Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân

Chương 2: Thây khô




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1.

Sau khi tạm thời an trí thi thể của oan hồn chết thảm, trời cũng đã khuya. Ta hẹn với Mạc Anh sáng mai sẽ cùng bàn bạc lại rồi quay về phòng.

Trước khi quỷ sai đến đưa oan hồn đi, ta cũng tranh thủ hỏi hắn thêm vài chuyện và hứa sẽ tận sức đứng ra dàn xếp cho hắn. Khi oan hồn đi rồi, ta nằm trên giường, mở mắt đợi đến sáng.

Trời vừa sáng, ta chải chuốt đơn giản, mang kiếm đến gõ cửa Tô Ôn. Khi hai chúng ta đến chính đường, Mạc Anh và thiếu niên của thành Quy Ngọc đã đợi sẵn ở đó.

“Ta là Lâm Phất ở Côn Lôn, đây là sư đệ của ta Tô Ôn. Vẫn chưa được thỉnh giáo đại danh công tử.” Ta chắp tay chào thiếu niên thành Quy Ngọc.

Thiếu niên thành Quy Ngọc cũng chắp tay chào đáp lại: “Quy Ngọc thành, Bạch Ẩn.”

“Bạch công tử.” Ta hơi gật đầu, rồi ngồi xuống.

Giả vờ như chưa từng nghe oan hồn nói gì, ta lại nghe Mạc Anh thuật lại một lần nữa những chuyện mà Tuyết Tang Cốc đã phải trải qua trong gần hai tháng vừa rồi.

Nghe xong, Bạch Ẩn thở dài: “Trận Quy Hồn của sư huynh từng khiến oan hồn đó hiện hình một lần. Đáng tiếc lần đó hắn lại chạy thoát, bằng không… sư huynh cũng sẽ không…”

Tô Ôn liếc mắt nhìn, mở miệng chẳng có lời nào dễ nghe: “Thời thế vận mệnh, nào có gì đáng tiếc hay không đáng tiếc.”

Bạch Ẩn hơi ngạc nhiên.

Ta lén lườm Tô Ôn một cái, vội vàng chuyển chủ đề hỏi: “Ngươi còn nhớ hình dáng của oan hồn đó không?”

Bạch Ẩn hồi tưởng một lúc rồi nói: “Trông khoảng hơn hai mươi tuổi… dáng người gầy gò… diện mạo…” Vừa nói, cậu vừa nhìn sang Mạc Anh, chậm rãi nói: “Diện mạo có vài phần giống với Mạc cốc chủ.”

“Ta?” Mạc Anh nhíu mày, trông như đang suy tư điều gì.

Ta nhìn chăm chú Mạc Anh một lúc lâu, hồi tưởng lại bức họa mà quỷ sai đưa lên. Nói gì thì nói, quả thực cũng có đôi chút giống nhau.

Mạc Anh dường như có điều gì suy nghĩ, trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Bạch công tử, ngươi nói là giống… rốt cuộc là giống, hay là giống y hệt?”

“Chuyện này…” Bạch Ẩn nhíu mày, lắc đầu đáp: “Chỉ là thoáng thấy có vài phần tương tự, ngươi bảo ta hồi tưởng mà hình ảnh lại chẳng rõ ràng.”

Mạc Anh nghẹn lời, không nói gì thêm.

Ai… ta lại quên mất rồi. Xưa kia, Mạc Anh còn có một đệ đệ sinh đôi tên là Mạc Quỳnh. Luận về thiên tư, Mạc Quỳnh cao gấp trăm lần so với Mạc Anh. Nếu không phải y đoản mệnh, có lẽ danh hiệu “Y Tuyệt” trong Bắc Lĩnh Tam Tuyệt cũng chẳng đến lượt Mạc Anh.

Giờ đây, sắc mặt Mạc Anh có chút kỳ lạ, cúi đầu xuống như đang suy nghĩ điều gì. Hẳn là tâm tư của hắn đang nghĩ đến Mạc Quỳnh.

Sau khi dùng xong bữa sáng, ta và Tô Ôn tranh thủ rảnh rỗi đến gặp Mạc Anh. Tìm khắp nơi không thấy hắn đâu, nghe đệ tử trong cốc nói, giờ này có lẽ hắn đang ở trong từ đường Mạc gia.

Pháp lực của Tô Ôn chưa tới độ thành thục, từ đường Mạc gia có cao nhân từng bố trí pháp trận, hắn không vào được. Vì vậy ta đành phải một mình đến đó.

Đúng lúc ta gặp Mạc Anh ngay tại cửa từ đường, y mời ta cùng vào. Từ đường Mạc gia giản dị thanh nhã, bốn hàng bài vị phía trước là ánh lửa trường minh bập bùng lay động theo từng cơn gió nhẹ lùa vào.

Ta cũng bái lạy tượng trưng một chút, rồi đứng sang một bên, chăm chú nhìn những bài vị ấy, nghĩ bụng trong số đó, ít nhiều có thể ta từng gặp qua ở âm phủ.

Ngay lúc này, ánh mắt ta khẽ tụ lại, liền trông thấy bài vị của Mạc Quỳnh.

“Mạc Quỳnh…” Ta khẽ đọc tên, giả vờ không biết, thử thăm dò: “Xem ra là huynh đệ của Mạc cốc chủ.”

Mạc Anh gật đầu: “Đó là đệ đệ của ta.”

“Ồ?” Ta giả vờ ngạc nhiên: “Năm Tân Sửu tháng chạp ngày mười tám? Bảy năm trước, lệnh đệ còn rất trẻ.”

Mạc Anh thở dài, nhìn bài vị, cười khổ một chút: “Phải, mười chín tuổi… mãi mãi mười chín tuổi.”

“Mạo muội hỏi một câu, lệnh đệ qua đời như thế nào?” Ta hỏi.

Câu hỏi này thật ra mang chút tư tâm. Xưa kia ở Tuyết Tang Cốc, ta tuy thường đi lại với Mạc Anh hơn, nhưng với Mạc Quỳnh ta lại có sự tò mò khác biệt. Thiên tư Mạc Quỳnh cực cao, nhưng ít nói trầm mặc, hoàn toàn trái ngược với tính cách hoạt bát của Mạc Anh, cũng chẳng thân thiết với người trong cốc như Mạc Anh. Nhưng nhìn hắn luôn khiến ta nhớ đến một người nào đó trong ký ức. Dù không muốn nhớ lại, nhưng bóng hình đó vẫn luôn ở đó, nằm sâu trong trái tim, chưa từng biến mất.

Nghe câu hỏi của ta, Mạc Anh cũng chẳng né tránh, nói: “Bệnh mất.”

Mạc Anh vừa nói xong, bỗng ho khan.

Ai… ta lại quên mất rồi, từ bé Mạc Dao đã là thân thể ốm yếu. Vừa rồi trông nghiêm chỉnh là thế, giờ gặp chút gió, lại kích động một chút, y lại ho khù khụ trông hệt như thời thiếu niên yếu ớt mong manh ấy.

Ta tháo áo choàng khoác lên người hắn. Hắn khẽ ngẩn người, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ta, làm ta thoáng giật mình.

“Đừng để lạnh.” Ta lúng túng nhưng vẫn giữ vẻ lịch thiệp, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Mạc Anh.

Mạc Anh nhìn ta, rồi nói: “Cô nương thật rất giống với một cố nhân của ta.”

Cổ họng ta khẽ nghẹn, ánh mắt dừng lại một thoáng, nhưng trên môi chỉ khẽ đáp: “Chẳng trách lần đầu gặp mặt, Mạc cốc chủ có chút thất thố.”

Mạc Anh nói: “Người bạn thời thiếu niên của ta cũng từng khoác cho ta chiếc áo choàng như thế.”

Khoan đã… Ta khoác áo choàng cho Mạc Anh hồi nào…

Không đợi ta nhớ lại, Mạc Anh tiếp lời: “Rõ ràng là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng lại mang khí chất của một tướng quân dạn dày phong sương…”

Nói đến đây, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên rồi lại lắc đầu.

Quả nhiên, ánh mắt Mạc Anh thật tinh tường. 

Năm xưa, trước khi ta làm Áp Hồn Sứ, quả thực đã từng chinh chiến một thời gian trên chiến trường của Địa phủ, suýt bị thu nạp vào đội quỷ vệ. Nhưng ta vốn chán ghét cảnh chém giết, lại thêm chức vị đó khiến phẩm hạnh hao tổn tu vi. Huống hồ, mấy trăm năm nay Địa phủ và Cửu Trùng Thiên đã yên bình, cũng ít có chiến sự. Vì vậy, ta nguyện ý làm Áp Hồn Sứ.

Nhưng mà khoan đã… Mắt tinh tường thì có đó, nhưng ta khoác áo choàng cho Mạc Anh lúc nào chứ? Trong đầu rối bời, ta không dám mở miệng hỏi.

Ta khẽ thở dài.

Tiếng thở dài của ta bị tiếng thở dài của Mạc Anh lấn át. Y chậm rãi nói: “Chớp mắt một cái, đã bao nhiêu năm rồi. Họ đều không còn nữa.”

“Họ nào?” Ta lại giả vờ như không hiểu.

Mạc Anh gật đầu: “Cô nương ở Côn Lôn, có lẽ chưa từng nghe về hai vụ mưu phản lớn năm xưa. Một là Đại tướng quân phủ cấu kết ngoại địch phản quốc, hai là chính biến Khánh Đức.”

Ta không nói gì.

Mạc Anh thở dài: “Năm Khánh Đức nguyên niên, trưởng tử của phủ Đại tướng quân phủ, Lý Mục Hoà, cùng Huyễn Vương mưu phản, khí thế dũng mãnh như chẻ tre, nhưng khi tiến vào đế đô lại rơi vào bẫy, cuối cùng thất bại khi thành công đã cận kề.”

Ta vẫn im lặng.

Mạc Anh nói tiếp: “Lý Mục Hoà năm xưa là người đi cùng nàng ấy. Hắn giỏi hơn bất kỳ ai trong chúng ta. Đáng tiếc, người chết sớm nhất cũng là hắn.”

Ta vẫn im lặng.

“Xin lỗi… không nên kể những chuyện này với cô nương.” Mạc Anh dường như đột nhiên nhận ra, cười nhẹ với ta.

“Không sao.” Ta nói: “Người đã khuất rồi, người sống vẫn phải hướng về phía trước.”

Lúc này, chủ đề đã đi lệch. Ta nhìn ra ngoài, rồi nói: “Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện. Quấy rầy tổ tiên khiến lòng ta cũng thấy áy náy.”

Sau khi rời khỏi từ đường, Mạc Anh dẫn ta đến thư phòng. Ta biết  chắc hẳn hắn có điều muốn nói.

2

Một lát sau, Mạc Anh khách sáo nói: “Lần này Côn Lôn vốn đến để cùng Tuyết Tang Cốc bàn về y thuật, nhưng tiếc thay trong cốc lại xảy ra chuyện này. Sợ rằng không thể tiến hành như ước định rồi.”

“Không sao, người đã khuất là chuyện lớn.” Ta đáp, rồi kéo chủ đề trở lại: “Đúng rồi, khi nãy ngươi có nhắc đến lệnh đệ bệnh mất. Rốt cuộc là bệnh gì mà ngay cả Tuyết Tang Cốc cũng không thể chữa khỏi?”

“Lời nguyền.” Mạc Anh cau mày.

“Lời nguyền?” Ta giả vờ kinh ngạc, nhưng thực ra lòng chẳng gợn sóng, thậm chí có phần muốn bật cười. Cứ hễ có điều gì không giải thích được là người phàm liền đổ lỗi cho quỷ thần và lời nguyền, nào đâu nhiều lời nguyền linh nghiệm như vậy? Thực sự quỷ thần bận rộn lắm, không có thời gian đi nguyền rủa một thân xác phàm trần đâu.

Mạc Anh thở dài: “Nghe nói tổ tiên Mạc gia có một vị tướng quân, phản bội cố quốc để giành lấy vinh quang tột bậc. Thế nhưng lại bị ác mộng quấy nhiễu, cuối cùng chọn Tuyết Tang Cốc mà ẩn cư. Nhưng từ đó trở đi, người Mạc gia dường như đã bị dính phải lời nguyền, đời đời bệnh tật bủa vây, thuốc thang vô hiệu. Thúc thúc của ta và đệ đệ ta đều qua đời khi chưa đến tuổi đôi mươi. Phụ thân ta dù không chết sớm như thế, cũng chẳng sống quá bốn mươi. Người trị bệnh lại không thể tự chữa trị cho bản thân, có lẽ đó là định mệnh đời đời của Tuyết Tang Cốc chúng ta.”

Ánh mắt Mạc Anh thoáng vẻ u buồn, thật lâu không nói gì.

Khi mở miệng lại, hắn lại ho một tràng. Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng, nhưng dần dần càng lúc càng kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, vai cũng khẽ run lên.

“Mạc cốc chủ… ngài ổn chứ?” Ta cau mày hỏi.

Mạc Anh xua tay, hồi lâu, hơi thở mới dần ổn định lại, rồi nói: “Sợ rằng ta cũng không còn sống được bao lâu nữa. Vậy nên… chuyện lần này nhất định phải nhờ Côn Lôn, nhờ nhị vị…”

Lời chưa nói hết, hắn lại ho dữ dội. Nhìn hắn như vậy, ta cũng thấy khó chịu theo.

“Nhờ Côn Lôn cũng được. Chỉ là Mạc cốc chủ cần nói ra sự thật.”

Ta nhìn vào mắt Mạc Anh, trầm giọng nói.

Khoé mắt Mạc Anh hơi động, không nói lời nào, nhưng ta thấy hắn cũng hiểu ta muốn hỏi điều gì.

“Vì sao ngài lại nghĩ rằng con quỷ ấy sẽ giống ngài như đúc?” ta hỏi.

Mạc Anh trầm ngâm trong chốc lát.

“Ngài cho rằng con quỷ ấy chính là lệnh đệ Mạc Quỳnh? Tại sao lại nghĩ như vậy?” ta truy hỏi.

Yết hầu của Mạc Anh khẽ run, y từ từ ngẩng đầu nhìn ta, chậm rãi đáp: “Vì lúc sinh thời, đệ ấy luôn nghiên cứu cách giải trừ lời nguyền.”

“Phương pháp gì?” ta ngẩn người nhìn Mạc Anh.

“Không rõ.” Mạc Anh lắc đầu, “Nhưng vài năm trước khi chết, đệ ấy trở nên thần thần bí bí, còn nói rằng cuối cùng đã tìm ra rồi.”

Ta hỏi: “Ngài nói rằng những cái chết ấy… có liên quan đến phương pháp giải trừ lời nguyền sao?”

Mạc Anh thở dài, nói: “Ta không rõ. Nhưng đệ ấy vốn không phải là kẻ giết người vô cớ, trừ phi có lý do bất đắc dĩ nào đó.”

Mặc dù Mạc Anh không nói thẳng ra, nhưng trong lòng dường như đã tin rằng con quỷ ấy chính là Mạc Quỳnh. Ta thật sự muốn nói với hắn rằng, con quỷ ấy không phải là Mạc Quỳnh, nó đã chết từ mười mấy năm trước, khi đó đệ đệ hắn vẫn còn sống.

Nhưng ta không thể nói ra, chỉ có thể mặc kệ Mạc Anh suy diễn.

Nói ra thật buồn cười. Cái sổ ghi vận mệnh của con quỷ ấy đã bị đốt từ lâu, quan sai phụ trách vụ việc ngày đó cũng lơ mơ, thậm chí quên mất tên và lai lịch của nó.

Tuy địa phủ đã bắt tay vào điều tra, nhưng quả thật quá chậm chạp. Dù sao cũng phải tìm đến Lục Mệnh Tư trên Thiên giới, tốn công không ít. Lúc đó, theo lệnh điều động, ta và Tô Ôn phải đi trước, tùy thời chờ tin tức từ Địa phủ.

Nghĩ đến đây, đầu ta bỗng đau nhói.

Lý ra mà nói, nếu con quỷ kia có vài phần giống Mạc Anh, khả năng lớn là người thân của y. Xét theo năm tháng, phần nhiều là trưởng bối của y. Nghĩ thế, ta bèn thử hỏi: “Mạn phép hỏi, trong hai mươi năm qua, ngoài lệnh đệ, Mạc cốc chủ còn người thân nào mất không?”

Mạc Anh suy nghĩ một lát, đáp: “Phụ thân ta mất cách đây năm năm.” Sau đó, y bổ sung: “Còn có Tiểu thúc của ta. Chắc đã qua đời gần hai mươi năm rồi, lúc ấy ta còn nhỏ, không nhớ rõ lắm.”

“Tiểu thúc…” Trong lòng ta bỗng trào dâng niềm vui, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm.

“Ừm…” Ta gật đầu: “Mạn phép hỏi, tiểu thúc của Mạc cốc chủ tên là gì?”

“Mạc Liên Phong.” Mạc Anh đáp.

“Quỷ y Mạc Liên Phong?”

Ta có chút kinh ngạc, nhưng không phải vì cái tên ấy mà vì sự hồ đồ của mình. Năm xưa, quỷ y Mạc Liên Phong nổi danh lẫy lừng, có biết bao người từ kinh đô xa xôi tìm đến Tuyết Thương cốc cầu y. Tổ phụ của Khương Diệp Tụng từng lặn lội nghìn dặm đến Tuyết Thương cốc, nhưng ngay cả bóng dáng của Mạc Liên Phong cũng chưa được gặp. Khi tin Mạc Liên Phong qua đời lan truyền, có kẻ tiếc thương, kẻ dèm pha, tạo nên bao lời bàn tán. Sao ta lại có thể quên mất nhân vật này chứ!

Giờ đây, ta vừa tiếc nuối vừa cảm thấy phấn khởi, hận không thể tự cắn vào chân mình.

Trong lúc ta đang mơ mộng không dứt, Mạc Anh bất chợt hỏi: “Nếu các người bắt được con quỷ đó, sẽ xử lý thế nào?”

Đưa về Địa phủ…

Nhưng ta không thể nói thế.

“Côn Luân tự có cách.” Ta đành bịa ra một câu trả lời qua loa.

Mạc Anh nhíu mày, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tối nay ta và sư đệ sẽ bày trận trong cốc. Để tránh quỷ nhập vào người, ta sẽ thi pháp trước cửa mỗi gian phòng. Phiền Mạc cốc chủ nhắc nhở mọi người đóng kín cửa nẻo, tuyệt đối không được ra ngoài.”

“Được.” Mạc Anh gật đầu đồng ý. Sau đó hắn nói thêm: “Có thể để ta ở ngoài không? Ta muốn gặp con quỷ đó một lần.”

“Không được.” Ta kiên quyết từ chối: “Quá nguy hiểm.”

“Nhưng…” Mạc Anh còn định nói gì đó, nhưng ta ngắt lời.

“Nếu muốn Côn Luân hỗ trợ, thì làm theo lời ta.”

Ta và Tô Ôn sẽ thi triển phương pháp của Địa phủ, nếu y nhìn thấy thì chẳng phải sẽ bại lộ ngay sao? Dù sao, Côn Luân vốn là danh môn chính phái, khác biệt hoàn toàn với Địa phủ.

Ta không muốn tự chuốc lấy phiền phức.

Sau khi nói thêm vài câu, ta cáo từ Mạc Anh và đến phòng của Tô Ôn, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra.

“Lời nguyền?” Tô Ôn nhíu mày, “Nghe còn tà môn hơn cả Địa phủ.”

Ngón tay ta khẽ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Điều này chưa hẳn khiến ta băn khoăn nhất. Ta không hiểu vì sao Mạc Anh lại chắc chắn rằng con quỷ đó chính là lệnh đệ Mạc Quỳnh. Ta cứ có cảm giác hắn còn giấu diếm điều gì. Còn về con quỷ kia… rốt cuộc có phải là Mạc Liên Phong hay không…”

“Mạc Liên Phong…” Tô Ôn gật đầu rồi lại lắc đầu, “Nếu quả là Mạc Liên Phong, sao hắn không hại người suốt bao năm nay, rồi đột nhiên lại giết người một cách tàn nhẫn như vậy? Hay là hắn đang nghiên cứu thuật hoàn dương?”

“Hoàn dương…?” Ta kinh ngạc thốt lên, lập tức nói: “Đốt một tờ giấy nhắn hỏi xem ở Dị Quỷ Các có ghi chép nào tương tự không.”

Tô Ôn gật đầu, trong nháy mắt xuất hiện một tờ giấy vàng trên tay hắn.

Ta lại bổ sung: “Phải rồi, tiện thể hỏi xem có phải Mạc Quỳnh đã được Địa phủ thu vào bảy năm trước không. Bảo bọn họ nhanh chóng trả lời.”

Dị Quỷ Các của Địa phủ tụ tập một đám quỷ lười biếng. Tuy rằng lười, nhưng cũng là nhóm quỷ hiểu biết rộng rãi nhất trong Địa phủ. Bọn họ canh giữ kho sách lạ kỳ của Dị Quỷ Các, tinh thông kim cổ…Có lời đồn rằng họ biết mọi bí mật sau lưng từng con quỷ ở Địa phủ…

Trước khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Địa phủ cũng truyền tin trở lại.

Khi ấy, ta đang nằm nhắm mắt với hai lát dưa leo đắp trên mí mắt, chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp tới.

“Đọc xem họ viết gì,” ta vẫy tay ra hiệu.

Chẳng bao lâu sau, ta nghe thấy tiếng giấy bị rung lên khi Tô Ôn cầm lấy, rồi hắn nói: “Dị Quỷ Các bảo… máu người sống có thể làm thuốc. Việc dùng máu người sống làm dược dẫn vốn có từ xa xưa, cũng chẳng phải chuyện mới mẻ, không đáng để làm to chuyện.”

Nghe xong, ta chỉ biết rùng mình với ba vạch đen trên trán. Nhìn nét chữ, nhất định là lão Lạc Vô Cực viết. Bất kỳ câu trả lời nào của lão cũng phải kèm một câu chê bai trước khi vào vấn đề chính.

“Đọc, đọc tiếp đi!” Ta giơ tay làm dấu.

“Ờ…” Sau một tiếng sột soạt, Tô Ôn tiếp tục: “Nếu máu cạn mà chỉ còn lại xác khô, thì đó là quỷ thuật.”

Nói xong, Tô Ôn quay sang hỏi ta: “Đại nhân, quỷ thuật là gì vậy?”

“Địa phủ gọi mọi pháp thuật chưa được đặt tên là quỷ thuật,” ta đáp lơ đễnh.

Nghe như có vẻ qua loa, nhưng thực ra là đúng vậy. Mặc dù vừa thốt ra lời, ta cũng cảm thấy chút xấu hổ và ngượng ngùng thay cho Địa phủ.

“Khụ khụ…” Ta phẩy nhẹ tay áo, thản nhiên nói: “Đọc tiếp đi.”

Tô Ôn lại đọc tiếp: “Máu chí âm có thể dẫn dương khí thuần khiết, đây là một loại dược dẫn được ghi lại trong ‘Thập Tam Hung Sát – Phất Sinh Dẫn’.”

“‘Thập Tam Hung Sát – Phất Sinh Dẫn’ sao? Vậy thì cổ xưa lắm rồi… mà cũng tà ác, cực kỳ tà ác!” Ta thốt lên.

Ta vừa ngạc nhiên đến suýt rớt hai lát dưa leo. Đang suy nghĩ, ta chợt nghe thấy Tô Ôn lẩm bẩm: “Đính kèm ngày sinh của người chết và mật ngữ ‘đa tạ đại nhân Vô Cực’…”

Vừa dứt lời, hắn đập mạnh xuống bàn. Ngay cả khi nhắm mắt, ta cũng cảm nhận được sự ngao ngán của hắn.

Ngay sau đó, trong tiếng lẩm bẩm bất đắc dĩ “đa tạ đại nhân Vô Cực,” một tờ giấy vàng mới xuất hiện trước mặt Tô Ôn.

“Đại nhân…” Giọng Tô Ôn đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Theo ngày sinh trên tin từ Dị Quỷ Các, mấy người chết ở Tuyết Thương Cốc đều sinh vào giờ chí âm của tháng quỷ, dù không cùng tuổi tác.”

“Máu chí âm…” Ta khẽ gật đầu: “Bọn họ có nhắc gì đến dược dẫn đó không, hay trong ‘Thập Tam Hung Sát – Phất Sinh Dẫn’ có ghi chép gì khác không?”

Tô Ôn tiếp tục đọc: “Họ nói… ba nghìn năm trước, nhân gian từng thịnh hành một loại quỷ thuật, lấy máu chí âm làm dược dẫn, phối hợp với những vật quý hiếm để luyện chế, có thể khiến người bệnh hồi phục, người chết sống lại.”

“Quý hiếm?” Ta nhíu mày: “Quý hiếm là gì? Là dược liệu sao?”

Tô Ôn đáp: “Dị Quỷ Các cũng không rõ… Nhưng có tin đồn rằng năm xưa, có một vị hoàng đế say mê loại tà thuật này, sai tìm khắp thiên hạ những bậc kỳ tài dị sĩ để luyện chế đan dược. Cuối cùng thực sự đã thành công.”

“Thành công rồi sao?” Ta gần như muốn bật dậy.

Thiên hạ này quả thực không thiếu chuyện kỳ dị, ngay cả thứ tà thuật này cũng có thể luyện thành!

Ta nhắm mắt, nói: “Vậy thì… kẻ nào đó trong Tuyết Thương Cốc, hoặc là người hoặc là quỷ, đang luyện loại quỷ thuật này! Hồi phục cho người bệnh thì còn chấp nhận được, nhưng khiến người chết sống lại…? Địa phủ hẳn là khó chịu lắm…”

Tô Ôn im lặng hồi lâu, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

“Tô Ôn?” Ta khẽ nghiêng đầu.

Một lát sau, khi ta gần như không chịu nổi muốn gỡ hai lát dưa leo ra, Tô Ôn đột ngột nghiêm giọng nói:

“Địa phủ còn trả lời… về Mạc Quỳnh.”

Nghe hắn nói vậy, ta suýt phát cáu. Ta kiên nhẫn chờ, kéo dài giọng hỏi:

“Mạc Quỳnh làm sao?”

Ta rõ ràng cảm nhận được Tô Ôn hít một hơi, chậm rãi đáp:

“Mạc Quỳnh không chết. Ngày 18 tháng Chạp năm Tân Sửu, kẻ bị Địa phủ mang đi… là Mạc Anh.”

3

Khi ấy, ta lập tức quăng miếng dưa chuột đang cầm trên tay, ngồi bật dậy.

“Mạc Anh chết rồi? Vậy kẻ còn sống là…”

Không trách được sao ta luôn cảm thấy Mạc Anh thiếu đi nét hoạt bát của tuổi trẻ, thay vào đó là sự trầm ổn điềm đạm. Ta còn tưởng y đã trưởng thành hơn, không ngờ rằng sự khác biệt ấy không phải do năm tháng, mà là vì nhiều năm trước, Mạc Anh thật sự đã không còn là chính mình mà đã bị Mạc Quỳnh thay thế.

Hơn nữa, ngày xưa tư chất của Mạc Anh vốn không cao, mà giờ đây lại được xưng tụng là thần y, trở thành một trong Bắc Lĩnh Tam Tuyệt. Hóa ra từ nhiều năm trước, người mang cái danh này vốn dĩ không còn là Mạc Anh nữa.

“Đại nhân…” Tô Ôn thấy ta im lặng, dường như có chút hoảng, thấp giọng hỏi: “Ngài nói… Mạc Quỳnh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Làm gì ư?” Ta nhìn Tô Ôn, nhàn nhạt đáp: “Không cần biết hắn muốn làm gì. Con người, có thể làm gì được quỷ sao?”

“Nhưng mà…” Tô Ôn gãi đầu, nói: “Đại nhân… người ta thường nói… có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay…”

“Câm miệng!” Ta trừng mắt nhìn Tô Ôn.

Tự bóc mẽ mình, đó có phải việc một con quỷ nên làm không?

Tô Ôn rụt cổ, nhưng lại hỏi tiếp: “Đại nhân… có cần để địa phủ điều tra chuyện xảy ra năm đó không?”

Ta nhíu mày: “Không, việc quan trọng nhất bây giờ là Mạc Liên Phong. Nhiệm vụ của chúng ta là đưa hắn về địa phủ. Những chuyện khác, không phải việc của chúng ta.”

Tô Ôn gật đầu tán thành, nhưng một lúc sau lại nghiêng đầu hỏi: “Đại nhân, dù gì năm xưa các ngài cũng đã ở bên nhau lâu như thế. Ngài thật sự không muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không muốn.” Ta đáp ngắn gọn.

Tô Ôn có vẻ hơi ngạc nhiên, khẽ lắc đầu: “Đại nhân, ngài thật tuyệt tình.”

“Hả?” Ta liếc nhìn Tô Ôn.

Sao ta nghe mãi mà không phân biệt được hắn ta đang nói tốt hay xấu về mình nữa đây…

Tô Ôn không để ý đến ta, hắn ngó ra ngoài cửa rồi nói: “Đại nhân, giờ cũng đến lúc rồi. Sao vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”

Ta lắng tai nghe, quả thật tĩnh lặng đến bất thường.

“Chẳng lẽ… Đại nhân… cái chuông đó… không hiệu nghiệm nữa rồi sao…”

Ta cười lạnh một tiếng, mắt không chớp nhìn Tô Ôn:

“Ngươi đây đúng là chẳng hiểu gì cả. Đại nhân ngươi đã chết ba ngàn một trăm bốn mươi ba năm lẻ chín tháng cùng vô số thời khắc. Một con quỷ có thể thoát được Khổ Đà Linh hử, đến giờ ta còn chưa từng thấy đâu.”

Tô Ôn lại lắng nghe, rồi nói: “Nhưng mà, đại nhân… quả thật không đúng. Hay là… ra ngoài xem thử?”

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu, ta đứng dậy, tay sờ chuôi kiếm bên hông, phất tay ra lệnh: “Làm việc thôi!”

Ta cùng Tô Ôn sóng vai bước ra, dáng vẻ thẳng thớm, bước chân dứt khoát, phong thái đầy khí thế tiến vào sân viện tĩnh lặng như chết.

Khí thế thì đủ, nhưng cảnh tượng lại khiến người ta lúng túng.

“Đại nhân… thật sự là không có động tĩnh gì mà…”

Ta nhắm mắt, cẩn thận lắng tai.

Ừm… các viện khác cũng không có động tĩnh gì…

Ta mở mắt, đầy nghi hoặc: “Không thể nào… Khổ Đà Linh chưa bao giờ thất bại.”

Tô Ôn chậm rãi nói: “Thật ra, đại nhân có từng nghĩ đến… có khi nào con quỷ đó chưa từng xuất hiện?”

Ta nhìn Tô Ôn: “Nhưng con quỷ ấy chẳng có bao nhiêu pháp lực, ban ngày không thể ra ngoài được. Nếu ban ngày không ra, ban đêm cũng không ra, thì nó làm thế để làm gì?”

“Làm… làm…” Tô Ôn ấp úng một lúc, cuối cùng cũng không nói ra được. Cậu ta bèn nói: “Có khi nào là do Quy Ngọc Thành và Côn Lôn làm kinh động đến nó không?”

“Không thể nào.” Ta kiên quyết bác bỏ suy đoán của Tô Ôn: “Nó không ngán địa phủ, thì làm gì phải kiêng kỵ Quy Ngọc Thành hay Côn Lôn?”

“Thế thì…”

Tô Ôn còn muốn nói gì đó, nhưng ta cắt ngang: “Thôi được rồi, về phòng rồi nói.” Ta hạ giọng bảo.

Ta cùng Tô Ôn quay lại phòng mình. Khép cửa xong, ta nói: “Bên ngoài không an toàn. Ta không tin Mạc Quỳnh, cũng không biết lão quỷ đó có trốn đâu nghe lén không. Phải cẩn thận hơn.”

Ai mà ngờ, đường đường là một vị Áp hồn sứ của địa phủ như ta lại sa sút đến nỗi này. Đi bắt một con quỷ về địa phủ mà cũng phải lén lút như kẻ trộm.

Ta bất lực hỏi: “Được rồi, ban nãy ngươi định nói gì?”

Tô Ôn đáp: “Ta định hỏi, ngày mai gặp Mạc cốc chủ thì nói thế nào?”

Ta nhìn ra ngoài, lạnh nhạt đáp: “Nói thật. Bảo rằng con quỷ chưa xuất hiện, muốn bắt được hắn thì cần thêm thời gian.”

Tô Ôn thở dài: “Nếu không phải vì trong Tuyết Tang Cốc có quá nhiều dược liệu kỳ lạ, làm rối loạn khứu giác của ta, thì tìm ra hắn dễ như trở bàn tay.”

Ta nheo mắt lại, nói: “E rằng Mạc Liên Phong đã nắm được điểm này, nên mới dám ngang nhiên như vậy suốt những năm qua.”

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Tô Ôn hỏi.

Ta nhìn xuyên qua tấm giấy dán cửa sổ, vượt qua màn đêm tĩnh mịch, ánh mắt dừng lại nơi Khổ Đà Linh được đặt trong sân – thứ chỉ có quỷ sai địa phủ mới nhìn thấy, trầm giọng nói: “Nhớ ta đã nói gì không? Hắn không rời khỏi Tuyết Tang Cốc, hoặc là vì không đi được, hoặc là vì không muốn đi. Hôm nay ta xem khắp Tuyết Tang Cốc, chẳng có trận pháp lợi hại nào giữ chân hắn được. Vậy thì chỉ có thể là lý do thứ hai: hắn không muốn đi. Nếu đã không muốn đi, tức là trong cốc này có thứ khiến hắn lưu luyến.”

Tô Ôn nghe như vừa được khai sáng, liền gật đầu đáp: “Và thứ đó chắc chắn là thứ hắn dù chết cũng không mang theo được.”

Ta nhíu mày nhìn Tô Ôn, có chút khó chịu: “Năm đó ngươi vào phòng giam số 3, chẳng phải đã được quỷ sai huấn luyện rồi sao? Người chết thì mang được cái gì chứ? Ngươi không thấy mình nói thừa à?”

Tô Ôn không chịu thua, tiếp tục suy đoán: “Vậy… nhìn tình hình hôm nay, hoặc là hắn đã tìm thấy thứ đó, hoặc là hắn không phải đang tìm, mà là đang chờ.”

Câu này nghe cũng có chút lý lẽ. Ta bất giác nhếch môi, nói:

“Dù thứ gì đi chăng nữa, chỉ cần ta tìm ra được và nắm nó trong tay, ta không tin Mạc Liên Phong dám không theo ta về.”

Tô Ôn nghiêng đầu nhìn ta, nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy nếu hắn thực sự không theo thì sao?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ta chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào Tô Ôn, từng lời từng chữ lạnh lẽo vang lên: “Trên đời này không có con quỷ nào mà ta, Lâm Phất, không bắt được, cũng không có nhiệm vụ nào ta không hoàn thành. Nếu Mạc Liên Phong cố ý không chịu đi theo ta, thì chẳng còn cách nào khác. Ta sẽ tiền trảm hậu tấu, để hắn hồn phi phách tán ngay trong Tuyết Tang Cốc này.”

Ánh mắt gần như biến thái của ta khiến Tô Ôn bị dọa giật mình. Hắn sờ cổ, ho khẽ một tiếng rồi nói: “Ơ… đại nhân… nghỉ ngơi sớm đi… ta về phòng trước đây. Mai gặp…”

Nói xong, hắn vội vàng chuồn mất tăm.

Hôm sau, ta cùng Tô Ôn gặp Mạc Quỳnh tại chính đường. Tô Ôn tiểu tử này quả là không có chút phong phạm, bộ dạng lấm la lấm lét, cứ liếc mắt dò xét Mạc Quỳnh, dường như sợ rằng người khác không nhìn ra sự khác thường của hắn.

Ta kín đáo bấm vào hông hắn một cái, thấp giọng nói: “Đừng làm bộ dạng mất mặt như thế nữa. Về ta sẽ trừ lương ngươi.”

Quả nhiên, Tô Ôn giật mình một cái, lập tức đứng thẳng lưng, thần thái tỏ vẻ trang nghiêm trở lại.

Ta quay đầu nhìn về phía Mạc Quỳnh, bình tĩnh nói: “Mạc cốc chủ, dựa theo tình hình ngày hôm qua, muốn bắt được con quỷ kia, e rằng còn cần chút thời gian.”

Mạc Quỳnh gật đầu, hỏi: “Nhị vị đã gặp được con quỷ đó rồi sao?”

Tô Ôn định trả lời, ta đã nhanh miệng đáp trước: “Đã gặp.”

Tô Ôn ngẩn người, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào.

Mạc Quỳnh hơi nhíu mắt, vẻ mặt có chút khẩn trương, hỏi tiếp: “Có nhìn rõ hình dáng của nó không?”

Ta cố tình đáp: “Quả thật trông rất giống ngài… hoặc có thể nói, giống như đúc.”

Nói xong, ta chăm chú nhìn biểu cảm của Mạc Quỳnh, hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó từ nét mặt y.

Ngoài dự đoán của ta, y không hỏi thêm gì về thân phận của con quỷ, chỉ hơi mở to mắt, rồi hỏi: “Nó đã nói gì với nhị vị?”

Ta khẽ cười: “Mạc cốc chủ, vì sao lại hỏi như vậy?”

Dường như Mạc Quỳnh nhận ra sự thất thố của mình, liền cầm lấy chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, sau đó mới nói: “Chỉ là muốn biết xem, liệu tiểu đệ A Quỳnh của ta có tâm nguyện nào chưa hoàn thành, nên mới không chịu rời đi.”

“Y nói tâm nguyện của mình có liên quan đến cốc chủ.” Ta nâng chén trà lên, cố ý lặp lại chiêu cũ.

Qua làn hơi nóng bốc lên từ chén trà, ta thấy rõ sắc mặt Mạc Quỳnh thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt cũng lấp lánh ba lần trong phút chốc.

Nhưng ngay khi ta chưa kịp nói thêm điều gì, đột nhiên nghe thấy đệ tử trong cốc đến truyền tin, báo rằng có người của Quy Ngọc Thành đến.

“Người đến là ai?” Mạc Quỳnh hỏi.

Đệ tử đến truyền tin, mặt mày nghiêm nghị, khom người đáp: “Thành chủ Quy Ngọc Thành, Tần Nhất Trì.”

——4

Tần Nhất Trì bước vào cửa, ta suýt chút nữa không nhận ra hắn. So với thuở thiếu thời, hắn đã gầy đi rất nhiều. Đôi mắt vốn to hơn người thường giờ đây lộ ra ánh nhìn sắc bén, quai hàm nghiến chặt. Vừa vào cửa, hắn liền hung hăng ném mạnh thanh kiếm trong tay.

Thanh kiếm xé gió bay thẳng, lướt qua sát bên tai Mạc Anh, ghim chặt vào bức tường phía sau. “Ngươi!”

Chúng đệ tử trong cốc trừng mắt, đồng loạt muốn rút kiếm động thủ.

Mạc Anh đưa tay lên, ý bảo tất cả không được manh động.

“Tần huynh…”

Mạc Anh vừa nói hai chữ liền bị một tiếng quát lạnh ngắt lời: “Mạc Anh! Đây là cái mà ngươi gọi là bình an vô sự sao?!”

Cùng lúc đó, Tần Nhất Trì rút mạnh thanh kiếm ghim trên tường ra, dí sát lưỡi kiếm vào cổ Mạc Anh.

Mạc Anh khẽ ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Tần huynh, Tuyết Tang Cốc đã làm liên lụy đến lệnh đệ. Nếu huynh muốn lấy mạng ta, ta cũng không oán trách. Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là dẹp yên tai họa, trả lại sự an lành cho Tuyết Tang Cốc, cũng để lệnh đệ có thể yên nghỉ. Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, ta, Mạc Anh, nguyện lãnh nhận nhát kiếm này của huynh.”

Ánh mắt Tần Nhất Trì bừng bừng lửa giận, tay cầm kiếm run lên từng đợt. Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Anh, nghiến răng lạnh lùng nói: “Mạc Anh, chuyện này chưa xong đâu.”

Nói xong, Tần Nhất Trì cuối cùng cũng thu kiếm lại, hỏi: “Đệ ta ở đâu?”

Mạc Anh đáp: “Đã được an táng tử tế. Tần huynh có thể theo ta đến xem.”

Trước khi rời đi, ánh mắt sắc bén của Tần Nhất Trì quét qua một vòng, vừa vặn dừng lại trên người ta. Hắn khẽ ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ hồ nghi nhìn ta một cái, rồi sải bước rời đi.

Linh đường trống trải, quan tài phảng phất hơi lạnh đặc trưng của địa phủ, ngay cả khí tức của những người trông coi quan tài cũng toát lên vẻ âm u.

Tần Nhất Hành chết quá thảm. Đến ngay cả một kẻ sắt đá như ta đứng bên cạnh cũng cảm thấy chút bất an, huống hồ là Tần Nhất Trì.

Sắc mặt Tần Nhất Trì tái xanh, cả cánh tay cầm kiếm run rẩy rõ rệt đến mức mắt thường cũng thấy được.

“Bao giờ mới bắt được con quỷ đó?”

Từ khi bước vào Tuyết Tang Cốc, răng của Tần Nhất Trì chưa hề buông lỏng. Hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Anh, rõ ràng muốn có một lời hứa hẹn.

Mạc Anh thở dài, nói: “Con quỷ này ngay cả Quy Ngọc Thành còn không đối phó được, hiện tại…”

Chưa nói hết câu, Tần Nhất Trì đã lạnh lùng ngắt lời: “Ý ngươi là Quy Ngọc Thành ta không đủ năng lực sao?”

Mạc Anh cau mày: “Ta…”

Lời còn chưa ra khỏi miệng, lại bị Tần Nhất Trì thẳng thừng cắt ngang: “Tuyết Tang Cốc định cho ta một lời giải thích thế nào đây?”

Mạc Anh thở dài, giới thiệu: “Hai vị này là cao đồ của Côn Lôn. Hôm qua đã…”

“Côn Lôn…”

Tần Nhất Trì nhìn về phía ta, lại một lần nữa cắt ngang lời của Mạc Anh.

Ta có lý do tin rằng tiểu tử này cố ý làm vậy. Vì hắn thuở nhỏ đã như thế, một chút thiệt thòi cũng không chịu.

“Côn Lôn Lâm Phất.” Ta khẽ chắp tay.

“Tô Ôn.” Tô Ôn cũng chắp tay theo.

Tần Nhất Trì hơi gật đầu, chỉ liếc qua Tô Ôn một cái, ánh mắt liền dừng lại trên người ta. Hắn nói: “Lâm cô nương, không biết Mạc cốc chủ có từng nói qua, ngươi trông rất giống một người cố nhân của chúng ta.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Tần Nhất Trì, không chút né tránh, bình thản đáp: “Quả thực đã nói qua. Nay ngay cả Tần Thành Chủ cũng nhận định như vậy, xem ra quả thật là rất giống.”

Tần Nhất Trì không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn thi thể của kẻ chết thảm thêm một lần, rồi quay sang nói với ta: “Chuyện trước khi đệ ta chết, ta đã nắm được đôi phần. Nhưng những chuyện sau đó, e rằng phải nhờ cô nương chỉ giáo.” Đoạn, hắn hơi nghiêng đầu, giọng điệu châm chọc:

“Cũng mong rằng Mạc cốc chủ không giấu diếm điều gì.”

Nói xong, hắn quay người, xách kiếm rời đi.

Khi trở lại chính đường, sắc mặt Tần Nhất Trì vẫn khó chịu như cũ. Trong phòng, một hồi lâu không ai mở miệng. Tô Ôn dường như ngồi không yên, mông hết nhổm lên lại hạ xuống, rồi lại xoay trái vặn phải.

Ta khẽ hắng giọng, liếc mắt nhìn Tô Ôn. Hắn lập tức ngồi im thin thít, hẳn là vừa nghĩ tới khoản bổng lộc đáng thương của mình.

Tiếng hắng giọng của ta phá tan bầu không khí trầm mặc. Một lúc sau, Tần Nhất Trì liền hỏi ta về chuyện quỷ quái nọ. 

Ta giấu đầu lòi đuôi, nói một tràng dài, sau đó lại nhìn về phía Mạc Quỳnh, cất lời: “Mạc Cốc chủ, về Tuyết Tang Cốc, ta còn vài điều muốn thỉnh giáo.”

Mạc Quỳnh gật đầu: “Xin cứ hỏi, không ngại gì.”

“Điều thứ nhất.” Ta ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt hỏi: “Mạc Cốc chủ đã từng nghe qua phương thuốc cổ lấy máu người làm thuốc dẫn chưa?”

Mạc Quỳnh hơi sững sờ, đoạn đáp: “Nghe thì có nghe, nhưng chính thư y thuật chưa từng ghi chép rõ ràng. Mấy sách y lệch lạc thì có nhắc tới, nhưng cũng chỉ vài dòng ít ỏi mà thôi.”

Lời vừa dứt, Mạc Quỳnh liền hỏi lại:

“Sao thế? Chuyện này có liên quan gì đến việc quỷ hại người sao?”

Vị Mạc Quỳnh này, sao lại khăng khăng định tội quỷ hại người? Chẳng lẽ không thể là… người hại người hay sao?

Nghĩ vậy, ta đáp: “Không có gì, mọi khả năng đều cần cân nhắc.” 

Dứt lời, ta hỏi tiếp: “Điều thứ hai, Quỷ y Mạc Liên Phong năm đó, cũng chính là thúc thúc của Cốc chủ, đã chết như thế nào?”

Mạc Quỳnh đáp: “Ta nhớ từng nhắc qua rồi, hậu duệ Mạc gia ta bị trúng lời nguyền. Thúc ta cũng vì hiểm bệnh mà qua đời, không cách nào cứu chữa.”

“Vậy Mạc Liên Phong có để lại vật gì vô cùng trân quý không?” Ta hỏi.

Mạc Quỳnh hơi nhíu mày: “Trân quý… vật gì trân quý sao?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, vật trân quý. Trân quý đến mức có thể mang theo xuống mồ, xuống địa phủ.”

Mạc Quỳnh nghĩ một lúc, chậm rãi lắc đầu: “Tiểu thúc ta vốn là người lãnh đạm, cô độc, không vợ con, cũng chẳng có bạn bè thân thiết, càng không hứng thú với điều gì. Tựa như mọi thứ trên đời đều là phù vân trước mắt. Ngay cả y thuật, sở trường lớn nhất của người, cũng không mấy bận tâm. Trước khi mất nửa tháng, thúc còn châm lửa đốt sạch tất cả y thư suốt đời biên soạn.”

“Tại sao?” Ta ngạc nhiên, sau đó hỏi lại: “Ý ta là… Dẫu có thanh đạm thế nào, cũng không cần đốt hết y thư chứ? Để lại cho Tuyết Tang Cốc chẳng phải tốt hơn sao?”

Mạc Quỳnh cười khổ, lắc đầu: “Không ai thực sự hiểu được tiểu thúc của ta. Đến cả gia phụ cũng không.”

Nói xong, Mạc Quỳnh như sực tỉnh, hỏi ta: “Vì cớ gì Lâm cô nương bỗng nhắc tới tiểu thúc của ta?”

“Ồ, không có gì.” Ta cười nhạt:

“Quỷ y Mạc Liên Phong năm xưa, danh chấn tứ phương. Ta chỉ đơn thuần hiếu kỳ mà thôi.”

Không đợi Mạc Quỳnh lên tiếng, Tần Nhất Trì đã xen vào. Hắn như rất ngạc nhiên, nhưng ta quen biết hắn nhiều năm, vừa nhìn liền biết đó chỉ là giả bộ. 

Hắn làm ra vẻ tò mò, nhưng thực chất trong lòng toàn là mưu tính, lúc này lại lạnh nhạt hỏi: “Vậy sao? Nhưng xem ra tuổi của Lâm cô nương không lớn, lúc Quỷ y Mạc Liên Phong còn danh chấn, ngươi hẳn còn chưa ra đời.”

Dẫu không rõ hắn châm biếm như vậy là có ý gì, nhưng hắn có mưu kế của hắn, ta cũng có cách của ta.

Nhìn thẳng vào Tần Nhất Trì, ta thản nhiên đáp: “Từ nhỏ đã nghe các tiền bối Côn Luân kể chuyện về Quỷ y. Một người như thế, sống được vinh quang, chết rồi vẫn còn danh vọng. Không phải sao?”

Tần Nhất Trì không nói thêm gì, nhưng hắn nhìn ta rất lâu. Lâu đến mức ta ngồi không yên, chỉ muốn lấy một tấm vải bịt mắt hắn lại. Lại thêm một hồi lâu nữa, hắn mới thu lại ánh mắt.

“Ba ngày, chỉ ba ngày.” Tần Nhất Trì quay sang nhìn Mạc Quỳnh, giọng sắc lạnh: “Chuyện của Tuyết Tang Cốc, ta không quan tâm, cũng chẳng muốn quản. Nhưng cái chết của đệ ta, ta muốn một lời giải thích.”

Nói xong, chẳng đợi hồi đáp, hắn liền đứng dậy, xách kiếm rời đi.

Sau khi Tần Nhất Trì rời đi, sắc mặt của Mạc Quỳnh cũng không mấy dễ coi. Một lát sau, y bất ngờ hỏi ta: “Con quỷ đó… thật sự là đệ đệ của ta sao?”

Ta đáp qua loa: “Đều chỉ là suy đoán, hắn nói chẳng rõ ràng. Nhưng qua lời lẽ, ta cảm thấy… việc này chắc hẳn có liên quan đến thúc thúc của ngươi.”

Vừa nói, ta vừa nhìn Mạc Quỳnh, hy vọng có thể moi thêm được chút gì từ miệng hắn.

“Thảo nào cô nương lại hỏi về chuyện của thúc thúc ta. Hóa ra là có mục đích cả.” Mạc Quỳnh nói.

Ta mỉm cười nhạt, đáp: “Sự tò mò về Quỷ Y đương nhiên là thật.”

Tò mò, đương nhiên là thật. Bởi vì con quỷ đó chính là Mạc Liên Phong! Ta có thể không tò mò sao?

Với sự tò mò này, ta dẫn dắt thêm: “Mạc Cốc chủ không ngại suy nghĩ kỹ lại, thúc thúc của ngài, Mạc Liên Phong, thật sự không để lại thứ gì quý giá, hoặc… sau khi chết cũng không để lại gì sao?”

Dựa vào ánh mắt sắc bén đã được rèn luyện suốt hơn ba nghìn năm của ta, rõ ràng vẻ mặt của Mạc Quỳnh có chút biến đổi trong thoáng chốc. Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng quả thực có.

Chắc chắn Mạc Quỳnh đang giấu giếm điều gì đó. Không chỉ là về Mạc Anh, mà còn về cả Mạc Liên Phong. 

Nhưng tên này giấu rất sâu. Nếu là quỷ, ta có thừa cách khiến y mở miệng. Nhưng hắn là người sống, chiêu trò của địa phủ lại không đối phó được.

Biểu cảm kỳ lạ ấy biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là sự tiếc nuối hiện lên trên mặt Mạc Quỳnh: “Ta đã nói rồi, thúc thúc của ta là người không ai có thể nhìn thấu. Thúc cũng không tin tưởng bất kỳ ai. Vì vậy, chuyện của thúc, ta thực sự không biết. Thứ duy nhất có thể để lại là y thư, nhưng cũng đã bị thiêu hủy trong biển lửa. Ngoài một đời danh tiếng, thúc thúc của ta e rằng không để lại gì cả.”

Hắn đã nói vậy, xem ra hỏi thêm cũng không ra được điều gì. Ta bèn liếc mắt ra hiệu cho Tô Ôn, chuẩn bị rút lui.

Sau khi chia tay Mạc Quỳnh, ta cùng Tô Ôn quay lại phòng. Vừa ngồi xuống ghế, Tô Ôn đã hỏi: “Đại nhân, ngài nghĩ tối nay Mạc Liên Phong có xuất hiện không?”

Ta lắc đầu: “Rất khó nói. Vì vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm ra thứ hắn còn lưu luyến, mới có thể nắm được điểm yếu của hắn.”

Tô Ôn thở dài: “Nhưng giờ chúng ta ngay cả bóng dáng của thứ đó cũng chưa tìm ra. Trước đây ta còn nghĩ, có lẽ hắn là một kẻ mê y thuật, chết rồi vẫn tiếp tục nghiên cứu y học, thậm chí… là tà thuật. Nhưng hắn đã tự tay thiêu hủy y thư trước khi chết, điều đó chứng tỏ thứ níu kéo hắn không phải là những thứ đó.”

Ta gật đầu, cổ họng khô khốc, cảm giác như bị mắc nghẹn. Có lẽ là do nóng trong người, bị chuyện này làm bực dọc.

Ta khàn giọng nói: “Đáng tiếc thay, cả đời Mạc Liên Phong quá mức cô lập. Người qua lại với hắn chẳng có bao nhiêu, mà cũng chỉ là giao tình hời hợt. Người thân duy nhất còn sống thì lại nói bản thân cũng không hiểu được hắn.”

Nghe xem… Mạc Liên Phong còn là người sao? Cả đời sống như một con quỷ, đúng là kẻ đầu tiên ta gặp.

“Đại nhân… ngài nói xem, chuyện này đến bao giờ mới kết thúc được?” Tô Ôn chống cằm, thở dài não nề.

Nhìn Tô Ôn buồn bã như vậy, ta làm lão đại của hắn, nhất định phải cho hắn một viên thuốc an thần. Ta rất nghiêm túc nhìn hắn, trấn định nói: “Ngươi yên tâm. Có ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi phải ở mãi cái nơi quái quỷ này.”

Ánh mắt Tô Ôn ngay lập tức sáng lên.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ta nghiêm mặt nói: “Ba ngày nữa, nếu vẫn không có manh mối, thì ta sẽ khiến hắn hồn phi phách tán.”

Tô Ôn há miệng lại ngậm miệng, ngậm lại rồi lại há. Sau vài lần, cuối cùng cau mày nói: “Ta nói này đại nhân! Sao ngài cứ động một chút là hồn phi phách tán vậy? Văn minh hơn, hòa nhã hơn, nhân từ hơn chút, có được không?”

“Ta không văn minh à? Ta không hòa nhã ư? Ta không nhân từ hỏ?” Ta trừng mắt, đấm một phát lên bàn, chấn động cả bàn trà, làm chén trà nhảy dựng lên.

“Đại nhân, ta biết, Diêm Vương đại nhân là nghĩa huynh của ngài, ngài không sợ. Nhưng chúng ta, huynh đệ phòng giam số ba sợ! Đến cuối cùng công đức chưa tích đủ thì thôi, đừng để lại tổn thất thêm gì. Nếu vậy, huynh đệ chúng ta biết khóc ở đâu đây.”

Câu này nghe… làm như ta không cần tích công đức hay gì. Sao nghe vào tai, giống như ta là một kẻ lợi dụng quan hệ ở địa phủ.

“Chẳng phải ngươi nói… ngươi muốn về địa phủ sao!” Ta nói hơi lắp bắp, nhưng vẫn hùng hổ trừng mắt nhìn Tô Ôn.

Tô Ôn mặt đầy bất lực, thản nhiên nói: “Ta nói muốn về địa phủ khi nào? Ta chỉ hỏi đại nhân khi nào chuyện này mới kết thúc.”

“Ta…”

Ta nghẹn lời, chỉ có thể trợn mắt đấm ngực.

Tô Ôn vừa định mở miệng, nhưng lời chưa kịp thốt ra, bỗng nhiên bên cửa vang lên tiếng gõ rất khẽ nhưng rõ ràng. So với gõ cửa, đúng hơn là tiếng gõ vào khung gỗ.

Ta giơ tay, ngăn cản Tô Ôn phát ra âm thanh. Nghiêng tai lắng nghe kỹ, từng tiếng gõ đều chậm rãi, có tiết tấu, từng nhịp gõ như đập vào tim ta.

Ta cảm giác mình bị đau tim rồi.

Bởi vì ta nhận ra tiết tấu này, thứ ngôn ngữ bí mật cách biệt đã lâu, chính là đang nói: “Khương Diệp Tụng, giờ Dậu ba khắc, gặp ở giả sơn.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.