước đây con đến đây vài lần, dù dì gặp bao nhiêu người mỗi ngày, nhưng chưa từng thấy cậu trai nào đẹp trai như con, dì nhớ rõ con! Không nhầm được!”

Nói đến đây, bà như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng thêm một câu: “Ồ ồ đúng rồi, con gái dì tên là Dương Tuế, hai đứa cùng một lớp mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.