*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(7)
Chung Nhiên mỉm cười và hộ tống tôi về nhà, sau đó không nói gì.
Tôi hơi bất an nên giải thích: “Tôi chỉ ăn cơm với Tả Kỳ.”
Tôi không biết mình mắc tội gì.
Chung Nhiên vẫn im lặng, ngồi trên ghế sô pha và đánh máy.
“Cậu ăn chưa? Tôi làm cho cậu nhé?” Tôi lại biến thành chân chó, chạy đến chỗ Chung Nhiên, bóp vai Chung Nhiên.
Chung Nhiên nhìn lại tôi: “Em có thích Tả Kỳ không?”
“Không, không, tôi không thích anh ấy.” Chung Nhiên có ghen không?
“Năm lớp 9 em viết thư tình cho Tả Kỳ.” Chung Nhiên đặt máy tính bảng xuống, ngồi thẳng lưng, giọng nói không lộ ra vẻ hạnh phúc hay tức giận.
Tôi ngồi xuống đối diện Chung Nhiên: “Tai hại quá, ai chẳng có tuổi trẻ bồng bột, thiếu hiểu biết đâu chứ, mơ mộng chuyện tình yêu là rất bình thường. Nhưng tôi đã sớm không còn thích anh ấy nữa, thật đó.”
Chung Nhiên ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi chăm chú, sau đó ghé vào lỗ tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Em là của anh, em không được phép nhìn đàn ông khác.” Sau đó, anh liếm lỗ tai của tôi, hơi thở phả vào cổ làm một tê dại.
Đậu móa, đậu móa.
Tôi muốn hét lên, nhưng giọng nói ấy lại mắc kẹt trong cổ họng tôi.
Vì Chung Nhiên vẫn tiếp tục hôn vào cổ tôi.
Tôi cố gắng đẩy cậu ấy ra, nhưng tôi không thể nhấc tay lên nổi.
Chung Nhiên cười nhẹ, chạm vào đầu tôi, nói: “Em hiểu không? Sương Sương?”
Tôi nuốt nước bọt và quay lại.
Chết tiệt, tại sao Chung Nhiên lại…quyến rũ tôi như vậy?
Tối đi ngủ, Chung Nhiên cứ nắm tay tôi nên tôi đành phải theo cậu ấy.
Chung Nhiên, Chung Nhiên, cậu đúng là một yêu tinh nhỏ quyến rũ người khác.
Sáng sớm hôm sau, Chung Nhiên làm bữa sáng và đi ra ngoài.
Nhưng thay vì đi làm, cậu ấy đã đến gặp Tôn Du, hoa khôi lớp hồi cấp hai.
Tôi không lén xem điện thoại của cậu ấy mà là điện thoại vô tình rơi xuống đất, tôi giúp cậu ấy nhặt lên và vô tình nhìn thấy thôi.
Chẳng lẽ cậu ấy là Tôn Du còn có liên hệ gì?
Tôi lén lút ngồi trong góc quán cà phê, nhìn ánh đèn chiếu vào, trong không khí đầy những hạt mịn, Tôn Du và Chung Nhiên đang ngồi cách đó không xa, đột nhiên tôi cảm thấy hơi chua xót.
Chẳng lẽ tôi yêu Chung Nhiên rồi?
Nếu không thì tôi chua xót cái quái gì chứ, nhưng mà tôi mới xuyên qua mấy ngày thôi mà?
Đột nhiên tôi hơi gắt gỏng.
Hai người kia đã nói gì? Một người cười cười nói nói, một người giả vờ thẹn thùng.
Ha, đàn ông.
Tối hôm qua tôi đã nói không được phép nhìn người phụ nữ khác, vậy mà bây giờ lại cùng người khác chuyện trò vui vẻ.
Tôi bực bội đâm cái bánh trước mặt, không có tâm tư ăn uống.
Chờ đã…
Một người đẹp đen dài thẳng* đi đến bên cạnh Tôn DU, hai người hôn nhau một cái?
*黑长直 là một thuật ngữ được sử dụng trong cộng đồng ACGN (Anime, Comic, Game, Novel). Có ba cách giải thích cho thuật ngữ này: Đề cập đến mái tóc đen dài thẳng, nhấn mạnh đến mái tóc của nhân vật. Dùng để chỉ tất đen và đôi chân dài thẳng tắp. Dùng để chỉ tất đen, chân dài, tóc thẳng Mẹ ơi, chuyện gì vậy?
Ngay lúc tôi vừa đâm cái bánh vừa nghi ngờ cuộc đời thì Chung Nhiên đi về phía tôi.
Tôi muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn rồi.
“Tôi…tôi chỉ đến đây uống cà phê, chỉ là trùng hợp thôi.” Tôi cúi đầu, không dám nhìn Chung Nhiên.
“Trùng hợp?”
“Đúng vậy, cậu còn không biết ngại mà hỏi tôi. Cậu và Tôn Du nói cái gì? Người không biết còn tưởng cậu ấy mới là vợ cậu đấy.” Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng, tôi đang nói cái gì vậy?
“Anh rất vui vì em có thể đi theo anh.” Chung Nhiên ngồi xuống đối diện tôi và gọi một phần bánh kem nho xanh cho tôi.
“Cậu…cậu cố ý cho tôi xem tin nhắn.” Lúc này tôi mới hiểu ra.
“Ừ.” Chung Nhiên hào phóng thừa nhận, “Nếu không làm sao anh biết vợ của anh ghen lại đáng yêu như vậy chứ?”
Tôi im lặng.