Yêu Sự Ấm Áp Của Em

Chương 20: Say rượu




Edit: Xuki

Ngày mở trang web, đúng là ngày 18 tháng 10, Tiểu Mạch nói: “Đại cát đại lợi nha”.

Vì thời gian này nghỉ ngơi, Tiểu Mạch đã cố ý chuyển ca trực. Ngày đó, một buổi sáng, Tiểu Mạch ở cùng Lập Hành trong công ty nhỏ cùng mọi người xem trang web, dùng thử trang web, ở các diễn đàn chữa bệnh tuyên bố tin tức mở trang web, đang mong đợi số lượng đăng ký. Bởi vì trước đó Lập Ngôn cũng làm một ít tuyên truyền ở các diễn đàn lớn, ngày mở trang web hôm nay, số lượt xem lên hàng ngàn, số người đăng ký cũng hơn trăm người. Tuy không thể xem là chiến tích huy hoàng rực rỡ nhưng cuối cùng cũng có được một bước đầu thắng lợi. 

Buổi chiều, Lập Hành nói tối sẽ có tiệc mừng công, anh mời khách. Mọi người lập tức hưng phấn, thảo luận nửa ngày, quyết định đi ăn lẩu, cho có không khí. Tiểu Mạch ở bên cạnh tiếp một câu, phải là nồi uyên ương, Lập Hành không thể ăn cay. Mọi người cười ầm một trận, nói tìm bạn gái phải tìm như vậy, biết nóng biết lạnh. Lập Hành nhìn Tiểu Mạch, mắt cười híp lại, giống như sao lóe ánh hào quang.

Buổi lúc lúc ăn cơm, điều làm Tiểu Mạch khó chịu là, Tiểu Mạch ngồi bên trái Lập Hành, Hạ Vi lại chạy tới ngồi bên phải Lập Hành. Tiểu Mạch nhìn Lập Hành một chút, thấy anh không có phản ứng gì, cũng không tiện nói thêm, nhưng lòng vẫn có chút khó chịu.

Đồ ăn vào nồi, mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén, Lập Ngôn như cũ không uống rượu, Tiểu Mạch là nữ, cao hứng thì uống vài chén, không cao hứng thì không uống, cũng không bắt buộc. Ăn chưa đến mấy phút, Lập Ngôn nhận một cú điện thoại, sau đó nhô đầu ra, nói nhẹ bên tai Lập Hành:

“Anh, em dẫn đến một người bạn, được không?”

Lập Hành cũng không để ý, trả lời:

“Được chứ”.

Tiểu Mạch nhìn thấy sắc mặt Lập Ngôn ửng đỏ, bỗng nhiên hiểu ra:

“Lập Ngôn, là bạn gái?”

Mặt Lập Ngôn càng đỏ hơn, khe khẽ gật đầu:

“Dạ”.

Tiểu Mạch lập tức phấn khởi:

“Dẫn đến đây đi, hoan nghênh nha, nhanh dẫn cô ấy tới”.

Lập Hành bên cạnh nở nụ cười, Tiểu Mạch nhạy bén phát hiện, Hạ Vi từ bên kia nghiêng đầu, vẻ mặt có chút hốt hoảng nhìn thấy nụ cười của Lập Hành.

Lập Ngôn đứng dậy ra ngoài, qua mấy phút, lại mở cửa vào, theo sau là một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, mắt to. Tiểu Mạch vừa nhìn liền sửng sốt, lại nhìn Lập Hành:

“Cô, đây không phải là bác sĩ Thẩm sao?”

Lập Ngôn nắm tay cô gái kéo ra, nhìn Lập Hành và Tiểu Mạch, lại hướng về mọi người nói:

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái của em, Thẩm Điền”.

Sau đó, Lập Ngôn nắm tay Thẩm Điền đi tới bên cạnh Lập Hành:

“Điền Điền, đây là anh trai anh, em cũng biết. Đó là chị Tiểu Mạch, bạn gái của anh ấy, em cũng biết rồi”.

Tiểu Mạch vẫn còn sửng sốt, Lập Hành đã đứng lên, đưa tay phải ra:

“Chào cô, bác sĩ Thẩm”.

Thẩm Điền đỏ mặt, giọng nhẹ nhàng:

“Anh trai, bây giờ không phải là trung tâm tập luyện, anh cũng không phải là bệnh nhân của em, cho nên, anh và Lập Ngôn giống nhau, gọi Điền Điền là được rồi”.

Tiểu Mạch giật mình há to mồm, đây là bác sĩ tập luyện Thẩm Điền có chút tomboy của trung tâm tập luyện sao? Tuy nói trung tâm tập luyện và bệnh viện của Tiểu Mạch cùng khuôn viên, nhưng là cách xa độc lập, cho nên Tiểu Mạch và Thẩm Điền cũng không có tiếp xúc công việc. Nếu như không phải Lập Hành đi tập luyện, e rằng bọn họ đến giờ cũng không quen biết. Thế nhưng ở trung tâm, Thẩm Điền chưa từng có vẻ mặt như vậy, cũng không có nhẹ nhàng hoạt bát như vậy.

“Chị Tiểu Mạch”.

Thẩm Điền có chút ngượng ngùng kêu cô một tiếng.

“A, Thẩm... Điền Điền, nhanh ngồi xuống, ăn chung”.

Tiểu Mạch rốt cục bừng tỉnh.

Một đám người lại lấy Lập Ngôn làm trò trêu chọc, Lập Ngôn không thể uống rượu, Thẩm Điền trở thành bia ngắm. Thế nhưng Thẩm Điền thật là cao thủ, rượu qua ba tuần, tất cả mọi người uống đến hưng phấn bắt đầu nói bậy bạ, Thẩm Điền vẫn như không có chuyện gì, ngồi gắp đồ ăn vào bát Lập Ngôn.

Tiểu Mạch cũng gắp đồ ăn cho Lập Hành, trong lúc lơ đãng, nhìn thấy Hạ Vi gò má đỏ bừng, ánh mắt si mê nhìn Lập Hành. Tiểu Mạch cau mày một cái, còn chưa kịp nói gì, thân thể Lập Hành liền lắc lư một cái, ngã lên người Lập Hành. Lập Hành tự tay đỡ cô một cái, đang muốn thả tay xuống, Hạ Vi bắt lại tay anh, ánh mắt mờ mịt nhìn anh:

“Lập Hành, Lập Hành”.

Lập Hành quay đầu nhìn Tiểu Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mạch bắt đầu đen xuống.

Dùng sức rút tay mình ra, Lập Hành dịu dàng nói với Hạ Vi:

“Hạ Vi, em uống nhiều rồi”.

Đường Đông bên cạnh vừa vặn nhìn thấy tình cảnh vừa nãy, cẩn thận nhìn thấy Tiểu Mạch đang liếc mắt, liền kéo lấy Hạ Vi:

“Ai da, Hạ Vi, làm sao lại uống nhiều như vậy, nhanh, anh đưa em về”.

Tiểu Mạch nghe Hạ Vi vẫn còn lẩm bẩm nói:

“Lập Hành”.

Trong lòng Tiểu Mạch thật không thoải mái.

Lập Hành đưa tay qua, đem tay Tiểu Mạch cầm ở lòng bàn tay mình. Tiểu Mạch cúi đầu, cố gắng rút ra, lại không được, cũng liền tùy anh. Lập Hành nói nhỏ bên tai Tiểu Mạch:

“Anh và Hạ Vi chỉ là đồng nghiệp, em hãy tin anh”.

Tiểu Mạch vẫn cúi đầu không hé răng.     

Đường Đông nói muốn đi, mọi người đều nói cũng uống khá nhiều, vì thế liền giải tán. Lập Ngôn cũng đứng dậy tiễn Thẩm Điền về nhà, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Mạch và Lập Hành ở lại tính tiền. Chỗ ăn cơm rất gần nhà, bọn họ không lái xe, Lập Hành liền một tay nắm tiểu mạch, một tay chống gậy, chậm rãi đi trở về. Tiểu mạch vẫn rầu rĩ, dáng vẻ không vui, Lập Hành không thể làm gì khác hơn là tìm cách trêu đùa cô. Một lát, Tiểu Mạch ngẩng đầu, nhìn thẳng lập đi, thần tình nghiêm túc:

“Lập Hành, Hạ Vi thích anh”.

Lập Hành sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười:

“Tiểu Mạch, em cho rằng anh giống tên ngốc à?”

“Lập Hành, em không nói đùa với anh, Hạ Vi nhất định là thích anh. Đương nhiên, thích không nhất định nguyện ý cùng một chỗ. Em có thể cảm giác được Hạ Vi là cô gái hiểu chuyện, cho dù không có em, cho dù anh cũng thích cô ấy, cô ấy cũng sẽ không chọn cùng với anh. Thế nhưng, Lập Hành, em không thích những cô gái khác mang theo ánh mắt yêu mến nhìn anh”.

Vẻ mặt Tiểu Mạch vẫn rất nghiêm túc.

Lập Hành chậm rãi thu nụ cười:

“Tiểu Mạch, em thật sự suy nghĩ nhiều rồi, mọi người cùng làm việc lâu như vậy, đều là bạn bè, nếu có chuyện gì cũng không đợi tới hôm nay”.

Tiểu Mạch thở dài một hơi:

“Quên đi, chúng ta về nhà đi”.

“Mạng lưới hướng dẫn chữa bệnh Tiểu Mạch” sau khi mở, vì tăng độ nổi tiếng, để cho mọi người biết có một trang web như vậy, liền cần mở rộng trang web.

Lập Hành liên lạc vài trang web, gần đây họ đều ở công ty bàn luận chuyện này. Tối thứ sáu, Tiểu Mạch tan tầm về nhà, bệnh viện gọi đến có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp, để cho cô đảm nhiệm. Tiểu Mạch liền thay quần áo, lúc chuẩn bị ra cửa liền gọi cho Lập Hành, Lập Hành đang mời chuyên gia mở rộng ăn tiệc. Tiểu Mạch dặn dò vài câu:

“Ăn nhiều đồ ăn, ít uống rượu, không nên ăn đồ lạnh. Nếu như uống nhiều thì tối phải để người khác đưa về, khi ngủ nhất định phải cởi chân giả”.

Lập Hành nghe nói Tiểu Mạch phải chạy trở về phẫu thuật, đã nói:

“Vậy em trên đường cẩn thận chút, anh sẽ chiếu cố tốt mình, buổi tối anh bên này xong chuyện sẽ tự trở về, giải phẫu kết thúc em ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, em nửa đêm một mình lái xe trở về anh cũng không yên tâm”.

Lập Hành buổi tối mời khách, vì mình là chủ, muốn không uống rượu cũng không thể, Lập Hành không có biện pháp, không thể làm khác hơn là trước đó ăn chút mì sợi. Chuyên gia mở rộng là người phương bắc, tửu lượng tốt, đều hô: “Cạn ly”. Lập Hành cười cười, sắc mặt càng ngày càng trắng, càng về sau mồ hôi lạnh làm ướt cả áo sơ mi. Ăn cơm xong lại đi hát, Lập Hành gắng gượng đến cuối cùng, sau khi đưa chuyên gia mở rộng về, thật không chịu nổi, nghiêng người dựa trên salon, lưng khom xuống tới, tay nắm thành quả đấm liều mạng đưa vào dạ dày thở dốc. Cùng đi có Đường Đông cũng uống không ngừng, không xác định được phương hướng.

Đúng lúc, Hạ Vi gọi điện thoại cho Đường Đông, Đường Đông nói mình và anh Phương ở KTV “Tinh quang đại đạo”, hỏi Hạ Vi đang ở đâu, tới đón bọn họ, họ uống nhiều rồi.

Hạ Vi kêu xe, cùng phục vụ đỡ hai người lên xe, lúc đến Lập Hành đã đau dạ dày đến cả thắt lưng. Cuối cùng Hạ Vi tìm hai người phục vụ mang anh vào trong xe. 

Nửa đường, Đường Đông xuống xe nôn một lần, liền tỉnh phân nửa. Vì vậy hai người cùng nhau đưa Lập Hành đến nhà trọ, may là có thang máy, nếu không hai người cũng không đỡ lên rồi. Hạ Vi nhìn sắc mặt Lập Hành đau đến tái xanh, không thể đứng thẳng, tóc ướt nhẹp dán trên trán, mà Lập Ngôn lại đi công tác không ở nhà, Hạ Vi liền nói mình ở lại chăm sóc, bảo Đường Đông đi.

Hạ Vi đỡ Lập Hành lên phòng ngủ, nằm trên giường, muốn giúp anh cởi quần áo, Lập Hành có chút tỉnh, làm sao cũng không chịu, nhiều lần bảo cô về. Hạ Vi nói:

“Chờ anh ngủ em đi liền”. 

Dạ dày Lập Hành một hồi bùng nổ cuồn cuộn, đẩy cô ra, Lập Hành liền tập tễnh vọt vào toilet, quỳ trên mặt đất, ôm bồn cầu nôn đến choáng váng. 

Lập Hành nôn đến mệt lả, thở hổn hển thật lâu mới không dễ dàng vịn tường đứng lên. Chật vật ra khỏi toilet, Hạ Vi chờ ở cửa, nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhanh đến đỡ anh lên nằm. Hỏi rõ chỗ để thuốc, Hạ Vi lấy nước, đỡ anh đứng dậy, muốn cho anh uống thuốc. Lập Hành khó khăn tiếp nhận ly nước và thuốc, chính mình ngửa cổ một cái nuốt vào.

Mặc dù thân thể đau đến run nhè nhẹ, Lập Hành vẫn kiên quyết muốn Hạ Vi trở về, Hạ Vi nhìn thấy bộ dạng như thế của anh, không để ý anh nói gì, kiên trì ở lại. Đau đớn kịch liệt làm cho Lập Hành không khống chế được co rúc, lấy tay đấm dạ dày. Hạ Vi nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng có loại đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, không tự chủ muốn xoa xoa cho anh.

Thân thể Lập Hành cứng đờ, đột nhiên mở mắt, đẩy cô ra:

“Anh không sao, em về trước đi”.

Thanh âm yếu ớt nhưng kiên quyết. Chỉ nói được một câu, Lập Hành liền dùng sức hít một hơi, chợt dùng quả đấm hung hăng đánh một cái dạ dày, ý thức liền mơ hồ. Hạ Vi bối rối, cầm điện thoại di động của Lập Hành, muốn gọi điện thoại cho Tiểu Mạch, suy nghĩ một chút, lại buông xuống.

Qua thật lâu, có thể là thuốc phát huy được, thân thể Lập Hành yên tĩnh được một chút, tay đặt trên dạ dày cũng buông lỏng một chút. Áo sơ mi của anh đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo nhăn nhúm, Hạ Vi do dự một chút, nâng Lập Hành đang mê man dậy, cởi áo sơ mi của anh, cẩn thận cởi quần tây của anh. Sau khi cởi quần, chân trái không trọn vẹn cùng chân giả liền trực tiếp hiện ra trước mắt Hạ Vi. Hạ Vi ngẩn người, vành mắt đỏ, che miệng, hai hàng nước mắt rơi xuống tới. Một lát, nhẹ nhàng giúp anh cởi xuống chân giả, để ở một bên, kéo qua chăn đắp ở trên người anh, mình ngồi ở bên giường, ngây người nhìn anh.

Đang ngủ mê man Lập Hành hình như có hơi khó chịu, nhíu mày, thì thào lên tiếng:

“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch”.

Âm cuối kéo dài thật dài, mang theo nỗi đau đớn, nhưng vẫn không giấu được cảm giác ỷ lại. Hạ Vi nghe xong có chút thất thần, trong lòng chua xót. Đúng vậy, thích có ích lợi gì, người ta đã có người yêu. Cách trong chốc lát, lại tự giễu cười cười, dù cho không có tiểu mạch, dù cho anh thích chính mình, thì có thể làm gì đâu? Trước đây, anh không có tiền, còn có một khoản nợ, mình không thể cùng với hắn; mà bây giờ, anh không chỉ có là không có tiền, còn thiếu một chân, mình làm sao có thể ở cùng với anh? Gia đình của cô, cha mẹ của cô, ngoại trừ tìm người có tiền đi gả, cô cho tới bây giờ cũng không còn lựa chọn khác.

Tiểu Mạch phẫu thuật xong, đã là 4 giờ sáng. Bởi vì lo lắng cho Lập Hành, Tiểu Mạch thay quần áo trở về nhà. Mở cửa nhà, đã nghe thấy mùi rượu, Tiểu Mạch cau mày một cái, vội vã đến phòng ngủ, một màn trước mắt đâm vào trong lòng cô. Lập Hành đang đắp chăn ngủ ở trên giường, dường như là ngủ không được thoải mái, chân mày nhíu lại, thỉnh thoảng nhẹ nhàng kêu một tiếng. Hạ Vi ngồi bên giường đang ngủ, khuôn mặt chôn ở lòng bàn tay Lập Hành.

Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, đi tới rung rung bả vai Hạ Vi. Hạ Vi mở mắt, mờ mịt nhìn thoáng qua Tiểu Mạch, nháy mắt một cái, hình như đột nhiên hiểu được, vội đứng lên:

“Tiểu Mạch, đã trở về? Tối hôm qua Lập Hành uống nhiều rồi dạ dày đau dữ dội, tôi chỉ là tiễn anh ấy về…”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, mệt không, nhanh về nghỉ ngơi đi”.

Tiểu Mạch vỗ vỗ vai Hạ Vi, ôn hòa nói. Ánh mắt Hạ Vi phức tạp nhìn Tiểu Mạch, xoay người cầm lấy túi xách rời đi.

Tiểu mạch nhìn thấy Lập Hành không chút huyết sắc, chân mày nhăn lại, thở dài một hơi, tuy là tức giận anh, thế nhưng càng đau lòng cho anh. Lắc đầu, đưa tay qua nhẹ nhàng sờ sờ trán của anh, thật tốt không bị sốt. Nhấc lên chăn một góc, nhìn một chút, thấy Lập Hành chỉ mặc một cái quần lót, sắc mặt cô đen một chút, cắn cắn môi, lẩm bẩm một câu:

“Đợi anh tỉnh lại sẽ xử lý anh”.

Xem thấy trên người anh có mồ hôi, Tiểu Mạch lấy chậu nước ấm, dùng khăn lau nhẹ khuôn mặt, thân thể, tay chân, động tác mềm mại. Người đàn ông hình như cảm thấy được cô đang đụng vào, giọng nói thật thấp như nói mơ:

“Tiểu Mạch…”

Sắc mặt Tiểu Mạch lúc này mới dịu đi một chút. Cởi bỏ quần lót ướt, muốn thay đồ ngủ cho anh, suy nghĩ một chút, anh đang ngủ, lăn qua lăn lại sẽ tỉnh mất, cứ như vậy ngủ đi. Sau đó Tiểu Mạch cũng đi tắm, bò lên giường, đem anh ôm vào trong lòng. Lập Hành trong lúc ngủ mơ, đầu hướng vào trong ngực nàng, làm nũng:

“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch”.

Giọng nói dịu dàng. Hình như tìm được chỗ ấm áp, Lập Hành thoải mái khẽ rên nhẹ, hô hấp ổn định, chân mày giãn ra, ngủ thật say.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 

Người đàn ông kiên cường, âm thầm chịu đựng, ở trước mặt người con gái mình thích, đều sẽ lộ ra tính trẻ con!

Thật ra Lập Hành, bởi vì nguyên nhân gia đình, so với người khác càng khát vọng ấm áp cùng yêu thương, ở thời điểm có người yêu mình như vậy, vì thế càng ỷ lại.

Đặc biệt thích tình yêu đối lập của Tiểu Mạch, còn có tác giả Trương Hiểu Phong “Quan điểm tình yêu của phụ nữ”, đề cử thể loại văn xuôi này, viết rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.