Yêu Quái Thư Trai

Chương 96: Danh sách bạn bè của Thổ địa công (7)




Vừa trở về thư trai, hai bé mập Thái Bạch Thái Hắc trước giờ vẫn coi cái đầu như vật trang trí lạ nghiêm túc tự hỏi một trăm lẻ một loại biện pháp trợ giúp Thổ địa công công.

Nhưng bởi vì bình thường bọn chúng đối với đậu hủ non còn quen thuộc hơn bộ não của mình, vậy nên sau ba ngày vắt óc suy nghĩ cũng chưa vắt ra được lượng của một chén sữa đậu nành, hai bé mập lập tức nghẹn ngào, vừa ăn kem Häagen-Dazs vừa khóc lóc nức nở

Một bên ăn một bên khóc, trong tiếng khóc còn xen lẫn tiếng xin lỗi và biểu đạt tình cảm với Thổ địa công công, câu trước còn đang bi thương vì không nghĩ ra biện pháp giúp đỡ, câu sau đã là sự vui vẻ khi được ăn kem Häagen-Dazs ngon lành.

Thời gian rãnh rỗi sau bữa cơm chiều, Lục Tri Phi thả người nằm dài trên ghế dựa trong đình viện, tay cầm tách trà, nhìn về phía Thương Tứ đang ở bên cạnh loay hoay chơi mấy khối gỗ, “Thật không có biện pháp hỗ trợ sao?”

Thương Tứ chăm chú khắc hoa văn, cũng không ngẩng đầu, “Sinh lão bệnh tử, thời đại thay đổi, đây đều là chuyện rất tư nhiên.”

“Vậy.. còn anh?” Lục Tri Phi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra.

“Ta sao? tình huống của ta cũng không giống.” Thương Tứ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, “Kỳ thực, loại tiểu thần như thổ địa, nguyên do bọn họ tồn tại chính là sự gửi gắm của nhân loại. Trước kia người biết chữ rất ít, tư tưởng thiếu thốn, mấy nghìn năm lịch sử cũng chỉ có một vài danh nhân như vậy, tuyệt đại bộ phận người thường phải sinh hoạt như thế nào đây?”

Nói nói, Thương Tứ lại cầm cây dao điêu khắc vẽ một chữ ‘nhân’ trên mặt đất, “Một trước một sau chống đỡ cho nhau, đây là người. Đất đai cằn cỗi không trồng trọt được lương thực phong phú, vì vậy trời cao liền phái sứ giả xuống, hạn hán gặp mưa rào. Đây là đạo cân bằng của vạn vật.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Hiện tại các người không phải có phân bón đầu trâu sao, một mẫu trồng lúa sản lượng mấy trăm giạ.”

“Đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà.” Lục Tri Phi vừa buồn cười lại vừa không biết làm sao.

“Nghiêm chỉnh sao? Đứa trẻ từ nhỏ được che chở rốt cuộc cũng trưởng thành, một ngày nào đó phải rời khỏi sự ôm ấp của người lớn, đây là một việc thương cảm nhưng cũng đáng để vui mừng.” Thương Tứ – chuyên gia nhân sinh đã nói như vậy.

“Vậy lý do tồn tại của anh là gì?” Lục Tri Phi lại hỏi.

Thương Tứ nghiêng đầu cười, “Là em đó.”

Trái tim Lục Tri Phi nảy mạnh, hơi nghiêng đầu nhờ bóng đêm che chở vành tai đã hơi đỏ lên của mình, sau đó bảo trì trấn định, hỏi: “Vậy trước khi gặp được em?”

Thương Tứ tỉ mỉ suy nghĩ, tựa hồ gợi lên hồi ức gì đó không quá vui vẻ, nói: “Thông tục một chút, ta chính là đại đội trưởng xóa mù chữ của tam giới lục đạo.”

“Hử?” Lục Tri Phi có điểm không theo kịp.

“Nói thí dụ như, người có chữ của người, yêu có chữ của yêu, những thứ không biết trong đại thế giới này còn nhiều lắm, những thứ cần học tập cũng có rất nhiều. Có người chỉ số thông minh gần như chạm sàn, cũng có yêu quái trong đầu chỉ toàn tương hồ, vậy nên ta mới thẳng thắn mở một cái thư trai, cung cấp ít sách vở, cái này gọi là xóa mù chữ. Bất quá nói cho cùng, ta không phải yêu quái cũng không phải nhân loại, càng không phải thần tiên, lý do tồn tại của ta chính là thứ này.” Thương Tứ lại viết vài chữ lên mặt đất, Lục Tri Phi nhìn sang, đó là tên của cậu.

Không, sai rồi.

Đó là chữ, là chữ đơn thuần, bất quá chúng nó vừa vặn tổ hợp lại xếp thành tên của cậu mà thôi.

“Chữ?” Lục Tri Phi có chút không xác định hỏi.

Thương Tứ mỉm cười, “Đây cũng là lý do vì sao ngay cả thần cũng đã tiêu vong mà ta vẫn còn sống tốt. Bởi vì ta chính là tồn tại siêu nhiên duy nhất do chính nhân loại sáng tạo ra.”

Lời nói kết thúc, Lục Tri Phi không ngừng kinh ngạc, đồng thời cũng chợt hiểu ra rất nhiều việc. Vì sao Thương Tứ có thể tự do đi lại trong những quyển sách, vì sao những chữ viết kia ở trong tay của hắn vẫn luôn sống động như thực sự có sinh mệnh, vì sao hắn có thể dùng một chữ hủy diệt quyển sách của Trầm Thương Sinh.

“Vậy ngươi chẳng phải là có thể sống đến khi thế giới tuyệt diệt?” Lục Tri Phi hỏi.

Thương Tứ nhún vai, “Cũng giống như nhân loại vì tiện lợi không muốn chạy đến Hoan Hỷ sơn làm lễ tạ thần vậy. Đọc sách điện tử sẽ nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng văn tự dùng công cụ khoa học kỹ thuật ghi lại, đối với ta không có nửa điểm tác dụng. “

Nghe vậy, ánh mắt của Lục Tri Phi nhìn Thương Tứ chợt trong suốt không một tia tạp chất. Thương Tứ bị ánh mắt kia hấp dẫn, phảng phất đã thấy được một hồ nước trầm tĩnh sâu trong đôi mắt nọ. Thanh niên bên hồ nước dùng ánh mắt chân thành thâm tình nhìn hắn, môi hồng khẽ mở, giống như một giây kế tiếp sẽ nói ra những lời khiến người ta động lòng gì đó.

Trên thực tế cậu cũng đã nói, Lục Tri Phi dẫm lên những chữ vừa rồi Thương Tứ viết, tò mò hỏi: “Vậy em dẫm lên mấy chữ này anh có thấy đau không?”

Thương Tứ nhướn mày, “Cậu thanh niên, cậu là đang coi thường lão nhân gia tu luyện nghìn năm sao?”

Lục Tri Phi chớp mắt mấy cái, “Em có sao?”

Bộ dạng vô tội này thành công khơi dậy sự tức giận của Thương Tứ, hắn hùng hổ dằn ngửa Lục Tri Phi ra ghế đánh đòn, sau đó trước khi thanh niên thẹn quá thành giận lại cúi người ngăn chặn môi của đối phương.

Nhân loại vô tri, để ngươi nếm thử tư vị đắc tội Đại ma vương.

” Đã biết sai chưa?” Thương Tứ mang theo thái độ nghiêm phạt nhéo nhéo thịt bên eo thanh niên.

Lục Tri Phi thở hơi hổn hển, đôi mắt hơi ngấn nước bình tĩnh nhìn hắn, “Đã biết, sau đó em nhất định kính, già, yêu, trẻ.”

Khóe miệng Thương Tứ cong lên, áp sát vành tay đối phương, thanh âm trầm thất từ tính mang theo tiếng cười khẽ, tản ra uy áp lạnh lẽo, “Sai rồi, em là kính già, ta mới phải yêu trẻ.”

Nguy to.

Lục Tri Phi nghiêng người ra sau né tránh, bàn tay chống lên ngực Thương Tứ, thành khẩn nói: “Em sai rồi.”

Thương Tứ không nói chuyện, chỉ bắt lấy bàn tay của cậu đặt lên môi hôn, thế nhưng hắn càng ôn nhu Lục Tri Phi càng cảm thấy lạnh cả người. Nhìn ánh mắt thâm trầm mang theo tiếu ý của Thương Tứ, cậu cảm thấy mình nhất định sẽ bị ăn tươi.

Nhưng mà, chỗ xao động sâu trong đáy lòng cũng càng lúc càng mãnh liệt, cậu không tự chủ được bị một Thương Tứ như vậy hấp dẫn, trong sự mâu thuẫn từ từ hãm sâu.

Ánh trăng dần nồng, quần áo nhẹ rơi, gió thơm phất vào mặt.

Lục Tri Phi vịn lưng Thương Tứ, cắn môi kềm chế dục vọng phát ra tiếng rên rỉ, trong lúc cơ thể hoảng động, cậu vươn tay vuốt đi mồ hôi trên trán người này, cực kỳ không muốn xa rời cọ cọ vào má đối phương.

Động tác này không thể nghi ngờ đã cực độ lấy lòng Thương Tứ, động tác dưới thân cũng bất giác mềm nhẹ hẳn đi, nhưng mà vừa buông lỏng, Lục Tri Phi lại cắn khẽ lên vành tai của hắn.

Cái biểu hiện này hoàn toàn không giống tính tình hằng ngày của Lục Tri Phi, móng vuốt đủ bén nhọn.

Mà Đại ma vương hiển nhiên cũng không phải Đại ma vương bình thường, hắn thế nào thực sự đành lòng đem Lục Tri Phi lăn qua lăn lại đến thảm hại chứ. Hai người chỉ làm một lần liền ngừng lại, Lục Tri Phi có chút thất thần tựa vào ngực Thương Tứ, thở dốc khôi phục thể lực.

Thương Tứ cầm lấy áo ngoài đắp lên người Lục Tri Phi, vươn tay vớ lấy ấm trà, săn sóc rót một tách đưa đến bên miệng người yêu. Lục Tri Phi rất hưởng thụ sự phục vụ của Thương Tứ, dù sao vị này bình thường chính là lười đến muốn ăn trưng luộc cũng không chịu đi mở lửa.

Tâm tình Đại ma vương hiện tại cực tốt, bàn tay chạy dọc theo làn da nửa thân trần của Lục Tri Phi, giống như thưởng thức mỹ ngọc, yêu thích không rời tay. Lục Tri Phi cũng vô tâm quản hắn, hơi nhẹ ngẩng đầu lên, nói: “Nếu không em liền lập cái hương án thổ địa nhỏ trong nhà? Nếu như có em cung phụng, ngài ấy có lẽ không đến mức tan biến?”

Bàn tay của Thương Tứ hơi dừng, “Sau khi làm xong lại bàn luận về một lão già, em cảm thấy thích hợp sao?”

“Vậy anh có chịu giúp một tay không?” Lục Tri Phi hỏi.

“Giúp.” Thương Tứ đáp ứng một tiếng, lập tức dâng lên hộp gỗ vừa làm tốt, “Tặng cho em, hộp kim chỉ.”

Nếu Thương Tứ đã đáp ứng sẽ giúp đỡ, Lục Tri Phi và Thái Bạch Thái Hắc cũng không quá lo lắng. Dù sao nếu như ngay cả Thương Tứ cũng không có cách, chỉ sợ trên đời không còn ai có khả năng này.

Kỳ thực Lục Tri Phi cũng biết, người như Thương Tứ miệng chua ngoa tâm đậu hũ, mấy ngày nay tuy rằng ngoài miệng không lên tiếng nhưng trong lòng vẫn một mực tự hỏi phương pháp giúp đỡ.

Hôm sau, buổi chiều Lục Tri Phi trống tiết cuối cùng, trong lòng vẫn nhớ chuyện của Thổ địa công, vì vậy bỏ qua dự định ở trường học may sườn xám, mang theo tư liệu về thư trai làm việc.

Trong thư trai, Thương Tứ đang giúp Thái Bạch Thái Hắc vẽ chân dung. Dù hình ảnh bé mập phúng phính hay cá chép tròn tròn đều một mực vẽ ra, chỉ dùng ít ỏi vài nét đã đem dáng điệu thơ ngây khả ái của Thái Bạch Thái Hắc miêu tả trọn vẹn, bút pháp thủy mặc cổ điển nhưng lại có đủ vài phần thú vị.

“Anh dự định để Thái Bạch Thái Hắc hỗ trợ mời chào khách hàng?” Lục Tri Phi tiến tới xem.

“Dùng cách nói của nhân loại thì đây chính là đẩy mạnh đóng gói, dùng bề ngoài xinh đẹp hấp dẫn và giữ chân khách hàng. Tuy rằng Thái Bạch Thái Hắc ở cùng chúng ta, nhưng ta có thể đem niệm lực bọn nó thu thập được liên kết với miếu thổ địa, như vậy chí ít có thể bảo vệ nơi đó không sụp xuống.” Thương Tứ nói.

Sụp xuống? Lục Tri Phi chợt nhớ đến những lời Thổ địa công đã nói. Đúng vậy, mùa hè đến rồi, dông tố cũng sắp tới, nếu như không có niệm lực bảo vệ, tòa miếu thổ địa tọa lạc trên vách đá chỏng chơ đúng là nguy cơ tràn ngập.

Kỳ thực, Thương Tứ cũng có biện pháp giải quyết dứt điểm, tỷ như tìm một ngôi chùa miếu đèn nhang sung túc trong thành, chặn đi một bộ phận hương khói trực tiếp chuyển cho Thổ địa công. Tuy rằng quá trình có hơi phức tạp, thế nhưng cũng không làm khó được hắn.

Bất quá, cho dù vị thần được cung phụng kia đã tan biến, hành động như vậy cũng giống như đang ‘ăn cắp’, Thổ địa công chắc chắn sẽ không đồng ý. Cho dù là tiểu thần nhỏ đến đâu cũng có tôn nghiêm của mình, nếu như không có người đến bái tế, bọn họ tình nguyện yên lặng không tiếng động tiêu vong cũng sẽ không đi làm loại chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia kiểu ấy.

“Giúp Thái Bạch Thái Hắc mở weibo, tích lũy niệm lực, cuối tuần này chúng ta lại đi Hoan Hỷ sơn đem bức họa dán trong miếu. Như vậy xem như đại công cáo thành.” Thương Tứ đặt bút xuống, duỗi người.

Lục Tri Phi đưa qua một ly trà ngon vừa đủ ngấm, hỏi: “Không thể tìm một tòa miếu gần đây làm một kim thân cho Thổ địa công sao? Nói vậy, ít nhiều cũng sẽ có người tới tế bái?”

Thương Tứ lại lắc đầu, “Phạm vi quản hạt của mỗi Thổ địa công kỳ thực rất nhỏ, trong thành có Thành hoàng cai quản, còn chưa tới một Thổ địa công nho nhỏ ở Hoan Hỷ sơn xen vào, tự ý đi quá giới hạn đối với hắn cũng không có lợi. Hiện tại trong thành không còn thần, vậy nên hắn mới có thể nhúng tay việc bên này, thế nhưng trực tiếp tạc tượng vẫn chưa đến lúc.”

Lục Tri Phi cũng không ngờ việc này còn phải chú ý nhiều như vậy, thế nên cũng liền bỏ qua ý định này.

Trên wechat, Thổ địa công vẫn cần cần mẫn mẫn post lên đủ loại lời khuyên phong thủy, làm chuyên mục giải đáp tâm sự bốn phương của mình, sau đó cũng không ngại phiền hà lảm nhảm xin mọi người đến Hoan Hỷ sơn bái lễ.

Thái Bạch Thái Hắc thật ra còn rất vui vẻ, mỗi ngày đều phải chỉ vào avatar weibo của mình hỏi Thương Tứ và Lục Tri Phi tám trăm lần, “Cái này là ta sao? Là ta sao? Là ta sao?”

Chỉ cần có người nào đó tùy tiện gật đầu một cái, bọn họ liền có thể che mặt vui vẻ cả buổi sáng.

Sau đó, đợi đến khi Lục Tri Phi lẫn nữa leo lên Hoan Hỷ sơn, số lượt follow của Thái Bạch Thái Hắc đã đánh bại nhiều năm kinh doanh trên wechat của Thổ địa công.

Thổ địa công rất bức rứt, lão nhìn số lượng follow trên weibo của hai bé mập, cảm giác bản thân bị thương tổn cực độ.

Thái Bạch Thái Hắc lại rất vui vẻ, hai bé lôi kéo nhau xoay quanh thành vòng tròn, một bên xoay một bên hát, tên của bài hát là ‘Mọi người đều yêu Thái Bạch Thái Hắc’. Liếc mắt nhìn kỹ, bên cạnh hai bé mập dường như có không ít hoa nhỏ màu hồng nhạt bay bay, màu sắc xuân tình nhộn nhạo.

“Hai ba ba ba!”

“Hai ba ba ba!”

Bọn họ đang hát vang số người hâm mộ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.