Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 460




Chương 460:

 

Hoắc Cảnh Thanh gật đầu rồi bước tới mở cửa ở ghế phó lái và ngồi vào trong. Cô thắt dây an toàn và Tiêu Văn Nam cũng bắt đầu khởi động xe. .

 

Tiêu Văn Nam lái xe rất chuyên tâm, tay anh để trên vô lăng, Hoắc Cảnh Thanh có cảm giác như tất cả thế giới đều đang ở trong tay anh.

 

Nhìn dáng vẻ Tiêu Văn Nam lái xe chăm chú như vậy, Hoắc Cảnh Thanh nhìn đến mức không biết mình nhằm mắt từ khi nào. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã hoàn hồn lại, quay đầu nhìn về hướng khác bên ngoài cửa sổ.

 

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới quán ăn. Hoắc Cảnh Thanh và Tiêu Văn Nam cùng xuống xe một lúc, hai người vẫn như lúc trước, một người đi trước, một người đi sau cùng nhau đi vào trong.

 

Hoắc Cảnh Thanh thích chỗ gần cửa sổ nên khi vừa bước vào cô đã bị một vị trí ở cạnh cửa sổ thu hút. Tiêu Văn Nam đương nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt của Hoắc Cảnh Thanh, anh bước thẳng qua đó, đến chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ.

 

Hoắc Cảnh Thanh đương nhiên cảm thấy rất vui, cô biết là Tiêu Văn Nam nhìn thấy ánh mắt của cô. Cô bước qua đó, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

 

Sau khi hai người ngồi xuống, Tiêu Văn Nam cầm tờ thực đơn lướt nhìn qua một cái rồi nói với Hoắc Cảnh Thanh: “Em có muốn ăn gì không? Hay em gọi món đi.”

 

Tiêu Văn Nam nói xong thì đưa thực đơn qua cho cô nhưng cô lại nói: “Em ăn gì cũng được, anh gọi đi.

 

Tiêu Văn Nam gật đầu rồi gọi phục vụ tới. Anh gọi hai đĩa bít tết, một chai rượu vang và thêm mấy món khác nữa và gọi cho ô một chiếc Tiramisu. Những món này đều có giá không rẻ.

 

Đợi đến khi thức ăn được dọn lên hết, nhân viên phục vụ giúp hai người mở chai và rót rượu.

 

Hai người cùng cạn ly.

 

Tiêu Văn Nam nói với cô: “Thức ăn ở đây khá ngon, em ăn nhiều lên nhé.”

 

Hoắc Cảnh Thanh mỉm cười rồi gật đầu, cô cúi đầu cắt thịt bò, cô không xa lạ lắm với những món Tây này vì dù sao cô cũng là con gái cả Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi. Những lễ nghi này cô đều được học qua.

 

Cô cũng thường ăn món tây, cũng không phải là ghét nhưng cô cũng không thích lắm. Nhưng đối với bữa ăn này, cô rất thích cảm giác được ngồi ăn chung với Tiêu Văn Nam.

 

Trong lúc ăn, hai người đều không nói chuyện, nhưng ánh mắt của Tiêu Văn Nam vẫn luôn về phía của Hoắc Cảnh Thanh và cô hoàn toàn không phát hiện ra điều đó.

 

Thấy bụng mình đã được lấp đầy, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất thỏa mãn.

 

Nhìn thấy biểu cảm của cô, Tiêu Văn Nam như cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình đang tan chảy.

 

Hai người đều đã ăn no, Tiêu Văn Nam trả tiền và hai người cùng đi ra ngoài.

 

Hoắc Cảnh Thanh vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không hề quan tâm đến Hoắc Dật Thâm. Cuối cùng cô mới nói: “Em về nhà trước đây, cảm ơn anh mời em ăn cơm, tạm biệt.

 

Nói xong, Hoắc Cảnh Thanh lấy túi rồi đi về một hướng khác, Tiêu Văn Nam vốn dĩ muốn đưa cô về nhà nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng anh cũng cảm thấy có một cảm giác không rõ ràng.

 

Một mình Hoặc Cảnh Thanh đi trên đường, trong lòng cô nhớ lại lời Tiêu Văn Nam vừa nói lúc nãy. Anh ấy thích những cô gái học giỏi, như vậy có phải bảo rằng cô học tập không tốt nên không phải là mẫu người mà Tiêu Văn Nam thích?

 

Nếu như cô nỗ lực học tập thì liệu Tiêu Văn Nam có thích cô không? Hoắc Cảnh Thanh cứ bị câu hỏi đó bao lấy đầu óc.

 

Cô đi đến đường lớn, vẫy tay với chiếc taxi đang đi tới. Cô ngồi vào trong, nói với tài xế địa điểm cô muốn tới rồi cô lại chìm vào suy nghĩ.

 

Cô nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa kính chiếc xe taxi, cô tự nói với mình trong lòng: “Đừng nghĩ nữa, Hoắc Cảnh Thanh, đừng nghĩ nữa! Hôm nay mày bị làm sao vậy, mau tỉnh lại đi.”

 

Cô cố nhắc mình hãy quên những gì Tiêu Văn Nam vừa nói đi nhưng câu nói đó cứ lượn qua lượn lại trong đầu cô. Cô chán nản nhắm mắt lại, để cho bản thân mình được bình tĩnh lại.

 

“Cô gái, đến nơi rồi.” Tài xế xe nói với cô, Hoắc Cảnh Thanh ngủ rất nông nên câu nói đó đã đánh thức cô dậy.

 

Cô gật nhẹ đầu, trả tiền cho tài xế rồi xuống xe, cô đã về đến nhà rồi. Nhưng nghĩ lại, hình như quan hệ giữa cô và Tiêu Văn Nam đã được kéo gần lại.

 

Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đó là một loại hạnh phúc rất đơn giản, cũng là một loại hạnh phúc rất đơn điệu, không có sự xuất hiện của những thành phần khác.

 

Về đến nhà, cô nghĩ lại mấy ngày nay cha mẹ không liên lạc. Cô cầm điện thoại lên, thấy có cuộc gọi nhỡ, là lúc 8h tối qua.

 

Lúc đó, cô còn đang đi dạo phố với bạn thân. Chả trách cô lại không nhìn thấy, thế nên Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng gọi điện cho cha, đầu bên kia mãi mà vẫn không có người nghe máy.

 

Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đang đi du lịch và lại còn đi biển. Hoắc Cảnh Thanh gọi liên tục hai ba cuộc không được thì cô càng cảm thấy sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.