Yêu Quái Thư Trai

Chương 32: Hý kịch (3)




“A a a a a a a!” Một tiếng kêu sợ hãi xé toạc trời cao, Đường Bảo lăn người xuống xe, kết quả nào ngờ lại thấy phu xe xương khô nọ lộ ra một chút biểu tình bi thương, gặp quỷ mà, một bộ xương khô cũng có biểu tình.

Vậy thì càng không thể chần chừ nữa!

Đường Bảo vừa lăn lông lốc xuống xe thì sau gáy lại bị một người nắm chặt, nhất thời cả cơ thể phát lạnh, “Buông! Buông! Lão tử chính là quốc bảo!”

“Khẩu khí thật lớn mà.”

Ể? Giọng nói này thế nào lại có chút quen tai? Đường Bảo lập tức quay đầu lại, liền thấy Thương Tứ ở sau lưng cong cong mi nhìn mình, bên cạnh còn có Lục Tri Phi và Trầm Tàng. Lại quay đầu một lần, cái gì phu xe xương khô, đại hý viện đều không thấy, xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có tòa quỷ trạch nọ là vẫn sừng sững như trước.

“Ta đã trở về!” Đường Bảo mừng đến chảy nước mắt.

Thương Tứ hỏi: “Vừa rồi ngươi đã thấy gì ở bên kia?”

Đường Bảo vội vàng một năm một mười kể lại, “Mọi người không biết đâu, vừa rồi mọi thứ giống hệt như thật vậy!”

“Sinh nhân miễn vào, xem ra chỉ còn cách tìm được vé mới có thể đi vào xem một chút.” Thương Tứ nhìn về phía quỷ trạch, mắt hơi nheo lại, phảng phất thu vào trong mắt ánh đèn rực rỡ vừa rồi Đường Bảo nhìn thấy.

“Anh muốn vào xem?” Lục Tri Phi hỏi.

“Một đám quỷ hồn vất vưởng nhân thế dựng đài diễn hý ở đây, ngươi không cảm thấy rất thú vị sao?” Khóe miệng Thương Tứ kéo ra một tia cười như cười như không, “Hơn nữa, mấy câu hát vừa rồi khiến ta nhớ lại một vị cố nhân.”

Thương Tứ nói muốn đi xem hý đó chính là nhất định phải đi xem, bất quá chỉ là không phải hôm nay.

Quỷ giới khó vào, đoàn người trước hết về thư trai, sau đó Thương Tứ lại gọi đến hai cục than nhỏ hỏi tình huống của quỷ trạch.

“Vào mỗi đêm trăng tròn quỷ khí nơi đó đều trở nên rất nặng, vì vậy bọn tiểu nhân bình thường cũng không tiếp cận bên kia quá gần.” Cục than nhỏ đáp trả, “Bất quá vẫn chưa từng nghe bên kia xảy ra chuyện gì, vậy nên cũng không ai đi quản.”

Đêm trăng tròn? Thương Tứ liếc nhìn bầu trời, hôm nay vừa vặn là rằm.

Lúc này, chuyển phát nhanh Đông Phong lại đến.

“Tứ gia, chuyển phát nhanh của ngài.” Anh ta nhảy qua cửa sổ vào phòng, đặt một túi văn kiện lên bàn.

Thương Tứ nhanh tay mở ra, nhìn lướt qua rồi lập tức đưa cho Trầm Tàng, “Của ngươi.”

“Tôi?” Trầm Tàng nhận lấy xem kỹ, chỉ thấy bên trong túi đều là tư liệu nhân thân, bao gồm thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, hộ chiếu cùng với các loại văn kiện tương quan. Trầm Tàng mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn.

Thương Tứ khoát khoát tay, nói với Đông Phong: “Ngươi lại bảo hắn giúp ta tra tư liệu của tòa nhà số 27 đường Xuân Sinh, ta có việc cần dùng gấp.”

“Cứ bao trên người tiểu nhân!” Đông phong vỗ ngực một cái, sau đó lật người biến thân bay đi.

Lục Tri Phi vừa lúc cầm sữa tươi từ trong phòng bếp đi ra, nghe được đối thoại của bọn họ, không khỏi hỏi: “Vị cố nhân kia… đối với anh rất quan trọng sao?”

“Cố nhân dù sao cũng là cố nhân, nếu sau khi y chết bị vây hãm ở nơi đó vô pháp chuyển thế đầu thai, ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.” Thương Tứ nhận bánh kem Lục Tri Phi đưa qua, hơi nhíu mày, “Tại sao là sữa tươi?”

“Buổi tối uống trà không tốt.”

Thương Tứ cau mũi, miễn cưỡng uống một ngụm, sau đó mới trễ nãi phát hiện, “Ôi chao, ngươi thế nào còn ở chỗ này?”

“Anh không hy vọng tôi ở đây sao?” Lục Tri Phi hỏi ngược lại. chỉ là lời này vừa thốt ra ngay cả cậu cũng sửng sốt một chút, không biết vì sao mình phải hỏi như vậy.

Mà Thương Tứ lại chỉ hơi nhún nhún vai, nhìn một chút đồng hồ trên tường, nói: “Sắp mười giờ rồi, đêm nay ngươi ở lại đây đi.”

Lục Tri Phi còn chưa kịp trả lời, hai bé mập đang uống sữa bên cạnh lập tức ngẩng lên, gật đầu như giã tỏi, “Tốt tốt tốt!”

Thương Tứ nhìn một vòng bọt sữa trên mép bọn chúng, buồn cười.

Lục Tri Phi cũng không từ chối nữa, thuận theo tự nhiên ở lại.

Phòng ở vẫn là gian phòng lúc trước, bày trí chẳng khác gì lúc Lục Tri Phi còn ở nơi này, hẳn là không ai từng động tới. phòng tắm là dùng chung, Thương Tứ lại là người thích hưởng thụ, sau khi thức dậy lại ngại phòng tắm quá nhỏ, vì vậy liền cải tạo gian phòng sát vách của mình thành một phòng tắm lớn, chỉ là bồn tắm đã chiếm diện tích hơn phân nửa, không khác gì môt cái ao nhỏ. Bên trong còn mỗi ngày đốt hương liệu, cũng không biết là loại gì, chỉ thấy sương khói lượng lờ không khác gì tiên cảnh.

Lúc này Thái Bạch Thái Hắc đang cưỡi một cái phao vịt vàng đạp nước trong bồn tắm, đối với bọn chúng mà nói, cái bồn tắm này cũng đã rất rộng rãi mênh mông, đã đủ cho bọn họ theo gió vượt sóng.

“Xông lên nào —— “

Mà Lục Tri Phi ni?

Cậu đang tựa vào thành bồn, nhiều lần tự hỏi vấn đề vừa nãy.

Rốt cuộc vì sao cậu lại muốn hỏi như vậy chứ?

Lục Tri Phi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, giơ tay lên nhìn làn da đã nhăn lại, liền gọi hai bé mập cùng lên bờ. Hai bé mập còn chơi chưa đã ghiền nhưng vẫn rất nghe lời đạp nước đến thành bồn đứng xếp hàng ngay ngắn, còn xấu hổ lại nhăn nhó che Tiểu Hắc Hắc và Tiểu Bạch Bạch, cúi đầu nhìn thẳng ngón chân trắng trắng tròn tròn của mình.

Lục Tri Phi vừa nhịn cười vừa lau người giúp hai bé, đợi lau xong cậu mới đứng dậy bước khỏi bồn, trùm lên khăn tắm.

Nhưng mà ngay lúc này, sau lưng chợt truyền đến một đạo thanh âm sâu kín, “Các ngươi rốt cuộc tắm xong chưa?”

Giọng nói kia cực kỳ quen thuộc, Lục Tri Phi quay đầu, chỉ thấy Thương Tứ đang ngồi xếp bằng bên đối diện bồn tắm, tay chống cằm trưng ra vẻ chán chết, nói: “Ta cũng đã đợi gần nửa giờ rồi.”

Lục Tri Phi cứng người tại chỗ, trầm mặc một hồi, hỏi: “Đẹp mắt không?”

Thương Tứ hồi tưởng chốc lát, bình luận rất đúng trọng tâm: “Còn có thể.”

Lục Tri Phi thần sắc bình tĩnh, đột nhiên hỏi: “Anh có tiêu chuẩn riêng sao?”

Thương Tứ sửng sốt một chút, ngơ ngác thốt ra, “Không có.”

“À, quá vô sỉ rồi.” Lục Tri Phi thờ ơ nhàn nhã quét mắt nhìn đối phương một cái, sau đó nhân lúc người kia chưa kịp phản ứng liềnh nhanh tay nhặt hai bé mập lên mở rộng cửa ra ngoài.

Phòng của cậu cũng ngay cạnh phòng tắm.

“Ầm!” Một tiếng, cửa sập lại, Thương Tứ rốt cục cũng kịp phản ứng tiêu chuẩn và vô sỉ rốt cục có liên quan gì, không khỏi bậc cười, lắc đầu cởi y phục bước vào bồn tắm, thoải mái than nhẹ một tiếng.

Chốc lát sau, Lục Tri Phi đã lau khô tóc chuẩn bị lên giường ngủ chợt nghe Thương Tứ còn ở trong phòng tắm nói vọng ra, “Lục Tri Phi, ta muốn ăn trứng gà luộc, còn nữa… hâm nóng một bầu rượu đến!”

Lục Tri Phi không để ý tới hắn.

Thương Tứ tiếp tục gọi, “Tiểu Lộc Lộc?”

Lục Tri Phi vẫn không thèm để ý.

Thương Tứ đứng dậy bước khỏi bồn, đi đến mở cửa phòng người kia, “Ta muốn ăn trứng gà luộc.”

Lục Tri Phi thấy đối phương để trần nửa thân trên cùng với cái quần cộc ở dưới đã bị nước thấm ướt dính chặt vào người, trong lòng không ngừng tự nhủ: Lục Tri Phi, mày phải biết báo đáp ân tình chứ.

Vì vậy, phòng bếp lại sáng đèn một hồi, Lục Tri Phi bưng trứng gà đã luộc xong và rượu đưa đến phòng tắm.

Giữa sương khói mông lung, Thương Tứ đang dựa lưng vào thành bồn, hai cánh tay khoác trên mép, cổ nhẹ ngước lên, híp mắt thư giãn. Một giọt nước rơi khỏi lọn tóc lướt qua gò má cương nghị của hắn, lại men theo hầu kết trượt xuống, chảy dọc theo đường cong của cơ thể nhập vào làn nước.

Lục Tri Phi rũ mắt, vừa đặt đồ vật xuống liền xoay người rời đi.

Thương Tứ giơ tay lên lấy bầu rượu, lúc lơ đãng còn bắt nhầm cổ tay của thanh niên. Xúc cảm không đúng, hắn mở mắt ra nhìn liền phát hiện một chuyện rất thú vị, vì vậy cơ thể không tự chủ được áp sát vào người Lục Tri Phi, nửa người trên cũng theo đó lộ ra khỏi mặt nước, ánh mắt mang theo vô hạn hiếu kỳ đánh giá người đối diện, “Sao lại đỏ mặt?”

“Tôi có sao?” Ngữ điệu của Lục Tri Phi trước sau vẫn trấn định, “Buông tay.”

Thương Tứ cười cười buông cậu ra, ngược lại cầm bầu rượu lên rót cho mình một ngụm, tiếp tục thoải mái ngâm mình trong bồn tắm. Lục Tri Phi đương nhiên xoay người rời đi, bước chân không nhanh không chậm, chỉ là chẳng biết vì sao nhịp tim bất chợt có chút dồn dập.

Cậu trở về phòng mình, vừa ngã đầu liền ngủ.

Mà Thương Tứ uống xong vài ngụm rượu lại xoay đầu đi lấy trứng, ngoài ý muốn phát hiện Lục Tri Phi đã giúp mình lột cả vỏ trứng, một đám trứng gà trắng trắng bóng loáng nhìn qua quả thực cảnh đẹp ý vui.

Hôm sau.

Đông Phong từ sáng sớm đã mang đến thứ mà Thương Tứ cần, khi đó Lục Tri Phi còn chưa rời đi, vì vậy cũng nghe được một chút. Chủ nhân của tòa nhà kia tên Lâm Tĩnh Âm, năm nay đã chín mươi tám tuổi, lý lịch nhìn qua chỉ là một người bình thường, con cái đều là Hoa kiều về nước, công tác bận rộn, vì vậy mẹ già được gửi trong một viện dưỡng lão xa hoa ở ngoại ô.

“Tứ gia, ngài nhận thức người tên Lâm Tĩnh Âm này? Nàng là tình nhân cũ của ngài sao?” Ngô Khương Khương đi ra ngoài phóng thích cảm xúc cả đêm rất đúng giờ xuất hiện bên bàn cơm, vừa cắn trứng chần vừa hỏi.

Thương Tứ ôm ngực, cảm thấy mình cũng bị Ngô Khương Khương làm tức chết rồi, “Ta đã ngủ suốt trăm năm, nàng ta mới có chính mươi tám tuổi, hiểu không?”

“Đúng nha.” Ngô Khương Khương bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó lại hỏi: “Vậy cố tri đã khuất của ngài là ai? Lại nói, hôm qua mọi người đi quỷ trạch sao không mang theo ta, quá không có suy nghĩ rồi.”

Thương Tứ mặc kệ nàng, chỉ là miệng của Ngô Khương Khương một khi đã mở ra là không thể đóng lại, “Nếu là chuyện có liên quan đến quỷ giới, vì sao không tìm Tinh quân chứ?”

“Không, chuyện này tạm thời không thể nói cho hắn biết.” Thương Tứ kiên định phủ quyết, “Mỗi khi đến ngày rằm quỷ trạch đều có quỷ hồn tụ tập, thế nhưng chưa từng có kẻ nào thoát ra gây sự, nói rõ bọn chúng cũng không phải đang tiến hành hoạt động hại người nào, vậy nên không cần làm kinh động Tinh quân. Một khi để hắn biết, bất luận tốt xấu hắn đều phải áp giải trở về, vậy ta còn nghe hý kiểu gì? Huống hồ cái gã Tinh quân kia một chút tế bào nghệ thuật cũng không có, ta không muốn cùng hắn nghe hý.”

“Nghe hý…” Ngô Khương Khương suy nghĩ, bỗng nhiên linh quang thoáng hiện, “A, ta nhớ ra rồi, Tứ gia là đang nói đến Tiểu My Yên[1] sao? Tiểu My Yên đã chết rồi nha! Còn là chết cháy nữa!”

“Chết cháy?” Điều này làm cho Thương Tứ bất ngờ, “Chuyện gì xảy ra?”

“Đây đại khái là chuyện của năm nào chứ? Năm hai tám… hay hai chín? Dù sao khi đó Tứ gia ngài cũng đã ngủ khá lâu, Tiểu My Yên thì đã trở thành danh đán của Sơ Hoa, rất nổi tiếng, mỗi lần lên đài biểu diễn lẵng hoa đều kéo dài đến tận con phố bên cạnh. Bất quá hôm đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, hý viện bỗng nhiên đi lấy nước[2], một đám người đều chết, oanh động cả Bắc Bình!”

Ký ức của Ngô Khương Khương không khỏi trôi trở về mùa đông năm 1929, khi đó nàng vừa tế bái Lục gia xong quay về thư trai, chợt thấy đằng xa bỗng nhiên dấy lên ánh lửa. Khi đó Bắc Bình cũng không yên ổn, ba ngày hai lần có chuyện không may, nàng bò lên trên mái nhà nhìn, chỉ thấy khắp trời tuyết lớn như lông ngỗng, đám lửa kia cháy đến đặc biệt rực rỡ.

Khắp nơi đều là người lớn tiếng gọi cứu hỏa, một đám đông ăn mặc đủ loại kiểu dáng quân trang đem hý viện vây quanh, tình thế giương cung bạt kiếm.

Thương Tứ bất chợt phát hiện một ít dị trạng, “Bên trong đã chết những người nào?”

“Nghe nói là một nhóm người ngoại quốc, bao sân khấu, vì vậy cũng không ai biết được bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao chính là một ngọn lửa tất cả đều không có.” Ngô Khương Khương vốn thích tám chuyện, huống chi người trong số người uổng mạng còn có Tiểu My Yên, vì vậy lúc ấy đồn đãi rất thịnh, đến giờ ký ức vẫn còn mới mẻ, “Nói ngắn lại, chuyện này mỗi người lại có một lý do riêng, có kẻ nói là kẻ thù đến cửa, có kẻ nói là do hý viện khác muốn đoạt mối làm ăn, có người nói là do thái thái của Trương đại soái làm.”

“Mấy lý do trước còn dễ hiểu, cái tên Trương đại soái kia là ai?” Thương Tứ thật sự chưa từng nghe qua nhân vật này.

Ngô Khương Khương kích động, “Ai nha Tứ gia ngài không biết, lúc ấy Bắc Bình nổi lên rất nhiều quân phiệt, Trương đại soái là đóng giữ góc đông bắc. Người đẹp trai! Súng cũng nhiều! Các cô nương ở Bắc Bình đều thích hắn!”

Thương Tứ vỗ vỗ mặt bàn, “Chú ý nước bọt.”

Ngô Khương Khương lập tức quẹt tay áo lau miệng, tiếp tục kể: “Ôi chao, đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là Trương đại soái sau đó cưới về một thái thái, chỉ là chắng mấy chốc trên phố lại truyền ra hắn cùng Tiểu My Yên có quan hệ dây dưa không rõ. Thái thái của Trương đại soái cũng là một nhân vật hung ác nha, ở cái niên đại đó, người có tiền có thế ai không có vài phòng vợ bé, thế nhưng Trương đại soái một phòng cũng không có. Có người còn nói Trương đại soái si tình, chỉ là sau này không phải lại nhô ra một cái Tiểu My Yên sao? Vậy nên tất cả mọi người đều đoán rằng, có phải thái thái của Trương đại soái nhân lúc chồng mình ra ngoài đánh nhau, đem tình địch đập chết.”

Ngô Khương Khương trưng ra bộ dạng hung ác độc đia, làm động tác cắt cổ. Trầm Tàng vốn đang yên lặng bàng thính bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, nhân loại quả thực đáng sợ.

Nhưng Lục Tri Phi lại có dị nghị, “Coi như là trả thù tình, cũng không đến mức khiến người của cả rạp hát đều chết cháy đi? Bên trong còn có nhiều người ngoại quốc như vậy.”

Thương Tứ gật đầu biểu thị đồng ý, Ngô Khương Khương lập tức trưng ra biểu tình ‘Các ngươi đều không hiểu’, “Hôm đó là có người thấy Trương thái thái tiến vào hý viện, sau đó nàng cũng biến mất không thấy! Chẳng biết cũng đã chết cháy bên trong hay là chạy thoát được, vậy mọi người nói chuyện này có quan hệ với nàng hay không? Khẳng định là có nha!”

Đây quả thực cũng là một chứng cứ.

Lục Tri Phi bỗng nhiên có liên tưởng, “Trương đại soái thái thái tên là gì?”

Thương Tứ vừa nghe cũng nhìn về phía Ngô Khương Khương, chỉ là Ngô Khương Khương chợt cứng lưỡi rồi, “Ta nhớ kỹ hình như gọi là Lâm… Lâm cái gì đó?”

“Lâm Tĩnh Âm?” Trầm Tàng vẻ mặt kinh ngạc.

“Còn có một vấn đề.” Lục Tri Phi nghiêm nghị, “Tiểu Mi Yên rốt cuộc là nam hay nữ?”

“Nam đán.” Thương Tứ nói.

Ngô Khương Khương lập tức tiếp lời: “Ôi! Tư thái và giọng hát của Tiểu My Yên chính là nhất tuyệt Bắc Bình đó, Tứ gia cũng từng nghe qua có phải không?”

“Cũng là ngươi lắm miệng.” Thương Tứ liếc nàng một cái, đứng lên nói: “Hôm nay ngươi không được ra ngoài chơi bời, giúp ta tiếp tục nhìn chằm chằm thư sinh kia, ta phải ra ngoài một chuyến.”

——————

1/ Tiểu My Yên: Thật ra phải là ‘Mi Yên’ mới đúng, nhưng khi viết tên người thì chữ ‘Mi’ mình không quen để thành ‘i’, mọi người thông cảm. Mi Yên là hàng mày như sương khói, miêu tả vẻ đẹp.

2/ Đi lấy nước: xảy ra hỏa hoạn, một cách nói giảm nói tránh của người xưa để không phải nhắc đến những chuyện xấu kiêng kỵ, giống như VN mình hay nói là bà hỏa ghé thăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.