Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 459




Chương 459:

 

Tiêu Văn Nam cười nhẹ, nhưng nét cười ngập tràn trong mắt. Anh gõ tay xuống đầu gối, ngón tay lên xuống liên tục, hình như anh đang suy nghĩ gì đó.

 

Hoắc Cảnh Thanh cũng chú ý đến hành động đó của Văn Nam, trái tim cô cũng không ngừng lên xuống như thế.

 

Trước đây, Hoắc Cảnh Thanh chẳng có chuyện gì để lo lắng cả nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy lo lắng Tiêu Văn Nam sẽ từ chối cô.

 

“Lý do tại sao?” Tiêu Văn Nam hỏi, bây giờ Hoắc Cảnh Thanh cũng đã đẹp rồi, chuyện này có thể liên quan đến việc cô vẫn chưa trưởng thành hết, đợi đến khi cô trưởng thành hết thì hoàn toàn có thể là một đại mỹ nữ.

 

Lý do sao? Thích một người cần có lý do sao? Không cần, hoàn toàn không cần lý do. Nhất kiến chung tình, vừa nhìn đã yêu.

 

“Cũng chỉ là thích thôi ạ, lẽ nào anh không thích em?” Hoắc Cảnh Thanh nói, cô chớp chớp mắt nhìn Tiêu Văn Nam, dáng vẻ nghi hoặc.

 

“…” Tiêu Văn Nam không nói gì, như vậy như ngầm thừa nhận nhưng trong mắt của Hoắc Cảnh Thanh thì lại là một chuyện khác.

 

Lẽ nào cô không đáng yêu sao? Nếu không tại sao lại không quan tâm đến cô?

 

Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đều rất yêu quý cô, khen cô xinh đẹp, đáng yêu. Chắc đây là lần đầu tiên cô thấy có người nói với cô như vậy, mà đó còn là người cô đang theo đuổi nên cô càng cảm thấy buồn hơn.

 

Tiêu Văn Nam nhìn dáng vẻ đó của Hoắc Cảnh Thanh thì cũng cảm thấy hơi tắc nghẹn trong lòng.

 

“Tôi chỉ thích những em học giỏi thôi.” Tiêu Văn Nam nói, ánh mắt nhìn về phía xa nhưng Tiêu Văn Nam lại luôn liếc nhìn Hoắc Cảnh Thanh ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy.

 

Thấy Tiêu Văn Nam nói vậy, cô lại càng cảm thấy buồn hơn.

 

Cô cũng thấy vui vì biết được Tiêu Văn Nam thích gì, nhưng lại thấy không vui vì đó hình như không phải là mẫu hình của cô.

 

Nhưng Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy Tiêu Văn Nam rất giỏi, những người có thể trở thành giáo viên nhất định không bình thường.

 

“Nếu như học không giỏi thì sao à?” Hoắc Cảnh Thanh nhỏ giọng hỏi lại, cô vẫn muốn xem xem mình có cơ hội hay không.

 

Từ bé, Hoắc Cảnh Thanh đã là kiểu học mãi không vào, về sau cô cũng muốn học hành nghiêm túc nhưng thật sự không làm được.

 

“Tôi không thích những người không học giỏi.” Giọng nói của Tiêu Văn Nam vô cùng nghiêm túc, anh nhìn thẳng về phía của Hoắc Cảnh Thanh, ánh mắt giống như muốn nhìn xuyên thấu cả người cô vậy.

 

“Em biết rồi.” Không hiểu vì sao, trong lòng Hoắc Cảnh Thanh dâng lên một cảm giác thất vọng, ánh sáng trong mắt cũng dần biến mất, trong chốc lát trở nên rất ảm đạm.

 

Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy cả đời này mình không có duyên với chuyện học hành, cô và chuyện học hành giống như có thù hận từ kiếp trước vậy. Cô không thể học những kiến thức đó vào đầu, nên bây giờ cô không thể trở thành một người học giỏi được.

 

Hai người không nói chuyện với nhau nữa, không khí xung quanh như đông đặc lại, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người, Hoắc Cảnh Thanh thấy tình huống hiện tại cũng cảm thấy ngại.

 

Cô nghĩ bây giờ cô ở lại đây cũng không tốt lắm, cô nên nhanh chóng về nhà thì tốt hơn.

 

Trong lúc cô đang suy nghĩ, biểu cảm trên mặt cô cũng thay đổi theo suy nghĩ bên trong. Tiêu Văn Nam ngồi ở bên cạnh, thấy sự thay đổi liên tục trên khuôn mặt cô thì cũng cảm thấy buồn cười, anh thầm nói trong lòng: “Đối với tất cả mọi người em đều như vậy sao?”

 

Đột nhiên, bụng Hoắc Cảnh Tiếng phát ra tiếng “ục ục, âm thanh lại còn rất lớn. Cô cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Văn Nam vẫn luôn chú ý đến mình. Nếu như bây giờ có thể, cô thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

 

Cả mặt Hoắc Cảnh Thanh đỏ lên, không khí hiện tại vô cùng ngượng ngập, cô xấu hổ nói: “Em đói bụng rồi.”

 

Suốt từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, làm sao có thể không đói được?

 

Ánh mắt của Tiêu Văn Nam thâm trầm, khỏe miệng anh cong lên và từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn cô.

 

Bởi vì Tiêu Văn Nam vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô nên cô càng thấy ngại, càng lúc cô càng không biết phải làm gì.

 

Tiêu Văn Nam nhìn dáng vẻ đó của cô thì trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cuối cùng, anh cất tiếng: “Đi nào, tôi đưa em đi ăn.

 

Cuối cùng khuôn mặt Hoắc Cảnh Thanh cũng nở ra được một nụ cười, hai mắt cô cũng lấp lánh ánh sáng. Cô gật đầu với Tiêu Văn Nam rồi hai người cùng đi ra khỏi chung cư.

 

Hoắc Cảnh Thanh đi theo Tiêu Văn Nam, hai người đi chung một thang máy, cùng đi ra bãi đỗ xe. Tiểu Văn Nam ấn chìa khóa xe, đèn xe sáng lên.

 

Tiêu Văn Nam đi tới, ngồi vào trong xe. Hoắc Cảnh Thanh vẫn đứng một bên suy nghĩ, Tiêu Cảnh Thâm thấy cô đứng im ở đó thì nói : “Không phải em nói là đói bụng sao? Mau lên xe đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.